Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 520: Chương 520: Chương 519




Cô xấu hổ quá rồi, đây chắc chắn là chuyện xấu hổ nhất trong đời cô, có một không hai, thật sự là mất hết mặt mũi.

Hoắc Tùng Quân biết Lạc Hiểu Nhã là người da mặt mỏng, trong chốc lát không thể bỏ qua sự ngượng ngùng này, cho nên anh chỉ biết bất lực lắc đầu, đi vào phòng bếp sơ chế đồ ăn rồi chuẩn bị nấu bữa tối.

Nếu biết Triệu Khôi Vĩ sẽ đến, anh nhất định sẽ cố gắng kìm nén bản thân.

Sau này phải tập thói quen đi vào nhà đóng cửa mới được, tiện nhắc Triệu Khôi Vĩ học cách gõ cửa ở bất cứ nơi nào, bất cứ trường hợp nào luôn!

Lúc này, Triệu Khôi Vĩ ngồi được lên xe, cả người mới thả lỏng. Toàn thân rã rời, sờ lên trán đã thấy mồ hôi túa ra không ít.

Ban nãy quá ngượng ngùng, bây giờ nhớ lại cảnh tượng đã thấy khi đi vào, trong lòng Triệu Khôi Vĩ bỗng tràn đầy ngưỡng mộ đối với Hoắc Tùng Quân.

Tổng giám đốc Hoắc giỏi thật đấy, không ngờ một người ngày thường đứng đắn không gần nữ sắc như anh ấy lại có thể làm ra tư thế này.

Triệu Khôi Vĩ quyết định, sau này khi anh ta đi tìm bạn gái phải đi tìm tổng giám đốc Hoắc học hỏi kinh nghiệm mới được.

Lúc này An Vu Khang đã đến nơi ở của ông ta và Sở Hân.

Trước khi vào cửa, ông ta còn có chút do dự, không biết vì sao bổng nhớ đến những lời nói của An Bích Hà, cô ta cho rằng Sở Hân nhiều khả năng được người ta phái đến để tiếp cận ông ta.

Tuy nhiên, ý nghĩ này chỉ mới xuất hiện trong đầu một giây đã bị ông ta vứt bỏ.

Không có khả năng, không thể nào, mấy ngày hôm nay ông ta đều ở cùng với Sở Hân, chưa từng phát hiện có chỗ nào bất thường cả. Nhất định là do ông ta đã suy nghĩ quá nhiều Sau khi chuẩn bị tâm lý thật tốt, An Vu Khang mới mở cửa, chỉ thấy Sở Hân đang ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha.

Trên mặt vẫn còn vết thương do bị An Bích Hà đánh, chỗ bầm tím hiện lên trên làn da trắng nốn trông có phần đáng sợ.

Trái tim An Vu Khang đột nhiên thắt lại.

“Sở Hân, sao cô không xử lý vết thương trên mặt mình?”

Lời của An Vu Khang vừa nói ra, Sở Hân như bừng tỉnh ra, từng giọt nước mắt trên khóe mỉ tí tách tí tách rơi xuống.

Cô ta cứ như vậy ngây ngốc nhìn An Vu Khang, nước mắt không ngừng rơi, nhìn thấy ông ta chạy đến chỗ mình, mới vội vàng lau nước mắt, nụ cười cứng đơ nhìn ông ta: “không sao, em cũng không đau lắm, lúc về nhà mới phát hiện trong nhà không còn thuốc nữa… Không sao, nhịn qua được là không có chuyện gì rồi”

Lời nói này làm cho An Vụ Khang vô cùng đau lòng, đặc biệt khi nhìn thấy gương mặt của cô ta không ngừng rơi lệ, vô thức đi đến gần, lau nước mắt đi Sở Hân tách tay của ông ta ra, nở nụ cười, đi về phía phòng bếp: “Cũng đã tối rồi, anh đã ăn cơm chưa, em, để em đi nấu cơm cho anh”

Lời nói này làm cho An Vu Khang càng thấy khinh bỉ mình hơn, thế mà lại đi tin lời của An Bích Hà, hoài nghi Sở Hân có mục đích khác với ông ta.

