Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 397: Chương 397: Chương 396




Bố cô đã rất đau lòng và trách mắng cố, đây là lần đầu tiên cô bị mắng, vì vậy kỉ niệm này rất sâu sắc.

Lạc Hiểu Nhã nhìn vào một trong những tấm ảnh, ở góc trên bên phải có hoa văn nhỏ, sự lạnh lùng trong mắt cô càng ngày càng nhiều.

Album ảnh này không phải của bác Lạc, mà chính là của bố cô!

Về phần album ảnh của bác Lạc, không biết rằng đã bị ông ta vứt ở đâu từ lâu rồi.

Ánh mắt của Lạc Hiểu Nhã càng ngày càng lạnh lùng, nhưng bởi vì đang cúi đầu, bác Lạc không để ý đến.

Ông ta đang mong chờ phản ứng của Lạc Hiểu Nhã và nói với cô một cách thận trọng: “Nếu như bố con còn sống, e rằng sẽ không muốn thấy hai gia đình chúng ta biến thành bộ dạng như bây giờ, cậu ấy nhất định hy vọng rằng con có thể có gia đình một lần nữa.”

Những ngón tay trong tay áo của Lạc Hiểu Nhã càng siết chặt hơn, gần như muốn đâm rách da cô.

Cô thật sự muốn chất vấn bác Lạc, tạo sao phải tàn nhẫn với người em trai thân thiết của mình như vậy, tài sản kia thật sự quan trọng hơn tính mạng con người hay sao? Đó là người thân máu mủ của ông ta mà!

Nhưng trong lòng cô cũng hiểu rõ, bác Lạc là một người long lang dạ sói, vốn dĩ không hiểu được cảm giác này, ở trong lòng họ chỉ có lợi ích là quan trọng, cái gì cũng đều dựa vào lợi ích.

Lạc Hiểu Nhã hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu nhìn bác Lạc, trong mắt lóe lên một tia xúc động: “Bác à, con thật sự không ngờ rằng bác còn giữ lại những tấm ảnh này”

Trong lòng bác Lạc hơi mừng, nhưng không dám để Lạc Hiểu Nhã nhìn thấy kẽ hở, ông ta vội vàng nói: “Điều đó là đương nhiên, đây là em trai duy nhất của bác, mối quan hệ của tụi bác rất tốt”

Ông ta nhìn Lạc Hiểu Nhã nói: “Bây giờ bà của con đã buông bỏ rồi, Hiểu Nhã, con quay về nhà nhé, để bác và bà chăm sóc con và bù đắp cho sai lầm mà bác và bà đã phạm phải trước đây”

Lạc Hiểu Nhã mím môi, cuối cùng cô lắc đầu: “Con không muốn quay về, tạm thời con không có cách nào để chấp nhận, bác phải cho con một thời gian để thích nghi”.

Cô đưa ánh mắt nhìn lên, đôi mắt của cô nhìn vào bậc trưởng bối giống như rất tôn kính vậy, cô nhìn bác Lạc: “Bác à, trước đây là con hiểu lầm bác, con không biết là bác khó xử nhiều như vậy, vì vậy con đã nói một số lời không hay với bác, con xin lỗi”

Trong lòng của bác Lạc vui mừng khôn xiết, thái độ này của Hiểu Nhã với ông ta, đã thấy rõ đó là thái độ hết chán ghét, không, không đúng, không chỉ là hết chán ghét mà e rằng cô đã xem ông ta là người thân rồi.

Ông ta nhanh chóng xua tay: “Con còn nói những lời này làm gì, con có nói gì đi chăng nữa thì con vẫn là cháu gái của bác, làm sao bác có thể so đo với một đứa cháu chứ. Bây giờ con không muốn quay về nhà, bác có thể hiểu. Nhưng nếu con muốn quay về thì con có thể quay về bất cứ lúc nào.”

Ông ta nói đến đây, trên khuôn mặt lộ ra vẻ khó xử, nhìn Lạc Hiểu Nhã như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Lạc Hiểu Nhã biết rằng cuối cùng cơ hội cũng đã đến, sau đó cô hỏi ngay: “Bác à, làm sao vậy?”

Bác Lạc nhìn chằm chằm vào cô, lúc này ông ta mở miệng nói một cách ngập ngừng: “Bác vẫn phải xin lỗi con, tài sản mà bố con để lại đã bị thằng nhóc Lạc Quang phá sạch hết rồi, công việc của bác cũng gặp trục trặc, phải bồi thường rất nhiều… Nếu như con quay trở về, bác cũng không có cách nào tiếp đãi con… haizz.”

Vẻ mặt của ông ta vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, ông ta ngẩng đầu liếc nhìn Lạc Hiểu Nhã một cách cẩn thận.

Trong lòng Lạc Hiểu Nhã đang cười khẩy, quả nhiên ông ta đã đợi ở đây để nói điều này. Bác Lạc thật sự là một người tận dụng cơ hội vì lợi ích của mình, quả thật là một người không có liêm sỉ.

Trong lòng oán trách một trận, sau đó Lạc Hiểu Nhã mới nói: “Là trước đây con không hiểu chuyện, nên đã hại bác mất việc, con, con muốn nghĩ cách.”

Cô cúi đầu, giả vờ suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu lên: “Trước đây bà nói muốn con tìm Hoắc Tùng Quân và sắp xếp cho bác một vị trí ở Hoắc Kỳ, ngày mai con sẽ đi tìm Hoắc Tùng Quân.”

Bác Lạc nghe những lời này thì tay chân bắt đầu run lên và vô cùng phấn khích.

Trong lòng ông ta luôn cảm thán rằng cô xứng đáng là đứa con gái mà Lạc Quang Nhật dạy dỗ, quả thật là rất giống với tính tình của ông ấy, tốt bụng đến mức ngu xuẩn, bị ông ta lừa dễ dàng như vậy.

Bác Lạc nghe được lời hứa thì nói với Lạc Hiểu Nhã rằng: “Bác sẽ nhận tình cảm của con. Đúng rồi, đồ vật mà bố con để lại, bà con vốn dĩ đã yêu cầu vứt đi, nhưng bác đều không vứt, bác luôn cất chúng trên gác”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.