Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 361: Chương 361: Chương 360




Lạc Hiếu Nhã thấy cậu ta tán thành ý kiến của mình thì ánh mắt tràn ngập sự ấm áp: “Anh Quý, anh không thấy cách làm này của tôi hơi ác à?

Dẫu sao bọn họ cũng là máu mủ ruột rà của tôi, là người thân của bố tôi mà.”

Đó là người đã sinh thành và là anh trai ruột của bố cô, nếu bố cô là người phải chịu đựng những chuyện này thì với tính cách của ông ấy, ông ấy sẽ nhẫn nhục và cham chịu tất cả mọi thứ bởi ông ấy không thể xuống tay với mẹ và anh trai ruột của mình được.

Quý Tiêu Châu đáp lời: “Tuy nói như thế này thì không phải với chú Lạc nhưng tôi thấy chú ấy quá lương thiện. Người hiền lành thường bị lất lướt, ngựa hiền thì hay bị cưỡi lên. Chú Lạc bị đám người kia đối xử, đục khoét, hút máu cả đời như vậy cũng là có liên quan đến sự lương thiện, hiền lành của chú. Hiếu Nhã, tôi thấy cô như vậy cũng rất tốt, thiện ác rõ ràng.” . Đọc truyện tại { TгùмTr uyện.оRG }

Đám người kia làm nhiều chuyện ác như vậy, cũng nên có người đứng ra trừng trị bọn họ đi thôi. Nếu không thì cả đời này họ cũng sẽ không nhận ra sai lầm của mình.

Nghe anh ta nói thế thì trong lòng Lạc Hiếu Nhã cảm thấy vô cùng dễ chịu như thể bản thân hoàn toàn trút được gánh nặng rồi vậy.

Đám người nhà họ Lạc đã nợ cô quá nhiều, khiến mẹ con cô lưu lạc nơi đầu đường xó chợ. Đây có thể coi là thâm thù đại hận, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho lũ súc sinh này.

Quý Tiêu Châu tiếp tục nói: “Hiếu Nhã, thực ra tôi có quen một người khá phù hợp với yêu cầu của cô. Ông ta đi lên từ dưới đáy xã hội, làm việc vô cùng tàn độc nhưng vẫn hợp tình hợp lý, không gây tai họa cho người khác. Tôi thấy cô có thể thử tìm ông ấy xem sao.”

Mắt Lạc Hiếu Nhã sáng rực lên: “Anh Quý, anh giới thiệu cho tôi đi.”

Quý Tiêu Châu nghe thấy giọng nói kích động của cô thì vỗ về: “Cô đừng gấp gáp quá, dạo này ông ta đang ở nước ngoài để thanh toán nợ nần, chắc tầm hai ngày nữa mới về, cô hiểu rồi chứ?”

Những lời cậu ta nói đều không rõ ràng nhưng Lạc Hiếu Nhã vẫn hiểu được tính chất công việc của người kia.

“Vậy được rồi, chờ ông ta quay về thì anh giới thiệu cho tôi nhé” Lạc Hiếu Nhã nghĩ một lát rồi lại nói: “Anh Quý, anh gửi thông tin chi tiết về những vụ tham nhũng, nhận hối lộ của bác tôi cho tôi đi. Tôi sẽ nghĩ cách để công ty của ông ta biết chuyện này”

Cô phải chặn đứng đường lui của Lạc Quang mới được.

Quý Tiêu Châu cười khẽ: “Chuyện phiền phức như thế cứ giao cho tôi đi. Bác cả của cô có liên quan một chút đến công ty giải trí, tôi sẽ bảo cấp dưới của tôi dùng tài khoản mạng xã hội đưa chuyện này ra ngoài ánh sáng.”

“Vậy tôi thay mặt bác cả tôi cảm ơn anh trước nhé, già rồi còn được nổi tiếng, chắc chắn ông ta sẽ vui lắm đấy” Lúc nói câu này, trong mắt Lạc Hiếu Nhã đều là vẻ cười nhạo.

Quý Tiêu Châu nghe cô nói vậy thì không nhịn được cười: “Tôi thực sự rất hoài nghi không biết chú Lạc đã nuôi dưỡng có thể nào, thực sự tính cách của cô và chú ấy không giống nhau một chút nào mà.”

Lạc Hiếu Nhã là người hiểu rõ tính tình của bố mình nhất nên cô đáp lời: “Vậy chắc tôi giống mẹ đấy”

Nhà họ Lạc sinh hoạt như thường lệ vào buổi chiều, vì dính dáng đến bài bạc nên Lạc Quang bị bố cấm không cho ra khỏi nhà. Thế nên ngày nào anh ta cũng nằm trong nhà nghịch điện thoại di động, chẳng có việc gì làm.

Hôm nay anh ta lại lướt Weibo như mọi ngày thì nhìn thấy một tin tức nóng hổi, thấy tên công ty của bố mình nằm chình ình trên đó thì ngón tay anh ta nhấn vào theo bản năng.

Thế nhưng anh ta lại chẳng có hứng thú với công ty gì gì đó, chuẩn bị thoát ra ngoài thì vô tình đọc được nội dung bên trên. Đọc xong, anh ta sợ ngây người, nghẹn lời đến mức không nói gì được, sửng sốt một hồi lâu mà vẫn không phản ứng lại.

Mãi cho đến khi bà nội anh ta đi từ nhà vệ sinh ra ngoài, tiếng đóng cửa truyền tới khiến đầu óc Lạc Quang minh mẫn trở lại.

Anh ta bò dậy từ ghế sô pha rồi xông thẳng vào phòng bố mình: “Bố ơi bố, không xong, không xong rồi!”

“Cháu hét cái gì vậy?” Bà cụ Lạc vội vàng ngăn Lạc Quang lại rồi nói nhỏ: “Bố cháu vất vả lắm rồi, để bố cháu nghỉ ngơi đi chứ. Cháu đánh thức bố cháu dậy thì phải làm sao bây giờ!”

Với tính cách của cháu trai nên bà cụ cho rằng anh ta lại vừa làm điều gì sai trái.

Lạc Quang đã gấp đến mức trán toát mồ hôi lạnh: “Bà… Bà nội, sao lúc này mà bố con còn ngủ được, bố con lên tin tức nóng trong ngày rồi đấy.”

“Cái gì là tin tức nóng trong ngày cơ?” Bà cụ Lạc không hiểu ngôn ngữ của đám thanh niên trẻ tuổi nên hỏi bằng giọng nghi hoặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.