Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 86: Chương 86




Lạc Hiểu Nhã nghiến răng nghiến lợi, nhìn bộ dạng lưu manh của anh, bực bội nói: “Hoắc Tùng Quân, nếu anh dám cư xử không phải phép với tôi, là tôi hét lên đấy!”

“Em hét đi, dù sao cũng không có ai ở đây, vừa khéo cho em có thể luyện giọng, chưa biết chừng lại gọi được sói đến, đến lúc đó anh sẽ nhét em vào xe đưa về nhà”

Hoắc Tùng Quân thản nhiên như không. Lạc Hiểu Nhã bực bội tức giận: “Anh, anh là đồ vô liêm sỉ!”

Hoắc Tùng Quân dùng lòng bàn tay to mát xa chân cô, cảm giác được làn da lạnh lẽo đã trở nên ấm áp, mới thấy yên tâm, anh ngẩng đầu lên, vui vẻ nhìn cô: “Anh còn tưởng rằng em ở bên anh ba năm, thì phải biết anh vô liêm sỉ như thế nào rồi chứ, chỉ cần em không phiền, anh có thể vô liêm sỉ hơn thế nữa cơ”

Lạc Hiểu Nhã cảm nhận được động tác tay của anh, chân cô nhúc nhích: “Nói thì nói đi, đừng động tay động chân”.

Hoắc Tùng Quân khẽ cười nhìn cô ngượng ngùng giả bộ hung dữ, khuôn mặt tuấn tú ghé sát lại gần, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô: “Lạc Hiểu Nhã, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, anh không biết em dữ dằn thế đấy”.

Anh đến quá gần, hai người có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, tại Lạc Hiểu Nhã đỏ lên như gấc, hơi nghiêng đầu tránh đi: “Anh ghé sát như vậy làm gì?”

“Nhìn em!” Hoắc Tùng Quân nói. Lạc Hiểu Nhã chau mày: “Anh bị cận thị sao? Việc gì cứ phải gần như thế?”.

“Không, nhưng đêm tối quá, phải sát lại gần mới có thể nhìn rõ được” Giọng nói của Hoắc Tùng Quân dịu dàng không thể tin được: “Từ trước đến nay, em luôn hung dữ như vậy sao?

Lạc Hiểu Nhã lạnh lùng hừ một tiếng: “Đúng vậy, lúc nào tôi cũng như thế. Trước đây tôi chỉ giả bộ với anh thôi. Tôi xấu tính, hung dữ lắm. Hôm nay anh đã sáng mắt chưa, tôi không chịu nhân nhượng cho vợ chưa cưới của anh, cứ hung hăng vậy đấy. Nếu anh sợ thì hãy tránh xa tôi ra. Tôi mong còn chẳng kịp.”

“Ha ha!” Hoắc Tùng Quân cúi đầu cười: “Hôm nay em cứ nhắc đến An Bích Hà trước mặt anh suốt, nhấn mạnh cô ta là vợ chưa cưới của anh, Lạc Hiểu Nhã, có phải em rất bận tâm về thân phận của cô ta không?”

Lạc Hiểu Nhã nhíu mày dữ tợn: “Hoắc Tùng Quân, tôi không biết anh có ý gì. An Bích Hà là vợ chưa cưới của anh, đó là sự thật. Tôi không ngại ngần gì thân phận đó mà tôi ghét cô ta, vậy nên tôi ghét lây sang cả anh”

Hoắc Tùng Quân sững sờ một lúc, nhìn cô bằng ánh mắt đầy suy tư.

Lạc Hiểu Nhã tiếp tục: “Tin hay không thì tùy, ở bệnh viện, vào ngày mẹ tôi qua đời, chính miệng An Bích Hà đã nói vào tai tôi rằng cô ta đã hại chết mẹ tôi”

Khi nghĩ đến lời nói của An Bích Hà, máu nóng trong người cô sục sôi, khuôn mặt hằn lên sự tức giận, trong mắt ngập tràn hận thù.

“Trước mặt mẹ tôi, cô ta nói tôi làm người tình của anh ba năm, nói tôi lăng loàn, làm mẹ tôi tức mà chết, chỉ để khiêu khích tôi, đánh bại tôi, vì cái vị trí mợ Hoắc. Đó là một mạng người đấy, là mạng sống của mẹ tôi đấy!”.

Lạc Hiểu Nhã nói, đôi mắt đỏ hoe rưng rưng, cô hít sâu một hơi: “Tin hay không thì tùy anh, tôi đã nói hết rồi, cô ta là một người phụ nữ độc ác, tôi nhất định phải trả thù cô ta, cho dù mất mạng cũng không do dự, nếu anh giúp cô ta thì anh cũng là kẻ thù của tôi.

“Bất kể anh có tin hay không…”

Cô ấy nói đứt quãng, liên tục lặp đi lặp lại cụm từ “bất kể anh có tin hay không”.

Hoắc Tùng Quân cảm thấy đau nhói trong lòng, trước đây anh không tin tưởng cô đã gây ra cho cô nỗi ám ảnh quá lớn, cho nên trong thâm. tâm cô hoàn toàn không cho rằng anh sẽ tin cô.

“Anh tin!” Hoắc Tùng Quân khàn giọng ngắt lời cô. Nước mắt Lạc Hiểu Nhã bỗng ngừng rơi, có kinh ngạc: “Cái gì?” Hoắc Tùng Quân giúp cô lau nước mắt trên má, giọng nói đầy dịu dàng và thương xót: “Xin lỗi, lúc đó anh không tin em. Anh đã nhiều lần như vậy. Thật sự xin lỗi”.

Lạc Hiểu Nhã cảm thấy tim mình như ngừng đập, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của anh với vẻ sững sờ.

Hóa ra Hoắc Tùng Quân cũng có lúc dịu dàng như vậy, hóa ra anh cũng sẽ xin lỗi, hóa ra anh cũng sẽ tin cô.

Cô tránh mặt sang một bên, nhìn con đường núi ngoằn ngoèo sau lưng, hồi lâu mới nói: “Hoắc Tùng Quân, bàn tay anh bóp chân xong rồi lại lau nước mắt cho tôi…”

Hoắc Tùng Quân im lặng: …

“Thứ lỗi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.