Phòng giải khát chỉ còn lại một mình Lạc Hiểu Nhã, cô nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ rồi thở dài.
Cô biết nguyên nhân bà cụ Lạc không thích bố mình nhưng cô vẫn không thể hiểu được, sao một người mẹ có thể chán ghét con ruột của mình đến mức đó?
Dù sau này khi đứa bé đó lớn lên, có triển vọng, có tương lai, tính cách tốt lại còn hiếu thuận, trả giá vì mẹ mình nhiều như thế nhưng vẫn là không đổi được tình thương của mẹ.
“Hiểu Nhã, trà sữa uống ngon lắm. Đột nhiên có một giọng nói véo von vang lên.
Lạc Hiểu Nhã quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Trần Thanh Minh, vậy là cô nở nụ cười: “Anh thích là được rồi.”
Trần Thanh Minh thấy nụ cười của cô có vẻ ảm đạm thì biết trong lòng cô có tâm sự, vậy là anh ta đi đến cạnh cô rồi hỏi: “Bà già kia đến Hoắc Kỳ làm loạn thật đấy à?”
Dù nói thế nhưng trong lòng anh ta cũng không tin lắm. Với tính cách và bản lĩnh của Hoắc Tùng Quân thì sao bà già kia có thể có cơ hội làm loạn được.
Quả nhiên, Lạc Hiểu Nhã lắc đầu: “Bà ta không dám làm loạn, ngược lại còn bị Hoắc Tùng Quân dạy bảo một trận nữa”
Đúng là sự thật mà.
Trần Thanh Minh thở phào: “Vậy thì tốt quá rồi! À đúng rồi, Phương Ly đã mãn hạn tù rồi đấy. Trước đây cô ta ăn cắp bản thiết kể của cô nên có rất nhiều công ty không muốn thuê cô ta làm việc. Thế nhưng An thị đã ném cành ô liu cho cô ta, giờ cô ta đã qua đó làm việc. Sợ là cô ta sẽ liên hợp với An Bích Hà, như vậy sẽ không có lợi cho cô.”
“Cô ta đến An thị rồi hả?” Lạc Hiểu Nhã sững người rồi cười khẩy một tiếng. Hai người hận cô đến mức chết đi sống lại đã hợp lực với nhau rồi.
Nhưng bây giờ An thị như nó không có cùng tên, dù Phương Ly có làm việc ở An thị đi chăng nữa thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả, chỉ là chuyện này khiến người khác nghe mà cảm thấy chán ghét mà thôi.
Nhất là sau khi Phương Ly nói cho bà cụ Hoắc biết Hoắc Tùng Quân là bạn trai của cô. Cô vẫn luôn giấu người nhà họ Lạc chuyện này nhưng ai ngờ lại bại lộ rồi.
Lông mày Lạc Hiểu Nhã căng ra, lơ đãng quay đầu lại nhìn người đang uống trà sữa bằng vẻ mặt hưởng thụ là Trần Thanh Minh thì dừng lại.
Trần Thanh Minh đang cần một viên trân châu, anh ta ngẩng đầu lên thấy đôi môi xinh đẹp và đôi mắt như hoa anh đào kia đang nhìn mình thì khuôn mặt điển trai đỏ bừng lên.
“Cô… Cô nhìn tôi như vậy làm gì?” Những ngón tay thon dài của anh ta cầm ly trà sữa, vẻ mặt thì vô cùng lúng túng.
Chẳng nhẽ chuyện mình thích uống trà sữa đã bại lộ trước mặt Lạc Hiểu Nhã rồi à?
Lạc Hiểu Nhã nhìn anh ta rồi đột nhiên nở nụ cười, một nụ cười vô cùng xinh đẹp: “Tổng giám đốc Trần, tự nhiên tôi thấy anh rất đẹp trai đó”
Nghe cô nói thế thì Trần Thanh Minh bất giác rùng mình rồi vội vàng giơ tay lên: “Đừng, nếu người khác khen tôi thì tôi thấy bình thường lắm nhưng nếu cô khen tôi thì tôi cứ có cảm giác như thể cô đang châm biếm tôi vậy.”
