Thật ra thì kế hoạch của cô cũng rất đơn giản, chắc chắn bác Lạc sẽ không chịu đựng được với tính cách của Lạc Quang, chỉ cần bác Lạc không thèm quan tâm tới anh ta nữa, anh ta nhất định sẽ còn tiếp tục đánh bạc.
Cô muốn để cho phía bên anh Long này làm chút thủ đoạn khiến cho Lạc Quang thua sạch, sau đó ký hợp đồng vay nặng lãi, bác Lạc chỉ có một đứa con, vì để trả đống vay nặng lãi kia chỉ có thể tán gia bại sản.
Cả đời này, cả nhà bọn họ đều đuổi theo tiền tài vật chất, vậy nên cô sẽ lấy đi những thứ quý giá nhất của bọn họ.
Sau khi anh Long nghe thấy những lời của Lạc Hiểu Nhã, khẽ liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang tràn đầy vẻ tức giận. Trong đầu ông ta suy nghĩ, tuy cô gái nhỏ này còn trẻ nhưng lòng dạ thật ác độc, ông ta lại thích những người ân oán rõ ràng như vậy.
“Anh Long, đây chính là kế hoạch của tôi” Lạc Hiểu Nhã vừa nói xong, cô ngước nhìn về phía ông ta, trong đáy mắt có chút mong đợi.
Anh Long cầm chiếc quạt trong tay, gập nhẹ chiếc quạt vào lòng bàn tay, đột nhiên ông ta nhìn cô cười: “Quả thật kế hoạch rất hay, nhưng cô dựa vào đầu mà nghĩ tôi sẽ giúp cô đây. Dù cho tôi có cố giúp cũng chẳng được lời cảm ơn nào, càng chẳng có lợi ích gì cho bọn tôi cả”
“Sao ông lại nghĩ không được chút lợi ích nào chứ?” Lạc Hiểu Nhã khẽ mỉm cười nhìn về phía ông ta, nhíu mày: “Tiền của Lạc Quang sớm muộn gì thì cũng rơi vào túi sòng bạc mấy người, hiện giờ trong tay bác tôi có hai căn nhà, ngoại trừ việc mai kia tôi lấy lại một căn nhà của bố mẹ tôi để lại, chẳng phải căn còn lại sẽ là của mấy người sao? Nếu dựa theo giá cả thị trường thấp nhất hiện nay thì ngôi nhà kia cũng phải khoảng tầm ba tỷ rưỡi”.
“Cái tôi muốn chỉ là ngôi nhà kia thôi, còn chuyện vay nặng lãi hay thế nào thì mấy người tự làm việc, tôi không thèm để ý đến việc bọn họ sống chết hay sau này sẽ thế nào. Chỉ cần ông có suy nghĩ cân nhắc, dù để cho bọn họ bán mình làm lao công khổ cực đều được cả”. đam mỹ hài
Lạc Hiểu Nhã nói xong, bỗng nhiên đôi mắt đào hoa kia sáng lấp lánh, nhìn thẳng vào anh. Long, không mang chút vẻ khiếp sợ nào: “Lợi ích ông lấy được cũng không phải ít. Hơn nữa mấy loại cho vay nặng lãi thế này không phải là chuyện làm thường ngày của mấy người sao?”
Anh Long nhìn vào ánh mắt của cô, một hồi lâu sau đó mới nở nụ cười: “Khó trách Hoắc Tùng Quân thích cô, đúng là một cô bé thông minh”
Lạc Hiểu Nhã ngẩn người một chút, ông ta biết cô là bạn gái của Hoắc Tùng Quận sao?
Dường như anh Long nhìn thấu suy nghĩ của cô, ông ta khẽ mỉm cười nói: “Cô bé, cô cũng biết đấy, tôi làm loại công việc này đương nhiên phải coi trọng nhất là an toàn của bản thân. Cô có thể đi vào đây tìm tôi, đương nhiên tôi phải tìm hiểu rõ ràng thân phận của cô rồi”
Thấy ông ta giải thích với mình, Lạc Hiểu Nhã khẽ thở phào nhẹ nhõm nở một nụ cười: “Vậy ý của ông là gì?”
Cô nhìn nụ cười trên mặt anh Long, trong lòng cô đã chắc chắn rằng người này nhất định sẽ giúp mình. Dù sao cũng chỉ là làm mấy việc thường ngày, với lại cuỗm được khối tài sản lớn như thế, đây chắc chắn là một vụ làm ăn không thua lỗ mà còn kiếm thêm cả đống lời.
Khóe miệng của anh Long nén nụ cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trong lòng hơi thở dài một tiếng.
Ông ta rất thích cô gái này, nếu như con gái ông tra còn sống, có khi giờ cũng đã lớn thế rồi.
Suy nghĩ đến đây, ánh mắt dữ tợn của anh Long dần dịu xuống, nhẹ nhàng nói: “Được, tôi có thể giúp cô”
Lạc Hiểu Nhã thấy ông ta đồng ý, cuối cùng tảng đá treo trong lòng cũng buông xuống, hai hốc mắt hơi đỏ lên vì kích động.
Chỉ cần ông ta đồng ý thì kế hoạch trả thù của cô đã thành công một nữa rồi.
Anh Long cũng nhìn thấy sự vui mừng của cô, ông ta chợt hỏi một câu: “Cô oán hận gia đình bác cô lắm sao?”
Lạc Hiểu Nhã thấy đột nhiên ông ta hỏi điều này, cắn chặt răng, ánh mắt cô càng thêm lạnh lùng: “Hận, đương nhiên phải hận, mấy người này vì
tài sản của bố tôi mà không chứa thủ đoạn nào, còn giết hại người thân mình. Nếu như có thể khiến cho bọn họ rơi vào cảnh bần cùng khốn khổ,
trả thù cho bố mẹ tôi, khỏi cần nói tôi sẽ vui mừng thế nào.”
Anh Long nhìn dáng vẻ của cô, nghĩ tới rất nhiều năm trước mình cũng đã từng trả thù cho vợ con, hình ảnh từng giọt máu đỏ nhỏ giọt trên lưỡi
dao sắc bén sau khi giết kẻ thù, ánh mắt ông ta hơi tối lại.
“Yên tâm đi, cô gái nhỏ, cô cho tôi nhiều lợi nhuận như thế, tôi sẽ giúp cô như cô mong muốn”
Lúc Lạc Hiểu Nhã đi từ trong phòng ra, Quý Tiêu Châu tiến lên phía trước kéo lấy cổ tay của cô. Cậu ta quan sát trên dưới một lượt vì sợ cô bị thương.
Thấy bộ dạng hấp tấp của cậu ta, Lạc Hiểu Nhã cũng thấy ấm lòng. Cô để kệ cho cậu ta xem xét, rồi đồng thời trấn an: “Đại ca Quý à, anh yên tâm đi, tôi không bị thương gì cả. Anh Long là một người rất tốt.”
Người rất tốt!
Quý Tiêu Châu bĩu môi, cô gái nhỏ này còn tính lừa cậu ta. Nhìn bề ngoài đám người kia trông có quy tắc vậy là đủ biết được thủ đoạn của anh Long rất thâm sâu, người như vậy sao có thể là người tốt được chứ!
Chỉ có thể nói cá chắc đó là người xấu.
“Chúng ta đi ra ngoài đi, đây không phải chỗ nên ở lại lâu đâu” Quý Tiêu Châu vội vàng kéo cô gái nhỏ đi ra ngoài, Lạc Hiểu Nhã quay đầu lại nhìn thoáng qua trong vô thức.