Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 345: Chương 345: Chương 344




Dường như sau khi cô ấy bắt đầu hẹn hò thì có vẻ như thời gian cố ấy ở cũng Hiếu Nhã đã không còn nhiều nữa. Cũng không có gì lạ khi bị cô phàn nàn.

Lạc Hiếu Nhã nằm trên ghế sô pha, thở mạnh rồi dịu dàng nói: “Tớ không thích đến ngân hàng, giống như thái giám không thích đi vào lầu xanh vậy. Có những thứ tớ cũng không có, đi cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.”

“Đừng nói như vậy chứ! Tớ biết dạo gần đây cậu chính là đại gia đấy! Được rồi, mau giúp tớ đến ngân hàng để rút ít tiền đi, rút một trăm bảy mươi năm triệu. Thứ hai tớ có việc cần dùng đến! Lát nữa tớ sẽ chuyển khoản cho cậu sau”.

Ngoài miệng thì Lạc Hiếu Nhã chỉ trách mắng vài câu, thấy cô ấy nói vậy thì một lúc lâu sau mới nói: “Được rồi! Để tớ đi rút tiền mặt giúp cậu.”

“Hiếu Nhã thật tốt, yêu cậu!” Sở Minh Nguyệt thanh âm ngọt nị.

Lạc Hiếu Nhã bĩu môi: “Nhưng mà bây giờ người mà cậu thích nhất lại là Châu Hữu Thiên”

Ở đầu dây bên kia, Sở Minh Nguyệt chợt dừng lại, đột nhiên nói: “Cậu còn dám nói tớ sao? Hiếu Nhã à, bây giờ người mà cậu thích nhất không phải là Hoắc Tùng Quân sao? Hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi!”

Lạc Hiếu Nhã ngẩn người, họ nhẹ hai tiếng để che giấu sự lúng túng: “Minh Nguyệt à, một trăm bảy mươi năm triệu đã đủ chưa? Nếu không đủ thì tớ còn có một chút.”

Sở Minh Nguyệt: …

Lạc Hiếu Nhã thay quần áo xong thì đi đến ngân hàng gần nhất. Hôm nay là thứ bảy nên có khá nhiều người đến giao dịch. Sau khi cô lấy số thứ tự thì ngồi nghịch điện thoại di động ở khu vực chờ.

Đột nhiên nhìn thấy giám đốc vội vàng chạy ra cống ngân hàng. Ngay sau đó, một người phụ nữ mặc đồ chỉ cần nhìn qua cũng thấy rất đắt tiền, đeo kính râm màu đen được giám đốc kính cẩn đưa vào.

Trời ơi, người này chính là người quen cũ.

Lạc Hiếu Nhã vui vẻ, người phụ nữ trung niên với vẻ mặt kiêu ngạo không phải ai khác mà chính là mẹ của Hoắc Tùng Quân đích mẹ, mẹ Hoắc, Vu Hà Lan.

Chắc là bà ấy cũng đến ngân hàng để thực hiện giao dịch nào đó.

Nhưng mà với đặc quyền của người có tiền, mẹ Hoắc được giám đốc ngân hàng kính cẩn đưa đến khu vực VIP có người chuyên giúp bà ấy thực hiện các giao dịch nên căn bản cũng không cần phải xếp hàng lấy số giống như cô.

Lạc Hiếu Nhã nhìn qua rồi không để ý nữa, cúi đầu tiếp tục xem điện thoại di động.

Mẹ Hoắc vốn không để ý đến những người xung quanh mà theo sát giám đốc đi vào trong, chỉ tùy tiện di chuyển tầm mắt xung quanh thì lập tức nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên ghế ở khu vực chờ, chen chúc cùng đám người.

Nhưng mà dáng vẻ của cô lại cực kỳ nổi bật, nét mặt tinh xảo xinh đẹp, da thịt trắng nõn, mái tóc buộc thấp, cả người toát lên sự yên bình tươi mát.

Cúi đầu nhìn điện thoại di động, mặc dù không thấy rõ ánh mắt của cô nhưng mà vẫn đem đến cho người ta cảm giác tập trung và nhẹ nhàng.

Ở bên cạnh, Nhiều người cũng không kiềm chế được mà quay sang nhìn cô. Không chỉ có đàn ông mà còn có phụ nữ. Trong lòng của mẹ Hoắc lập tức cảm thấy chán ghét.

Cái cô Lạc Hiếu Nhã này vẫn giống thích trêu hoa ghẹo nguyệt như trước mà không chịu biết thân biết phận. Dáng vẻ xinh đẹp thì có lợi ích gì chứ? Chỉ là một cái xác bốc mùi mà thôi. Không phải là còn cần cùng chen chúc với đám người để chờ đến lượt sao Lạc Hiếu Nhã đang cúi đầu nhìn tài liệu được lưu trữ trong điện thoại di động thì đột nhiên cảm thấy tầm mắt tối sầm lại, có người đứng chắn trước mặt cô.

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng lên trên, vừa hay bắt gặp ánh mắt của mẹ Hoắc.

Không đúng, không phải là mắt đối mắt mà là hai chiếc kím râm to đùng đối diện với nhau.

Rõ ràng là đang cúi đầu nhìn cô nhưng mà mẹ Hoắc vẫn hất cằm lên cao, cả người toát ra sự kiêu ngạo, từ trên cao nhìn xuống.

“Bà có chuyện gì sao?” Vẻ mặt của cô bình thản, lạnh lùng hỏi.

Mẹ Hoắc nghe thấy giọng nói không mặn không nhạt của cô, nhíu mày: “Quy củ của cô đâu rồi? Tôi là mẹ của bạn trai cô đấy. Vậy mà cô lại ăn nói như vậy với tôi sao? Vẫn ngồi à! Còn không chịu đứng lên?”.

Lạc Hiếu Nhã nghe thấy bà ấy trách mắng, khóe môi hơi nhếch lên: “Xin lỗi, tôi nhớ là bà vẫn luôn không chịu thừa nhận mối quan hệ của tôi và Hoắc Tùng Quân mà. Còn nói là sẽ không bao giờ chấp nhận người con dâu như tôi đúng không?”

“Người ta vẫn nói rằng mẹ hiền dâu thảo. Mẹ có hiện thì còn dâu mới hiếu thảo được chứ! Từ trước đến nay, bà không có chút tình thương yêu nào đối với tôi cả. Cậy thì dựa vào đầu mà tôi phải kính trọng bà chứ?”

Lạc Hiếu Nhã vừa nói vừa nghiêng đầu, vẻ mặt đầy sự ngây thơ vô tội.

Mẹ Hoắc vểnh môi, trợn mắt nhìn cô chằm chằm. Nhưng mà bởi vì đang đeo kính râm nên Lạc Hiếu Nhã hoàn toàn không nhìn | thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.