Trên mặt Hoắc Tùng Quân hiện lên vẻ vui mừng. Thực ra anh cũng đã nghĩ cả rồi, nếu Hiểu Nhã từ chối anh, anh sẽ lập tức đi tắm rửa, không nghĩ tới anh lại có thể nhận được niềm vui ngoài ý muốn này.
Cánh tay anh hơi dùng sức, ôm cả người cô vào trong ngực rồi đứng dậy từ sô pha. Mặc dù cánh tay ổn định và mạnh mẽ, nhưng bước chân của anh lại có vẻ vội vàng đi về phía phòng ngủ.
Nghe “rầm” một tiếng, âm thanh đóng cửa đã ngăn cách toàn bộ sự ái muội.
Trong khi bên kia tình cảm của Lạc Hiểu Nhã và Hoắc Tùng Quân nóng lên, thì nơi này An Bích Hà lại trở nên rối loạn.
Cô ta không bao giờ nghĩ rằng loại chuyện này lại khó giải quyết đến như vậy.
Trong suy nghĩ của cô ta, tất cả mọi chuyện trước đây đều có thể giải quyết bằng tiền. Chỉ cần có tiền thì không có gì có thể làm khó cô ta được.
Nhưng với tình huống trước mặt này lại không giống như trong tưởng tượng của cô ta.
Trước mặt An Bích Hà là một cặp vợ chồng.
Khuôn mặt của hai người bình thường, ăn mặc cũng không phải là quá giàu sang. Cả người toát lên vẻ tri thức. Nhưng hiện tại, cả người bọn họ chỉ có một vẻ bi thương, người đàn ông có vẻ khá hơn chút, tâm tình của người phụ nữ thì có chút điên cuồng. Bà ấy đã khóc đến mắt đỏ bừng, trên mặt đều là nước mắt.
“Cô phải bồi thường cho con gái tôi. Con bé mặc quần áo.
trong cửa hàng các người một ngày đã mất mạng. Đứa con gái ngoan ngoãn của tôi, con bé chính là cả cuộc sống của tôi.
Cô mau trả con bé lại cho tôi, trả con bé lại cho tôi”
Giọng nói của bà ấy có chút khàn khàn, khóc đến mức tan nát cõi lòng. Chỉ có vài câu ngắn ngủi đã lập tức làm cho vẻ mặt của những người ở đây tràn đầy xúc động mà không đành lòng nhắm mắt cho qua.
An Bích Hà nhìn bộ dạng này của bà ấy, cúi mặt sâu hơn và nhãn nại nói: “Xin lỗi. Trước đây chúng tôi đã làm thử nghiệm sản phẩm, cũng không phát hiện ra điểm bất thường. Nếu không chúng tôi tuyệt đối sẽ không cho phép loại quần áo này được treo ra ngoài để bán. Sự việc lần này chỉ là một sự cố mà thôi”
Gô ta vừa nói xong thì lấy một thẻ ngân hàng từ trong túi ra và đưa cho người mẹ: “Trong này có một tỷ rưỡi, bác cứ cầm trước, xem như là sự bồi thường của chúng tôi. Sau đó, chúng ta sẽ giải quyết chuyện này riêng với nhau, mọi người không nên làm đối phương phải quá khó xử”
Tiếng khóc của mẹ cô gái đó dừng lại một chút, bà ấy mở.
to đôi mắt sưng đỏ, không thể tin được nhìn An Bích Hà.
Con gái của bà ấy đã chết, người đang sống sờ sờ đã không còn, cũng vì mặc quần áo trong cửa hàng của người phụ nữ này. Một sinh mệnh hoạt bát như vậy, cô bé đó còn chưa đầy mười lăm tuổi.
Nhưng mà người này lại không hề có một chút áy náy nào.
Cô ta cứ như vậy mà lấy ra một tấm thẻ ngân hàng ở một nơi công cộng, đến ngay cả sự đồng tình và thương hại tối thiểu của một con người cũng không có, lời nói lại lạnh như băng, không mang theo chút tình cảm nào.
Không chỉ như vậy, trong ánh mắt của cô ta còn mơ hồ lộ ra một tia phiền não.
An Bích Hà thấy bà ấy mãi vẫn không nói lời nào thì nhíu mày một chút. Sau đó, cô ta lại lấy một tấm thẻ ngân hàng khác từ trong túi ra: “Trong này cũng có hơn một tỷ rưỡi, ba tỷ chắc là đủ rồi. Bác cũng không nên quá tham lam, thấy được thì cầm đi. Nếu không, đến lúc mọi chuyện trở nên ầm 1, bác nhất định sẽ không thể lấy được nhiều tiền như vậy đâu. Trước đây cũng từng xảy ra một trường hợp tương tự, khi ra đến tòa, có lẽ tôi cũng chỉ có thể bồi thường hơn sáu trăm triệu. Vì thế, bác cứ xem thế nào mà làm đi”
Lời nói vô tâm này khiến cho mẹ của cô gái đó lập tức nổi giận. Bà ấy mạnh mẽ đưa tay ra rồi trực tiếp vỗ về phía tay An Bích Hà và đánh bay cái thẻ ngân hàng rơi xuống đất.
An Bích Hà kinh ngạc hô một tiếng, che tay rồi nhìn vết đỏ trên mu bàn tay, trên mặt hiện lên một tia tức giận: “Bác có ý gì, còn dám đánh tôi sao? Sao bác dám đánh tôi chứ?”
Mẹ của cô gái đó tức giận lao đến, bà ấy đang muốn đánh cho cô ta một trận nhưng lại được bố của cô gái đó giữ lại: “Bà bình tĩnh lại đã, đừng bốc đồng như vậy.
Mẹ của cô gái đó được giữ lại, cho nên bà ấy không thể nhúc nhích. Nhưng đôi mắt của bà ấy vẫn hung hăng nhìn chằm chằm An Bích Hà: “Người phụ nữ này không xứng đáng làm người, ngay cả một cảm xúc tối thiểu của con người cũng không có. Cô chính là một con quái vật, một quái vật không tim không phổi. Tôi không chỉ muốn đánh cô, tôi còn muốn giết cô để báo thù cho con gái tôi.”