“Sở Hân!” An Vu Khang gọi cô ta lại, vẻ mặt hàm ý muốn xin lỗi: “Chuyện ngày hôm nay đã khiến em phải chịu tủi thân rồi”

Sở Hân mím môi, quật cường nhìn ông ta, rất lâu sau mới mở miệng nói: “An Vu Khang, em nghĩ là… Tốt nhất là em nên đi thôi.”

Đôi mắt của An Vu Khang trừng to, vội vàng chạy tới kéo tay cô ta: “Em, sao trong đầu em lại có suy nghĩ như thế chứ?”

Sở Hân cúi đầu xuống, muốn kéo tay ông †a ra, gương mặt khổ sở: “Tuy em không có ký ức của ngày trước, nhưng mà cũng biết được chuyện bây giờ mà em làm vô cùng đáng xấu hổ, không có liêm sỉ, em vẫn luôn nghĩ, nếu cứ ở bên cạnh anh thế này, cho dù không danh không phận, chỉ cần nhìn thấy anh là được rồi. Nhưng mà chuyện ngày hôm nay, làm cho em thức tỉnh ra nhiều rồi”

Trên trán của cô ta có vết bầm, lúc cười lên làm người ta vô cùng đau xót.

“An Vụ Khang, hôm nay em bị con gái của anh chửi là hồ ly tinh, bị bao nhiêu người vây quanh xem, chỉ chỉ trỏ trỏ, em thật sự cảm thấy rất là xấu hổ. Em cảm thấy em không nên làm những chuyện như thế này, hơn nữa sự tôn tại của em chính là sự xấu hổ của anh. Em muốn rời khỏi đây, em không muốn liên lụy tới anh. Anh có vợ có con, có hạnh phúc của gia đình, đừng nên vì em mà gánh cái tiếng xấu”

Gô ta vừa nói nói, vừa chỉ vào chiếc vali ở trên sofa đăng sau lưng: “Ngày hôm nay khi về đây, đã thu dọn hết tất cả đồ đạc hi đến em chẳng mang cái gì đến đây, tất cả đồ đạc đều là của anh cho em, ngày hôm nay em đi cũng sẽ không mang bất cứ cái gì đi”

Sắc mặt của An Vu Khang ngày càng khó coi, ngây người ra nhìn cô ta.

“Anh đừng nhìn em như vậy” Sở Hân nói, muốn vươn tay ra ôm lấy mặt của ông ta: “Em sợ nếu anh cứ nhìn như vậy, sẽ không muốn đi nữa”

“Vậy thì em đừng đi nữa” An Vu Khang đột nhiên mở miệng, ánh mắt kiên định nhìn Sở Hân: “Ở lại đây đi, anh cần em, anh không thể rời khỏi em được”

Nói xong thì ôm lấy cô ta, kéo cô ta ôm chặt vào trong lòng.

Sở Hân dựa vào người ông ta, biểu cảm đau khổ ở trên mặt vẫn còn lưu lại, ánh mắt có phần lạnh, tiếp tục nói “Em không dám ở lại, cô ta, hôm tay cô ta suýt chút nữa đánh chết em… Nếu như em còn tiếp tục ở bên cạnh anh, có lẽ chết lúc nào cũng không biết…”

Giọng nói của cô ta nhỏ dần đi, khéo léo dụ hoặc: “Hôm nay lúc nguy hiểm có anh ở bên cạnh em, còn bảo vệ cho em, nhưng mà em không thể vĩnh viễn không ra khỏi cửa nhà, nếu như có ngày nào đó có người gặp cô ta, gặp được vợ của anh, em sợ, em sợ không thể thoát được đâu…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.