Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 552: Chương 552: Chương 551




“Cho nên, An Bích Hà, cô cho rằng vì sao tôi phải tỏ tình với cô? Trần thị của chúng tôi và An thị của các cô có thù oán sâu như vậy.

Chuyện tôi tỏ tình với cô lên hot search, bố mẹ tôi cũng biết, cô cho rằng vì sao tôi lại không bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần vậy:

An Bích Hà sững sờ, cảm giác như cả thế giới đều sụp đổ, đầu óc hỗn loạn. Cuối cùng, nhìn về phía Trần Thanh Minh một cách khó nhọc, cất giọng khàn khàn: “Anh, anh chưa chưa từng thích tôi sao? Tỏ tình với tôi cũng chỉ là giả? Chỉ là để Phương Ly chĩa mũi nhọn về phía tôi sao?”

Tuy đều là câu hỏi nhưng khi nói ra lại mang theo ý khẳng định.

Trần Thanh Minh nhíu mày, không hề có ý phủ định những lời vừa rồi: “Dù sao bàn tay của tôi cũng không thể với dài như vậy. Hơn nữa, để các người tự lục đục nội bộ với nhau thì nhanh gọn hơn nhiều. Mà Phương Ly lại rất tin tưởng cô”

Ngay khi những lời này vừa nói ra. Trong chớp mắt, An Bích Hà như phát điên mà lao về phía anh ta, định đẩy ngã Trần Thanh Minh nhưng lại bị anh ta tóm chặt lấy cổ tay một cách dễ dàng.

Trần Thanh Minh nhìn tay cô ta, hơi cau mày: “Bao lâu rồi cô chưa cắt móng tay hả?

Móng tay sắc như vậy lỡ cào xước mặt tôi, cô định lấy cái gì để đền đây?”

An Bích Hà cảm thấy từ trước tới nay cô ta chưa bao giờ nhục nhã như vậy. Nhất là khi nghĩ đến bản thân cho rằng Trần Thanh Minh thích mình, còn kiêu căng ngạo mạn, quơ tay múa chân trước mặt Trần Thanh Minh, càng cảm thấy mình đã mất hết mặt mũi.

Chỉ sợ lúc cô ta đang thầm vui vẻ trong lòng thì Trần Thanh Minh và người nhà họ Trần còn đang cười cợt hả hê, coi cô ta như: một tên hề đang nhảy nhót.

“Anh là đồ hèn hạ, cả nhà anh cũng là đồ hèn hạ mới có thể sử dụng loại âm mưu thủ đoạn này”

Trần Thanh Minh cười cười hai tiếng, lắc đầu: “Cô đừng nói lung tung, cái này sao có thể gọi là đáng khinh, đây gọi là mỹ nam kế, chẳng lẽ chỉ cô mới được dùng, còn tôi thì không sao?”

“Hơn nữa, tay của An thị các cô cũng đâu sạch sẽ gì, người nhà các cô đã từng dùng thủ đoạn bỉ ổi để hãm hại công ty bọn tôi bao nhiêu lần, đã từng lấy cắp bao nhiêu bản thiết kế của bọn tôi? Cuộc thi đấu lần tước của Hiểu Nhã, cô không dùng những thủ đoạn đáng khinh đó sao? Cô còn nói tôi, cô không có tư cách nói tôi!”

Anh ta nói liền một mạch không dứt, nói đến mức An Bích Hà không thốt nên lời, tức đến mức mặt xanh xanh đỏ đỏ, thậm chí không phản bác được câu nào.

Một lúc sau, cô ta mới cười mỉa hai tiếng: “Để lừa được tôi, anh còn sa thải cả Lạc Hiểu Nhã, hy sinh nhiều thật đấy”

Trần Thanh Minh cười đầy khinh mi dùng ánh mắt thương hại mà nhìn cô ta: “Nói cô không có đầu óc, hóa ra cô thật sự không có đầu óc, cô nghĩ sáng kiến này là của ai?

Chờ sau khi giải quyết xong An thị các người, Hiểu Nhã từ Paris trở về, có lẽ cô ấy sẽ studio riêng, chỉ không biết cô có cơ hội được nhìn thấy không?”

An Bích Hà sững người, hai mắt trợn tròn, sau khi phản ứng lại những lời vừa rồi, cô ta liền chửi bới: “Thì ra là do con tiện nhân này, hóa ra lại là ý tưởng của cô ta. Lạc Hiểu Nhã, cô ta không chết tử tế được đâu!”

Trần Thanh Minh nghe những lời khó nghe của cô ta, bèn siết chặt bàn tay. Ngay lập tức, An Bích Hà kêu lên đau đớn thảm thiết.

“Ít nhất tiếng cô kêu gào còn dễ nghe hơn cô chửi người”

‘Vừa nấy lúc Trần Thanh Minh nói chuyện đã gọi bảo vệ. Lúc này, những người đó cũng đã tới.

Bọn họ vừa vào cửa, nhìn thấy hai người kia thì giật mình, tình cảnh này là sao?

Trần Thanh Minh buông tay, đẩy An Bích Hà về phía bọn họ, lắc läc ngón tay, nói “Người này chạy tới văn phòng của tôi muốn uy hiếp, tống tiền tôi. Mau đuổi cô ta ra người, nếu cô ta dám làm loạn thì cứ báo cảnh sát”

Nghe xong, An Bích Hà tức tới nỗi nhảy dựng lên. Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, rõ ràng là anh ta và Lạc Hiểu Nhã hợp tác để lừa cô ta tới đây, vậy mà bây giờ lại đổ hết cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.