Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 438: Chương 438: Chương 437




Dù cô không nói nhưng Hoắc Tùng Quân vẫn có thể nhận ra cô gái của anh đã phải chịu uất ức gì rồi.

Anh xoa xoa mái tóc của cô, giọng nói trầm thấp nhưng đầy sự nhẹ nhàng cùng cưng chiều: “Ai dám bắt nạt em?”

Lạc Hiểu Nhã cho rằng sau khi đã trải qua nhiều chuyện, bản thân cô đã trở nên rất mạnh mẽ.

Dù cô biết rằng cô có thể không phải là con gái ruột của bố mẹ nhưng cô nghĩ bản thân vẫn có thể giữ được bình tĩnh. Nhưng vừa gặp Hoắc Tùng Quân, anh chỉ cần nhẹ nhàng hỏi có một câu thôi thì dường như mọi bức tường thành trong cô đều hoàn toàn sụp đổ, giọng nói của anh sự một chất xúc tác nào đó khuấy động lòng cô, khiến nước mắt của cô cứ thế tuôn ra. Cô khóc, dường như cô muốn mượn dòng nước mắt này để cuốn trôi đi bao nhiêu nỗi sợ, nỗi hoang mang trong lòng cô.

Hoắc Tùng Quân không ngờ cô lại khóc nhiều đến như vậy, thoáng chốc áo sơ mi của anh đã ướt đẫm một mảng.

Cô không khóc bù lu bù loa, không than vãn kêu trời trách đất, cũng không giống những người phụ nữ mà Hoắc Tùng Quân đã từng gặp qua, làm bộ làm tịch khóc kiểu mèo khóc chuột, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Cô khóc một cách nhẫn nhịn vì không muốn người khác nhìn thấy nên cả khuôn mặt của cô vùi vào lòng anh. Nhưng nếu nhìn đôi vai không ngừng run lên của cô, ai cũng có thể biết cô khóc vô cùng đau khổ.

Nhìn cô như vậy, trong lòng Hoắc Tùng Quân cảm thấy rất đau, giống như có ai đó hung hăng đạp mạnh và dày vò nó.

Anh nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt anh, lúc này anh mới phát hiện cô đang cắn mạnh lấy môi dưới của mình để bản thân không bật ra tiếng nấc, gương mặt cô toàn là nước mắt.

Đôi mắt to tròn, linh hoạt thường ngày của cô bây giờ lại tràn đầy sự bị thương, hốc mắt đỏ ửng, nhìn cô vô cùng đáng thương.

“Ngoan, đừng tự dày vò bản thân nữa, nếu em thấy khó chịu cứ trực tiếp cắn anh” Hoắc Tùng Quân nhẹ nhàng dùng ngón tay gỡ hàm răng đang cắn lấy môi dưới của cô ra, nhìn thấy dấu răng hằn sâu trên môi của cô, anh cảm thấy vô cùng khó chịu, anh không nghĩ gì nữa liền cúi đầu hôn lên môi cô.

Mặc dù Lạc Hiểu Nhã đã ngừng khóc, nhưng vẫn không ngừng được tiếng nấc nghẹn của mình, vai cô không ngừng run rẩy, không thể nói được gì.

Đây chính là cách khóc tàn nhẫn nhất đối với bản thân. . đam mỹ hài

Nhìn cô, Hoắc Tùng Quân cũng không nỡ trách cô thêm nữa, anh lại kéo cô vào lồng ngực của mình rồi nhìn sang Quý Tiêu Châu đang đứng bên cạnh.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cô ấy lại khóc?”.

Quý Tiêu Châu nhìn Hoắc Tùng Quân, cảm thấy thật may mắn vì cuối cùng Hoắc Tùng Quân, cũng phát hiện ra ở đây còn có sự hiện diện của cậu ta. Hành động lúc nãy của Hoắc Tùng Quân khiến cậu ta cứ nghĩ đây là chỗ không người và cậu ta chính là một người vô hình.

“Lạc Đại Hùng nói Hiểu Nhã không phải là con cháu của nhà họ Lạc, lúc còn nhỏ cô ấy được nhận nuôi, Hiểu Nhã không chịu được cú sốc này”

Quý Tiêu Châu nói xong, Hoắc Tùng Quân cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Lúc trước, anh đã từng cho người đi điều tra, nhưng chưa từng tra ra chuyện này. Có lẽ bố mẹ của Hiểu Nhã sợ rằng sự thật này sẽ là một đả kích lớn cho cô vì vậy đã dùng mọi cách giấu nhẹm chuyện này.

Có thể giấu đến mức người của nhà họ Hoắc cũng không thể điều tra ra được thì có thể thấy bố mẹ của Hiểu Nhã dù không phải bố mẹ ruột nhưng có lẽ từ lâu cũng đã xem cô như con gái ruột của họ.

Anh xoa xoa đầu của cô rồi ôm cô càng chặt hơn nữa: “Hai người đang định đi đâu vậy?”

Quý Tiêu Châu lập tức trả lời: “Chúng tôi định đi đến viện dưỡng lão để hỏi bà cụ Lạc thực hư chuyện này là thế nào”

Hoắc Tùng Quân gật đầu: “Anh có việc thì cứ đi trước đi, tôi sẽ đưa cô ấy đi.”

Quý Tiêu Châu muốn nói bản thân không có việc gì quan trọng nên có thể đi cùng họ. Nhưng nhìn ánh mắt của Hoắc Tùng Quân cậu ta đành nuốt ngược lại vào bụng những lời định nói.

“Đúng lúc tôi cũng có chuyện cần phải làm, vậy tôi đi trước đây.”

Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân đúng thật là dọa người mà.

Hoắc Tùng Quân đã đến đây thì e rằng anh cũng đã điều tra ra được việc cậu ta chính là người đã giới thiệu anh Long cho Lạc Hiểu Nhã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.