Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 310: Chương 310: Chương 309




Cuối cùng An Bích Hà cũng từ bỏ, nhìn khói đen cuồn cuộn bay đến, còn không chạy nữa, không chừng sẽ bị thiêu chết mất, cũng có thể bị ngạt chết.

“Hoắc Tùng Quân, xin lỗi, em thật sự không còn sức lực nữa. Em tìm người vào cứu anh.”

Nói xong chuẩn bị chạy ra ngoài, nhưng chân lại bị Hoắc Tùng Quân kéo lại, anh ngẩng đầy, mặc dù mặt vô biểu tình, nhưng trong đáy mắt lại mang theo sự khẩn cầu: “Cứu tôi ra ngoài, bây giờ lửa vẫn chưa bốc lên, cô có thể lôi tôi ra ngoài.”

Trong lòng An Bích Hà đang liều mạng lắc đầu, chuyện này không thể được, cho dù kéo anh cũng lãng phí không ít thời gian. Nếu như đến lúc lửa bùng lên, chặn mất cửa, vậy thì thật sự cố ta sẽ mất mạng mất.

“Hoắc Tùng Quân, em bị bệnh, không còn sức lực. Nếu như cố gắng lôi anh ra ngoài, nói không chừng cả hai chúng ta đều không thể ra ngoài được. Em vẫn nên tìm người cứu anh thôi, không thể kéo dài thời gian được nữa”

An Bích Hà nói xong, hít vào một ngụm khói đen, sặc hai cái, thấy Hoắc Tùng Quân vẫn còn kéo mình, không còn cách nào khác, cô ta giơ chân lên, đạp mạnh vào tay anh hai cái.

Hoắc Tùng Quân kêu đau một tiếng thả tay ra.

An Bích Hà không quan tâm đến tình hình của anh, nhấc chân chạy ra ngoài.

Hoắc Tùng Quân nhìn bóng dáng An Bích Hà chạy ra ngoài, mắt tối lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa mai.

An Bích Hà xông ra ngoài, phát hiện bên ngoài không có ai, nhóm nhân viên đó đã chạy rồi, trong lòng cô ta mắng một tiếng, nhìn thấy khói đen tràn ra khỏi quán, thở dài.

Cô ta thật sự muốn cứu Hoắc Tùng Quân, chỉ đáng tiếc có lòng mà không có sức, quán cà phê này ở chỗ hẻo lánh, trời tối đêm không có ai.

An Bích Hà có muốn gọi người đến cứu cũng không có người đi qua, cô ta lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi 114, nhưng chỉ mới nhận được hai chữ số, đột nhiên ma sai quỷ khiến dừng tay lại.

Trong đầu nổi lên một ý nghĩa điên cuồng.

Hoắc Tùng Quân không thích cô ta, cho dù lúc trước có ơn cứu mạng, cuối cùng anh vẫn ở cùng Lạc Hiếu Nhã, giải trừ hôn ước với mình. Lần này cô ta không cứu anh ra, còn đạp anh, Hoắc Tùng Quân nhất định sẽ ghi hận cô ta.

Liệu có tính cả nỗi hận mà mình đã lừa anh mười mấy năm lại, đến lúc đó sẽ điên cuồng tấn công trả thù nhà họ An. Nếu nhà họ An thật sự ngã, cô ta sẽ không còn những ngày tháng như vậy nữa.

Nhưng nếu như Hoắc Tùng Quân chết rồi không chỉ có nhà họ An sẽ không bị làm sao, Lạc Hiếu Nhã sẽ không có sự bảo vệ của Hoắc Tùng Quân, mình muốn làm gì cô ta thì làm, cũng không có ai tính toán với mình nữa.

Nghĩ như vậy, mắt An Bích Hà sáng lên, thu lại nước mắt.

“Hoắc Tùng Quân,- thật sự xin lỗi”

Nói xong, khi cô ta đang chuẩn bị rời đi, nhưng vừa mới quay đầu thì bị mấy người nhân viên ngăn lại.

Đây là mấy nhân viên vừa mới xông ra ngoài.

“Cái người đây là.”

Trên mặt An Bích Hà tràn đầy tức giận:-> “Các người còn ngẩn ra đó làm gì? Mau đi cứu người đi, bên trong vẫn còn người đấy”.

Vẻ mặt các nhân viên lạnh lùng, nhưng vẫn chặn đường An Bích Hà, ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông đi từ trong quán cà phê ra, lúc này trên mặt mới nở nụ cười.

“Tổng giám đốc Hoắc, người đã ngăn lại rồi”.

Trong lòng An Bích Hà ngạc nhiên, quay đầu nhìn qua, phát hiện Hoắc Tùng Quân đang đi từ bên trong ra.

Dáng người anh cao chân dài, mặc bộ vest màu đen, cả người lạnh lùng xa cách, khuôn mặt đẹp trai mang theo sự lạnh lùng, cứ như vậy nhìn An Bích Hà, khiến trái tim cô ta run rẩy.

“Anh, chân của anh, sao lại khỏi rồi? Không phải anh nói…” . Truyện Hot

“Ha.”

Hoắc Tùng Quân cười lạnh một tiếng: “An Bích Hà, cô luôn mồm nói người năm đó cứu tôi chính là cô, nhưng chỉ thăm dò một chút, thì đã để lộ ra chân ngựa của cô rồi”

“Thăm dò?” Vẻ mặt An Bích Hà cứng đờ, nhìn về quán cà phê sau lưng Hoắc Tùng Quân, bên trong đã không còn khói đen bay ra nữa, quán cà phê yên lặng đứng ở đó, không bị làm sao cả.

“Anh vậy mà lại lừa em. Các người liên hợp lại để lừa tôi” Ngón tay An Bích Hà run rẩy chỉ về phía Hoắc Tùng Quân và các nhân viên.

Các nhân viên cười nói: “Sao có thể nói là lừa được chứ, quán chúng tôi chỉ là đang tiến hành diễn tập phòng cháy chữa cháy mà thôi, chỉ là quên không thông báo cho cô biết”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.