Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 393: Chương 393: Chương 392




Lúc trước bà cụ đến công ty làm ầm ĩ, đã làm cho cô rất tức giận, nhưng hiện tại lại uy hiếp chính mình, muốn lợi dụng Hoắc Tùng Quân, lá gan càng ngày càng lớn.

Lạc Hiểu Nhã ánh mắt lạnh lùng, chuyện của An Bích Hà, cô đã làm phiền Hoắc Tùng Quân, chuyện của nhà họ Lạc, cô phải tự mình giải quyết.

Biện pháp mà cô bàn với Quý Tiêu Châu lúc trước quả thực có thể giải quyết triệt để người nhà họ Lạc, nhưng quá âm hiểm và độc ác, cô còn mãi do dự, không biết có nên làm thể hay không.

Lạc Hiểu Nhã gõ nhanh ngón tay xuống bàn, cô chậm chạp không hạ quyết tâm, nghĩ rằng ngày mai sẽ bàn bạc lại với Quý Tiêu Châu. Kết quả không nghĩ rằng, ngày mai đã xảy ra một chuyện, khiến Lạc Hiểu Nhã hoàn toàn tức giận, để rồi cuối cùng cô quyết định trả thù nhà bác Lạc một cách liều lĩnh.

Chuyện này liên quan đến Trần Thanh Minh.

Trần Thanh Minh đã tiến một bước lớn, đã diễn kịch thì phải làm trọn bộ, sau khi tỏ tình không có động tĩnh gì, e rằng An Bích Hà sẽ nghi ngờ.

Anh ta cố ý thăm dò được An Bích Hà sẽ đến nhiều trung tâm mua sắm khác nhau để kiểm tra “Khinh Hà”, chuẩn bị tiến hành một cuộc cải tổ lớn của “Khinh Hà”, đồng thời lên kế hoạch đến trung tâm mua sắm mà cô ta định đến trước, chuẩn bị cho một lần tình cờ gặp gỡ.

Trên đường đến cửa hàng của mình, An Bích Hà tình cờ gặp Trần Thanh Minh. Anh ta vội vàng vẫy tay với cô ta, mặt khẩn trương: “Thật là trùng hợp, tối đến kiểm tra cửa hàng của nhà họ Trần. Không ngờ lại gặp được cô ở đây”.

An Bích Hà nhìn thấy anh ấy, trong lòng rất đắc ý, người đàn ông này vịn cớ cũng không tìm được cái cớ nào tốt hơn, trên tầng này cơ bản không có cửa hàng nào khác ngoại trừ “Khinh Hà”, cũng không có cửa hàng của nhà họ Trần” như lời Trần Thanh Minh nói.

Tuy nhiên, sự xuất hiện của anh ta thực sự khiến An Bích Hà yên tâm hơn, dáng vẻ của Trần Thanh Minh hiển nhiên là vẻ đầy hồi hộp và lo lắng khi gặp người mình yêu.

“Trần Thanh Minh, hai nhà chúng ta có mâu thuẫn. Đừng đi theo tôi, nếu không bố mẹ anh lại nói tôi dụ dỗ anh, hủy hoại thanh danh của tôi, tôi muốn nói cũng không thể nói rõ ràng”

An Bích Hà nói, giả vờ cao ngạo hất anh ta.

Phương Ly cúi đầu đi theo An Bích Hà, khi đi qua Trần Thanh Minh, ngón tay hơi siết chặt, trong mắt lóe lên tia sáng, nhưng mà nhanh chóng cúi đầu không lên tiếng, tiếp tục đi theo phía sau An Bích Hà.

Trần Thanh Minh làm theo kế hoạch ban đầu, đi theo lấy lòng An Bích Hà, cuối cùng bị cô ta từ chối tàn nhẫn, ảm đạm rời đi.

Mọi việc đều được thực hiện không có sơ hở, rốt cuộc tránh được An Bích Hà, anh ta mới hoàn toàn yên tâm, biết An Bích Hà đã hoàn toàn tin tưởng việc anh ta thích cô ta, có lẽ Phương Ly sẽ sớm hành động, vừa nhìn thấy sự thù hận trong mắt cô ta không thể nào che giấu được.

Trần Thanh Minh nghĩ nghĩ, thoải mái rót một ly lớn nước đá, mới đi vài bước, phát hiện uống nhiều quá, lại quay đầu đi về phía WC.

Anh ta đang định đẩy cửa bước vào, thì đột nhiên nghe thấy bên trong vang lên một giọng nam quen thuộc. Giọng nói còn rất trẻ, Trần Thanh Minh suy nghĩ hồi lâu, trong đầu hiện lên một khuôn mặt hèn mọn, đây là giọng nói của Lạc Quang, con trai của bác Lạc Hiểu Nhã.

Anh ta hình như đang nói chuyện điện thoại với nhà mình, giọng nói có vẻ mất kiên nhẫn. Không hiểu sao Trần Thanh Minh lại dừng lại, núp vào cửa nghe trộm, vừa nghe một câu thì nghe thấy tên Lạc Hiểu Nhã, sắc mặt khẽ thay đổi, sau khi suy nghĩ một chút thì lấy điện thoại ra chức năng ghi âm lên.

Ai biết sau đó Lạc Quang sẽ nói gì, vẫn cứ ghi lại là tốt nhất, đề phòng họ định gây bất lợi cho Lạc Hiểu Nhã, đây cũng là một chứng cứ có lợi.

Lạc Quang đứng bên bồn rửa mặt, giọng nói không kiên nhẫn: “Bố, con không thể đi lấy lòng Lạc Hiểu Nhã được. Bà nội của con tối hôm qua đã đến nhà cô ta rồi. Con tiểu tiện nhân ấy mềm không được cứng không xong, nói cái gì cũng không nhả ra và thậm chí khiến bà nội tức giận đến mức nằm trên giường cả ngày. Con không muốn phải chịu đựng loại đau khổ này.”

Không biết người kia nói gì, sắc mặt Lạc Quang càng ngày càng xấu: “Bố, bố đừng nhắc tới chuyện đánh bạc của con được không. Con bây giờ không đụng tới chuyện này nữa, sao ngày nào cũng nói lại vậy. Đúng vậy, trước đây con không hiểu chuyện, thua sạch tài sản của Lạc Quang Nhật, nhưng đây vốn dĩ không phải tài sản của nhà mình, thua thì thua thôi.”

Giọng nói anh ta tràn đầy sự không phục: “Rốt cuộc khiến nhà mình lâm vào khó khăn không phải con mà là bố, ai bảo bố nhận hối lộ… Được rồi, con không nói nữa, chút nữa còn có việc”

Trần Thanh Minh nghe xong định tắt đoạn ghi âm, trong lòng tiếc là không có nghe được cái gì có ích, chỉ nghe được một trận phàn nàn, kết quả kế tiếp, ngón tay của anh ta dừng lại, mắt trừng ngày càng lớn, vô cùng kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.