Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 253: Chương 253: Chương 252




Lạc Hiếu Nhã cúi đầu cong khóe môi: “Trước khi tham gia thi đấu, vì để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi đã chuẩn bị hai bộ. Trang phục tôi vừa trình diễn là trang phục dùng để phòng bị, chỉ là tôi thật sự không ngờ lại được dùng”

Tinh thần của cô có chút thê lương: “Bản thiết kế mà tôi vất vả nghĩ ra lại biến thành của người, càng khiến tôi đau buồn hơn chính là nhà thiết kế Trần lại trình bày ngay trước tôi. Nếu như tôi không chuẩn bị trước, e rằng tôi sẽ không có duyên với cuộc thi lần này rồi”.

Tướng mạo của Lạc Hiếu Nhã vô cùng chiếm ưu thế, cô cúi đầu, khóe mắt hoa đào đỏ hoe, giọng nói hơi nghẹn ngào, người đẹp rơi lệ là đáng thương nhất.

Khán giả vô cùng đồng tình với trải nghiệm của cô, ánh mắt nhìn về phía Trần Duy Khánh có chút tức giận.

“Trần Duy Khánh, anh còn có cái gì để nói không?” Sắc mặt giám khảo tối sầm lại, tức giận hỏi.

Trần Duy Khánh hoảng loạn, lúc này mới từ trong sững sờ phản ứng lại, chỉ vào Lạc Hiếu Nhã: “Lừa người, cô ta ăn nói linh tinh. Đây sao có thể là thiết kế của cô ta được? Lạc Hiếu Nhã, tôi chưa từng nghe qua người này bao giờ, ai biết cô ta chui ra từ chỗ nào chứ”.

Anh ta oan ức nhìn về phía Trần Duy Khánh: Đây rõ ràng là thiết kế mà tôi đã vất vả một tháng mới làm ra. Vì thiết kế này, tôi còn đặc biệt đi đến các dân tộc khác nhau, tìm hiểm về các thủ công về trang phục của bọn họ, còn có các vật thể đặc biệt. Đây đều là do tôi thu thập được, sau đó dung hợp tất cả lại mới ra ý tưởng của tôi. Tôi làm nhiều như vậy, cố gắng như vậy, sao có thể để một cô gái rơi nước mắt mà cướp lấy toàn bộ được chứ? Điều này không công bằng với tôi.”

Các giám khảo cau mày, bàn bạc với nhau mấy câu, đều không thể nào quyết định được, vấn đề là bọn họ đều không có cách lấy ra chứng cứ xác thực, chứng minh bản thiết kế là của mình, bọn họ cũng không thể tùy ý kết luận được.

Dù sao nếu như một nhà thiết kế bị dính vào đạo nhái, thì cả đời này có thể sẽ bị hủy hoại, không thể lăn lộn trong giới nữa.

Lạc Hiếu Nhã cười nhạo trong lòng, người này thật sự biết ăn nói mà, có điều anh ta nói dối lớn như vậy, đối với cô lại là một cơ hội rất tốt.

“Nói như vậy, anh đối với năm bộ trang phục này đều rõ như lòng bàn tay sao?” Lạc Hiếu Nhã hỏi ngược lại. . Ngôn Tình Hay

Trần Duy Khánh hất cằm, kiêu ngạo nói: “Tất nhiên rồi, là thiết kế mà tôi đích thân làm ra, làm từng chút một, sao có thể không biết rõ được chứ?”

Trong lòng anh ta vô cùng đắc ý, sau khi anh ta lấy được bản thiết kế, vì sợ vị lộ, tất nhiên đã nghiên cứu một hồi rồi.

Có điều khiến Trần Duy Khánh có chút lo lắng chính là, Lạc Hiếu Nhã hình như thật sự là nhà thiết kế của năm bộ trang phục này, chắc là cô ta bị ai đó tính kế, nên bản thiết kế mới bị lộ ra ngoài.

Có điều nếu như đã rơi vào tay anh ta, vậy bản thiết kế này chỉ có thể là của anh ta thôi.

“Vậy tôi hỏi anh, chất liệu của bộ trang phục này là gì?”

Lạc Hiếu Nhã kéo một người mẫu đến, chỉ vào trang phục trên người cô tá hỏi.

Trong lòng Trần Duy Khánh thở phào, đắc ý cười: “Gầm đồng, một loại vải đặc biệt của dân tộc Đồng”

Lạc Hiếu Nhã cong mắt: “Xem ra anh làm rất công phu”

Vẻ mặt Trần Duy Khánh không vui: “Cô gái, tôi khuyên cô nói chuyện thì phải suy nghĩ cho cẩn thận. Đây chính là thiết kế của tôi, tất nhiên tôi vô cùng hiểu biết. Cô còn nói như vậy nữa, cẩn thận tôi kiện cô tội phỉ báng đấy”

Vẻ mặt anh ta vô cùng nghiêm túc, oai phong lẫm liệt, lúc nào cũng cường điệu bản thiết kế này là của anh ta.

Lạc Hiếu Nhã xua tay: “Không vội, chỉ cần có chút hiểu biết, đều biết loại gấm đồng này, tôi còn chưa hỏi xong đâu, đợi hỏi cho rõ ràng, ai kiện ai còn chưa biết đâu”

Biểu cảm của cô vô cùng tự tin, đôi mắt hoa đào sáng long lanh, vô cùng xinh đẹp. Nhưng Trần Duy Khánh lại cảm thấy ớn lạnh, Lạc Hiếu Nhã này, còn có chiêu gì nữa?

“Hoa văn này đại diện cho cái gì?” Lạc Hiếu Nhã lại hỏi.

Ánh mắt Trần Duy Khánh khinh thường: “Hoa văn vật tổ của tộc Đồng Nguyệt Lương Hoa”“

“Vậy tại sao hoa văn tròn này lại xuất hiện trên cổ tay áo?”.

Trần Duy Khánh tiếp tục trả lời: “Bởi vì con gái tộc Đồng thích thêu những hoa văn nhỏ trên cổ tay áo, những hoa văn rồng phượng này, còn có hoa văn hoa cỏ, mây nước đều là hoa văn trang trí đặc biệt của bọn họ”

“Hóa ra là như vậy sao?”

Lạc Hiếu Nhã hiểu ra gật đầu: “Còn nữa.”

Bây giờ Trần Duy Khánh đã hoàn toàn thả lỏng rồi, tinh thần có chút không kiên nhẫn, nhìn Lạc Hiếu Nhã, cau mày: “Cô Lạc, cô đã xong chưa?

Tiết mục có thời gian theo yêu cầu, chúng ta đã chậm trễ rất nhiều thời gian rồi, cô đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.