Người đàn ông kia sốt ruột mà xua tay: “Tôi không quan tâm mấy người có muốn ngủ ngoài đường hay không? Nhiệm vụ của tôi chỉ là lấy lại số tiền mà các người đã nợ. Nếu ông đã có can đảm để vay nhiều tiền như vậy thì cho dù các người có khóc lóc thế nào thì cũng phải trả hết cho tôi”
Lạc Đại Hùng và Lạc Quang cúi đầu, mãi vẫn không thể mở miệng được.
Người đàn ông kia đã phải chờ đợi đến mức không còn kiên nhẫn, nên đã đánh mắt sang người đứng ở phía sau mình.
Hai người đứng sau lưng Lạc Quang lập tức kéo anh ta lên, kéo cánh tay của anh ta ra rồi ấn lên bàn trà.
“Các người muốn làm gì? Dừng lại, các người mau dùng tay lại” Lạc Quang khóc lóc và nhìn vào người cầm dao trong phòng bếp đang đứng bên cạnh mình. Lưỡi dao sắc bén chợt lóe sáng. Nhìn thấy vậy, anh ta sợ hãi đến mức cả đũng quần đều ướt đẫm.
Anh ta điên cuồng hét lên với Lạc Đại Hùng: “Bố ơi, chúng ta đồng ý đi, đồng ý đi. Các người đừng giết tôi, đừng giết tôi.”
Nếu cánh tay bị chặt mất thì có thần mới biết được những người kia có cho phép bọn họ gọi xe cứu thương hay không. Nói không chừng, bọn họ còn chưa đến bệnh viện thì đã chết vì chảy máu quá nhiều rồi.
Giọng nói của Lạc Quang lanh lảnh, tiếng kêu của anh ta giống như tiếng lợn kêu khi bị giết vậy, vô cùng khó nghe.
Nếu không phải căn nhà này có hệ thống cách âm tốt, thì cho dù hàng xóm có ở xa, chỉ sợ cũng sẽ có người báo cảnh sát.
Lạc Đại Hùng cắn răng, mãi mà ông ta vẫn chưa đưa ra quyết định mà chỉ đưa mắt nhìn con dao đang được hạ xuống.
Ngoài cửa truyền đến một thanh âm già nua và khàn khàn: “Dừng tay lại!”
Động tác của đàn em anh Long dừng lại, Lạc Quang hung hăng thở hổn hển, cả người anh ta buông lỏng xuống, trên trán là một tầng mồ hôi lạnh.
Bà cụ thở hổn hển đi vào thì nhìn thấy cháu trai của mình bị ép vào bàn trà mà không đành lòng nhắm mắt cho qua: “Tôi có thể giao căn nhà đó cho mấy người”
“Mẹ!” Lạc Đại Hùng hét lớn một tiếng.
Bà cụ giận dữ khiển trách: “Con câm miệng, Lạc Quang chính là con trai ruột của con đó. Chẳng lẽ con lại vì một căn nhà mà trơ mắt nhìn nó phải chết sao? Con không có tình cảm với Lạc Quang Nhật thì thôi, nhưng Lạc Quang là đứa con mà con đã nuôi trong nhiều năm như vậy, con cũng không có chút tình cảm nào hay sao?”
Bà cụ thẳng thắn nói một mạch như vậy khiến cho Bạox Đại Hùng câm miệng mà không nói nên lời. Cuối cùng, ông ta cũng chật vật mắt nhắm mắt mở mà đồng ý.
Người của anh Long cuối cùng cũng nở nụ cười, đứng dậy nhìn bọn họ nói: “Căn nhà này của mấy người cũng không có giá trị đến vậy. Tính ra thì nó cũng chỉ có giá sáu tỷ. Còn về phần các người, chắc là cũng có ba tỷ tiền mặt, vậy thì nếu tính toán cặn kẽ thì mới được có chín tỷ”
Lạc Đại Hùng và Lạc Quang ngẩng đầu lên rồi cùng nhìn về phía anh ta: “Không thể tính như vậy được, tại sao hai căn nhà này chỉ có giá chín tỷ được chứ?”
Đây đã là tất cả tài sản của bọn họ rồi. Vậy thì chín tỷ còn lại, bọn họ phải trả bằng cách nào đây?
Người của anh Long tính như vậy cũng là có lý do. Dựa theo giá thị trường, căn nhà của Lạc Quang Nhật đúng là có giá trị không hề nhỏ. Tuy nhiên, thực ra đây cũng không được tính là tài sản của bọn họ, là bọn họ dùng kể hại người mới có thể lấy được cho nên người của anh Long cũng tính ít đi một chút.
Bởi vì căn nhà của Lạc Đại Hùng nằm ở vùng hẻo lánh, chung quanh lại không phồn hoa, cho nên giá trị chỉ hơn ba tỷ một chút.
“Về phần số tiền còn lại.” Người đàn ông kia giả vờ suy nghĩ một lúc rồi nhìn bọn họ và cười lạnh với vẻ mặt xảo quyệt: “Anh Long có một mỏ đang khai thác, các người có thể qua đó để lao động mà trả nợ”
Lạc Đại Hùng và Lạc Quang nghe xong lời này thì cùng nhau ngây người.
Khai thác mỏ? Không phải là mỏ đen đấy chứ?
Người đàn ông dường như nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, là một mỏ quặng thường, không thể chết. Mà trước kia, Lạc Quang còn từng có tiền án bỏ trốn, chúng tôi chỉ có thể nghĩ ra phương pháp này. Hai bố con các người cũng không thể tìm việc một cách dễ dàng được. Một người thì không có ai dám nhận, một người lại vô dụng, không biết đến tháng nào năm nào mới có thể trả được hết nợ. Tôi đây cũng là đang muốn giúp các người mà thôi”.