Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 568: Chương 568: Chương 567




Ông ta đã nghĩ rất lâu, An Bích Hà là con gái của ông ta, đem Khinh Hà giao cho cô ta thì ông ta se càng an tâm hơn, chỉ cần cô ta giải quyết tốt chuyện ở Khinh Hà, sau đó phân công làm việc thì có thể sẽ làm giảm tối thiểu thiệt hại cho An Thị.

An Bích Hà nghe ông ta nói vậy, trong lòng rất vui mừng nhưng lại không hề thể hiện ra bên ngoài.

“Sau khi chúng ta ra mắt sản phẩm mới, doanh thu bán hàng của Khinh Hà cũng không †ồi, những bộ quần áo mà trước kia vội vàng sản xuất ra bây giờ đã bán được gần hết rồi, con muốn để cho nhà máy sản xuất thêm đợt nữa, chúng ta đã tiết kiệm được rất nhiều.

tiền chỉ phí, nhưng trước mắt số vốn lưu động của chúng ta vẫn không đủ, vì vậy, chỗ bố còn có thể điều động được bao nhiêu tiền vốn nữa”

An Vu Khang cau m trong tay ông †a cũng không còn nhiều, tiền vốn lưu động của những ngành khác sớm đã bị điều đi rồi, nhưng hiện tại Khinh Hà là điều quan trọng nhất.

Ông ta do dự một một rồi nói: “Chúng ta vẫn còn một ít bất động sản, hãy bán nó đi đi”

An Bích Hà gật đầu, cũng không còn cách nào khác, tất cả những khoản đầu tư đứng tên cô ta, cô ta đã đầu tư hết vào Khinh Hà, bây giờ chỉ cần Khinh Hà có thể giữ lại thì tất cả đều sẽ có thể cứu vãn được.

Ngày hôm sau, vừa mới sáng ra, quả nhiên đúng như người ở phòng quan hệ công chúng đã dự đoán, cảnh sát đã đứng ở ngoài cửa rồi Mười giờ, cơ bản thì tất cả các nhân viên của An Thị đều đến văn phòng rồi, cảnh sát cứ thế đi qua chỗ bọn họ rồi đi thẳng vào phía phòng làm việc của An Vu Khang.

Phòng làm việc rất nhanh đã trở thành điểm nóng, các nhân viên đều đang thảo luận chuyện này.

Tối hôm qua bọn họ cũng xem được tin tức ở trên mạng, sáng nay sau khi đến công ty, ngoại trừ nhân viên của Khinh Hà và bộ phận quan hệ công chúng, còn lại tất cả các công việc đều dừng lại, bây giờ vừa nhìn thấy cảnh sát bọn họ đã hiểu ra được rồi.

Mọi người đều rất kinh ngại.

Ngay khi cảnh sát vừa nhìn thấy An Vu.

Khang, họ đã trực tiếp nói ra nguyên nhân của họ đến đây.

Quả nhiên là vì đoạn ghi âm đó.

Trong lòng An Vu Khang run lên, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ khó hiểu: “Đoạn ghi âm gì? Vì tối hôm qua công ty chúng tôi có chuyện, tôi bận xử lý nên không có chú ý đến vấn đề này”

Hai cảnh sát nhìn nhau, lấy đoạn ghi âm ra phát cho An Vụ Khang nghe.

Nghe xong vẻ mặt của An Vu Khang càng ngày càng kinh ngạc, ông ta có chút do dự nói: “Đây đúng là giọng nói của tôi”

Chỉ cần là bộ phận kỹ thuật chuyên môn thì lập tức có thể biết được đoạn ghi âm này là thật hay giả, An Vu Khang cũng không lên tiếng phủ nhận.

Nhưng trước khi cảnh sát lên tiếng, ông ta đã lên tiếng trước: “Quả thực đây là giọng nói của tôi, nhưng nội dung tôi nói không phải là sự thật”

Trên mặt ông ta có chút lo lắng: “Hản là trong đoạn ghi âm các cậu có thể nghe ra giọng nói của tôi có chút mơ hồ, là trong trạng thái đang say. Đều nói sau khi uống rượu thì nói những lời thật, nhưng mọi người là đàn ông mà, hai vị cảnh sát chắc cũng biết điều đó, sau khi say rượu thì ý thức mờ mịt, nếu được người nào đó chỉ dẫn thì cũng sẽ nói những lời trái với sự thật. “

“Ý ông là ông không giết Lạc Quang Nhật? Kết quả khám nghiệm tử thi của ông ấy là thật, ông không mua chuộc pháp y?” Cảnh sát nghi hoặc nhìn ông †a một cái An Vu Khang thề thốt gật đầu: “Đúng vậy, tôi thừa nhận rằng vì tôi quá lo lắng cho con gái mình nên đã đưa nó đến bệnh viện trước, nhưng lại bỏ qua bố con Lạc Quang Nhật, dẫn tới khiến ông ấy bỏ lỡ thời gian cứu chữa tốt nhất, nhưng cũng không thế chứng minh được là tôi đã giết người? Đoạn ghi âm này rất phi lý, vì vậy tôi vô cùng nghi ngờ răng ai đó cố tình xúi giục tôi nói những điều này sau đó đưa chúng lên mạng để hủy hoại danh tiếng của tôi.”

Vừa nói, ông ta vừa bực bội: “Công ty chúng tôi gần đây gặp rất nhiều vấn đề, tinh thần và thể xác tôi đều mệt mỏi. Kết quả là một số người có động cơ âm thầm chống lại tôi. Tôi cầu xin hai vị cảnh sát tìm ra sự thật và trả lại công đạo cho tôi”

Lần này cảnh sát đến đây cũng đã biết tình hình, bởi vì không có chứng cứ đầy đủ, cũng không có cách nào tạm giam hay bắt giữ An Vụ Khang, cho nên sau khi hỏi thêm vài câu, lập tức rời đi.

An Bích Hà trốn trong phòng làm việc, nhìn thấy cảnh sát đã ra về, cô †a vội vàng chạy đến phòng làm việc của bố, lo lắng hỏi: “Bố, mọi chuyện thế nào rồi, bọn họ có tin không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.