Anh ta sờ sờ mặt mình, mặc dù đúng là anh ta khá đẹp trai mình so với Hoắc Tùng Quân thì vẫn thua kém nhiều chỗ. Bản thân Lạc Hiểu Nhã cũng là một người vô cùng xinh đẹp, hàng ngày lại còn nhìn người đẹp trai như Hoắc Tùng Quân thì sao có thể thực sự thấy anh ta đẹp trai được hả?
Lạc Hiểu Nhã lắc đầu rồi nhìn Trần Thanh Minh bằng vẻ mặt nịnh hót: “Ai da, anh đừng nói vậy mà, đừng coi thường bản thân thế chứ. Một người thân cao chân dài, khuôn mặt đẹp trai, đường nét góc cạnh như anh rõ ràng là đẹp trai hơn mấy cậu mặt hoa da phấn trong giới giải trí rồi còn gì.
Nếu không thì Phương Ly cũng sẽ không bị anh mê hoặc đến mức đấy đâu”.
Câu nói sau cùng của cô khiến Trần Thanh Minh phản ứng lại, anh ta nhìn Lạc Hiểu Nhã rồi cười như không cười: “Tôi nói chứ đột nhiên cô khen tôi đẹp trai là tôi đã nghi rồi, hóa ra đến câu này mới chịu lộ mặt hả?”
Trần Thanh Minh không phải người ngốc mà Lạc Hiểu Nhã cũng không muốn vòng vo tam quốc mãi nữa. Thấy anh ta hiểu ý mình thì cô cười cười: “Phương Ly nhắm vào tối là vì cô ta tưởng tôi với anh chung hội chung thuyền, hay nói đúng hơn là anh đang làm liên lụy tới tôi đấy, anh tự mình giải quyết cô ta đi nhé. Nếu không thì gánh nặng sẽ đè gãy vai tôi mất.”
Nghe cô nói thế thì Trần Thanh Minh cũng hơi ngượng.
Phương Ly đúng là đóa hoa đào héo úa mà anh ta tự rước lấy. Nếu cô ta cứ nhằm vào Lạc Hiểu Nhã mà cắn như chó điên thì đúng là có liên quan đến anh ta thật.
“Cô muốn làm gì?” Trần Thanh Minh nhận lệnh của cô nên hỏi một câu.
Ánh mắt của Lạc Hiểu Nhã sáng lên khi nghe thấy anh ta hỏi vậy: “Anh thấy mỹ nam kể có được không?”
“Cô bảo tôi đi quyến rũ Phương Ly á?” Trần Thanh Minh hơi kinh ngạc, tự chỉ vào mặt mình rồi hỏi lại như muốn xác định. Nhưng Lạc Hiểu Nhã chưa kịp trả lời thì anh ta đã liều mạng lắc đầu: “Không, không được đầu, không thể được đâu. Dù có đánh chết thì tôi cũng không hy sinh nhan sắc để đi quyến rũ Phương Ly đâu, tôi..”
Khuôn mặt điển trai của anh ta bỗng đỏ hây hây. Anh ta bằng này tuổi rồi nhưng chưa từng yêu một ai, cũng chưa từng qua đêm với người phụ nữ nào. Thế nên anh ta muốn giữ tấm thân trong sạch cho bạn gái tương lai của mình.
Lạc Hiểu Nhã thấy anh ta che ngực, nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn lưu manh thì cảm thấy mơ hồ: “Hả? Anh muốn đi đầu cơ? Tôi bảo anh đi quyến rũ Phương Ly hả? Tôi đầu bảo anh bán rẻ nhan sắc, anh không cần nhìn tôi như vậy đâu.”
Anh ta cứ nhìn cô như thể cô sắp cưỡng bức anh ta không bằng.