Lạc Hiểu Nhã nghe thấy lời này, trên mặt thoáng qua sự lúng túng: “Bác sĩ Lâm, anh đừng có nói đùa” Sở Minh Nguyệt từ trong phòng đi ra, vừa hay nghe được những lời này, liền nhiều chuyện tiến tới nghe lén.
Lâm Bách Châu chú ý thấy cô không được tự nhiên, anh ta cười một tiếng chuyển qua chuyện khác: “Đúng vậy, anh chỉ đùa chút thôi. Về quần áo dự buổi tiệc, nếu như em không có, anh có thể giúp em.”
“Có, tôi có quần áo dự tiệc” Lạc Hiểu Nhã vội vàng trả lời, đã làm phiền tới Lâm Bách Châu như vậy rồi, chuyện quần áo sự tiệc dĩ nhiên phải tự mình giải quyết.
“Vậy được, ba ngày sau, buổi chiều sáu giờ, anh sẽ đến đón em” Hai người hẹn xong sau, liền cúp video.
Sở Minh Nguyệt cười hì hì từ phía sau nhào qua, ôm lấy eo của Lạc Hiểu Nhã: “Hiểu Nhã, Bác sĩ Lâm này tâm tư. thật sâu xa đó.” .
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Lạc Hiểu Nhã không kịp phản ứng lại những gì mà cô ấy nói gì, vẻ mặt nghi ngờ: “Cái gì?”
“Không có gì!” Sớ Minh Nguyệt thấy cô có vẻ như không hiểu, nên cũng không cố ý nói gì thêm, Bác sĩ Lâm này
mặc dù nhìn bộ dạng có vẻ rất thích Hiểu Nhã, nhưng trong lòng anh ta đang nghĩ như thế nào thì không ai biết được cả.
Người đời nói biết người biết mặt nhưng không biết lòng, trước kia Hiểu Nhã đã từng bị tổn thương một lần, nếu như nữa muốn tiến tới thêm một đoạn cảm tình mới, nhất định phải làm rõ được toàn bộ tâm tư của người đàn ông đó mới có thể nói tiếp được, đừng để đến lúc đó lại bị lừa gạt.
“Hiểu Nhã, ba ngày sau, cậu sẽ phải nhìn thấy đôi cẩu nam nữ đó, cậu có cảm thấy căng thẳng hay không”
Lạc Hiểu Nhã lắc đầu một cái: “Tớ lại cảm thấy không căng thẳng, tới thành phố An Lạc, sớm muộn gì cũng phải chạm mặt với bọn họ. Chỉ là có một số chuyện tớ không hiểu.”
Cô đem chuyện mình nghe được ở khu mộ, còn có việc Hoắc Tùng Quân xông tới nhà của Lâm Bách Châu truy hỏi về tung tích cô nói ra.
Sở Minh Nguyệt vừa nghe những lời đó người cô như cứng lại, tại sao khi nghe những lời mà Hiểu Nhã nói, cô ấy có cảm giác như tình cảm của người chồng trước này đối với cô vẫn chưa dứt, một kiểu tình cảm rất sâu đậm.
“Tên Hoắc Tùng Quân có phải là đang thích cậu không! Không thể nào quên được cậu, còn muốn dây dưa lại gần cậu?”
Lạc Hiểu Nhã trợn to hai mắt, theo bản năng cô lắc đầu: “Không thể nào, trước kia anh ta nói cưới tớ là vì An Bích Hà, làm sao anh ta có thể thích tớ được chứ”
“Vậy tại sao trong thời gian cậu không ở đây, anh ta lại thường xuyên đi tế bài bác gái? Khi biết được Lâm Bách. Châu trở về, ngay lập tức tìm tới cửa truy hỏi tung tích của cậu?”
Sở Minh Nguyệt hỏi cô những lời này, Lạc Hiểu Nhã trầm tư suy nghĩ, cô cũng không hiểu tại sao lại như vậy.
Rõ ràng trước kia, chính miệng Hoắc Tùng Quân nói, anh ta không thích cô, chính miệng nói ba năm qua đều là đang lợi dụng cô.
Đều nói trái tim phụ nữ khó tìm như mò kim dưới đáy biển, Hoắc Tùng Quân hành động như vậy, quả thật làm cho Lạc Hiểu Nhã có chút khó hiểu.
Sở Minh Nguyệt nhìn bộ dạng mơ màng của cô, đột nhiên mở miệng hỏi: “Nếu như Hoắc Tùng Quân thích cậu, cậu sẽ trở lại bên cạnh anh ta chứ?”
Lạc Hiểu Nhã nghe xong lời này, điên cuồng lắc đầu: “Không đời nào, tớ dù có phải nhảy từ trên lầu xuống, chết bên ngoài, tớ cũng sẽ không quay lại với anh ta. Huống chi, Hoắc Tùng Quân… người mà anh ta thích không phải là tớ!”.
Sở Minh Nguyệt trầm mặc suy nghĩ: “Vậy còn cậu, cậu có thích anh ta không?”
Ngón tay của Lạc Hiểu Nhã nắm chặt lại, cô gắt gao cắn lấy môi dưới, hồi lâu mới nói: “Minh Nguyệt, tớ yêu anh ta ba năm, ba năm này, trong cuộc sống và cuộc đời của tớ chỉ có một mình anh ta, tớ xem anh ta như là người thân cận nhất với mình, người tớ yêu, bạn bè, người nhà, những thứ tình cảm này đã ăn sâu vào tận trong xương tủy, nếu muốn bới ra, thì sẽ đau khổ như là cắt xương lấy tủy vậy”.
Vừa nói hốc mắt của cô có chút đỏ ửng lên, cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Từ một năm trước khi anh ta buông bỏ cứu tớ, tớ đã quyết định cắt đứt hoàn toàn tình yêu với anh ta, nhưng một người mà tớ đã từng yêu nhiều như vậy sao có thể dễ dàng quên đi được cơ chứ, bây giờ khi tớ nghe thấy tên của anh ta cũng sẽ theo bản năng mà thắt chặt trái tim mình lại. Có lẽ thời gian lâu hơn một chút, dài hơn ba năm, tớ có thể từ từ quên đi anh ta.”
Sở Minh Nguyệt nhìn bộ dạng nhỏ bé quật cường không rơi một giọt nước mắt của cô, cô ấy cảm thấy vô cùng. đau lòng, cô ấy ôm lấy cổ của cô, đem cô ôm chặt vào trong lồng ngực.
“Hiểu Nhã, chúng ta không suy nghĩ những chuyện này nữa, xem như là không có một người như anh ta đi” Sở Minh Nguyệt nổi nóng với chính mình tại sao lại hết lần này tới lần khác nhắc tới chuyện đau lòng đó, cô ấy vội. vàng nói sang chuyện khác: “Chúng ta trước hết hãy suy nghĩ xem, ba ngày sau trong buổi tiệc cậu sẽ mặc cái gì, nhất định phải lộng lẫy đến mù đôi mắt chó của người phụ nữ kia”.