Hoắc Tùng Quân cười, không nói gì.
Ngô Thành Nam muốn ở lại thành phố An Lạc, cố ý bày ra một vụ tai nạn xe cộ, nhưng anh ta nhất định sẽ không ra tay tàn nhẫn với chính mình, chỉ muốn làm cho vụ tai nạn xe cộ nhìn nghiêm trọng một chút, để cho ông cụ mềm lòng mà để anh ta ở lại thành phố An Lạc. Nhưng mà cơ hội tốt như vậy, Hoắc Tùng Quân làm sao có thể để anh ta được như ý, anh ta đã dám xuống tay độc ác với anh và Lạc Hiểu Nhã như vậy, anh làm sao có thể bỏ qua cho Ngô Thành Nam dễ như vậy được Hoắc Tùng Quân kêu Triệu Khôi Vĩ làm một ít động tác, lần này đừng nói đến cảnh sát, ngay cả ông trời điều tra cũng không phát hiện ra được có chuyện gì. Nhưng những việc làm bẩn thỉu này, vẫn nên đừng nói ra, để không làm bẩn lỗ tai của Hiểu Nhã.
Hiểu Nhã ngồi ở mép giường, nghĩ đến việc của Ngô Thành Nam, vô tình liếc nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, lao ra ngoài.
“Chết rồi, đến muộn rồi, không kịp nữa rồi.”
Hai ngày trước cô giải quyết chuyện của nhà họ Lạc, vì ngoài ý muốn mà hai ngày nay phải dưỡng bệnh, đã hẹn với Cách Lệ Tâm hôm nay sẽ quay lại, kết quả cô ngủ quá say sưa trong vòng tay của Hoắc Tùng Quân, lại nói chuyện phiếm nên không chú ý vậy mà đã gần 8 giờ 20 phút Lạc Hiểu Nhã đánh răng rửa mặt với tốc độ nhanh nhất, Hoắc Tùng Quân đứng ở một bên nhìn cô, nhìn dáng vẻ sốt ruột của cô, đôi mắt mang theo ý cười: “Không cần phải vội quá, anh sẽ lái xe đưa em đi, hai người không phải là hẹn nhau lúc chín giờ sao?”
“Đã hẹn lúc chín giờ, hôm nay là ngày làm việc, ai biết trên đường có tắc đường hay không, nếu đến muộn sẽ không Cách Lệ Tâm rất để ý quy củ, rất có ý thức về thời gian, tuy răng cô cùng Cách Lệ Tâm có quan hệ khá tốt, nhưng tốt nhất là không nên đến muộn.
Hoắc Tùng Quân nhanh chóng chuẩn bị, nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã đang thay quần áo, anh tự giác đi vào phòng bếp, làm một cái bánh mì sandwich đơn giản, lúc Lạc An Hoài xách túi đi ra khỏi phòng thì cũng vừa lúc.
Anh và Lạc An Hoài ra khỏi nhà, đi xuống tầng, 8 giờ 35 mới lên xe, chắc là sẽ kịp giờ.
Hoắc Tùng Quân giúp Lạc An Hoài thắt dây an toàn, ngẩng đầu nhìn một cái, thấy bộ dáng nhìn lên trời, khuôn mặt nhẹ nhàng.
khoan khoái của cô, cười cười: “Cũng may là em tốt, nếu muốn trang điểm nữa, thì nói không chừng đúng là đến trễ thật.”
“Đừng nói chuyện, lái xe nhanh đi” Lạc Hiểu Nhã cúi đầu nhìn đồng hồ, vừa nói xong, đã bị dúi vào lòng một cái sandwich.
Hoắc Tùng Quân vừa khởi động xe vừa nhắc nhở: “Trong xe có nước, em ăn từ từ, coi chừng nghẹn”
Trong lòng Lạc Hiểu Nhã cảm thấy ấm áp: “Còn anh, anh không ăn sáng sao?”
Hoắc Tùng Quân nghe vậy, đột nhiên cười với cô: “Anh không vội, anh là ông chủ, có thể ăn bất cứ lúc nào”
Câu nói này khiến Lạc Hiểu Nhã hâm mộ, mặt đầy ghen tị: ‘Thật tốt quá.”
Hoắc Tùng Quân nghe cô ghen tị như thế, đôi mắt cong lên: “Nếu em trở bà chủ của anh, cũng có thể như vậy đấy”
“Em mới không thèm làm bà chủ của anh”
Lạc Hòa An hung hăng căn một miếng sandwich, nhai nhai, chợt nhớ tới đề nghị mà Trần Thanh Minh đã nói với cô.
Chờ sau khi kết thúc hợp tác với Cách Lệ Tâm, nếu có thể thành công mỹ mãn, e rằng độ nổi tiếng của cô sẽ tăng vọt, lúc đó có thể cân nhắc mở studio riêng. Từ nhỏ cô đã có ước mợ, là có thương hiệu quần áo dành cho nữ của riêng mình.
Trong lòng Lạc Hiểu Nhã đang suy nghĩ mấy chuyện, đến nơi cũng không biết, nhìn đồng hồ, 8 giờ 50, vừa đúng lúc.
“Hôm nay làm việc cho tốt, việc còn lại cứ giao cho anh” Hoắc Tùng Quân đưa cô xuống xe, sờ lên tóc của cô.
Ngày hôm qua cô mới biết được sự thật về cái chết của bố Lạc, Hoắc Tùng Quân sợ cô suy nghĩ nhiều, ảnh hưởng đến tâm trạng.
“Đừng lo lắng, ngủ một đêm, em đã điều chỉnh tốt trạng của mình Lạc Hiểu Nhã cười với anh.