Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 93: Chương 93: Chương 92




“Vậy cậu gửi tin nhắn cho cô ấy, núi không đến tìm tôi thì tôi đi tìm núi” Lâm Anh Dũng đưa ra chủ ý.

Hoắc Tùng Quân về mặt thờ ơ: ” quên hỏi số điện thoại của cô ấy rồi”

Hai người Lâm Anh Dũng vô đạo đức mà cười lên. Cười xong, vẻ mặt Châu Hữu Thiên nghiêm túc, nói: “Hoắc Tùng Quân, cậu và Lạc Hiểu Nhã nếu muốn quay lại với nhau, thì vẫn có một trở ngại rất lớn, là An Bích Hà”.

“Bây giờ cô ta đang mang cái danh vợ chưa cưới của cậu, được mẹ cậu rất yêu thích. Hai người họ nếu liên hợp lại, nếu cậu không xử lí cho tốt thì e rằng sẽ lại dẫm vào vết xe đổ trước kia”.

Góc nghiêng Hoắc Tùng Quân tuấn lãng, cặp mắt phảng phất như một hồ nước sâu không thấy đáy: “Yên tâm, lần này tôi tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, tôi sẽ nhanh chóng hủy bỏ hôn ước, lấy một thân trong sạch mà thích Hiểu Nhã, theo đuổi cô ấy lần nữa”

An Bích Hà sau khi rời khỏi bữa tiệc, tâm trạng vẫn luôn rơi vào trong cáu kỉnh cực độ.

Ở bữa tiệc, Lạc Hiểu Nhã đã làm cô mất hết mặt mũi, nhưng đây không phải việc làm cô ta khủng hoảng nhất. Khủng hoảng nhất là Hoắc Tùng Quân đã chính miệng nói, muốn hủy bỏ hôn ước với cô ta.

Anh có thể chính miệng nói ra với cô ta, chứng tỏ anh đã hạ quyết tâm.

Trong lòng An Bích Hà cực kì hận, Lạc Hiểu Nhã tại sao vẫn sống sờ sờ ra đó, nếu như cô chết rồi thì sẽ không phiền phức như thế, Hoắc Tùng Quân cũng sẽ không hủy bỏ hôn ước với cô ta.

Đang suy nghĩ, đột nhiên tài xế dẫm mạnh phanh xe.

An Bích Hà đập đầu vào ghế tựa, cái trán phát đau, vẻ mặt cô ta vặn vẹo, hét lên với tài xế: “Đáng chết, ai cho anh dừng xe vậy, đến cả anh cũng ức hiếp tôi!”.

Tài xế vội vã quay đầu, nói với cô ta: “Cô chủ, có người lái xe chặn trước xe chúng ta, nếu tôi không dừng xe thì sẽ đâm thẳng vào mất”.

Sắc mặt An Bích Hà đình trệ, nỗi sợ hãi lại hiện lên trong mắt. Tai nạn xe ba năm trước biến cô ta thành người thực vật, đã để lại bóng ma quá lớn cho cô ta.

“Xuống xe, cùng tôi đi xem thử rốt cuộc là người nào!” Cô ta nghiến răng, mang theo tài xế xuống xe. Người trong chiếc xe trước mặt cũng đã đến.

Người kia rất quen thuộc, không ai khác chính là Ngô Thành Nam. Trước đây bởi vì Ngô Thành Nam vẫn luôn đối đầu với Hoắc Tùng Quân, An Bích Hà rất không ưa anh ta, nhưng hôm nay tại bữa tiệc Ngô Thành Nam đã nói giúp cô ta, để lại cho cô ta một ấn tượng rất tốt.

Cơn giận của cô ta vơi đi một ít, nhưng biểu cảm vẫn không vui: “Ngô Thành Nam, anh lái xe kiểu gì thế, có biết như vậy rất nguy hiểm không hả!”

Ngô Thành Nam cười cười, dung mạo nho nhã nhưng trong mắt lại tràn đầy che giấu: “An Bích Hà, thứ lỗi, tôi cũng có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô, nên chỉ có thể nghĩ ra hạ sách này”

An Bích Hà nhíu mày, bây giờ cô ta cực kì không thoải mái, cho dù ẩn. tượng với anh ta cũng tốt hơn chút, nhưng cũng không có ý muốn nói chuyện với anh ta. Bây giờ cô ta chỉ muốn nhanh chóng về nhà, nói cho ba mẹ dự định của Hoắc Tùng Quân, khẩn trương đưa ra cách giải quyết.

“Sau này có cơ hội rồi hẵng nói, bây giờ tôi đang vội” Tùy ý bỏ lại một câu, An Bích Hà đang chuẩn bị rời đi.

Ngô Thành Nam đột nhiên chắn trước mặt cô ta, khóe miệng cậu lên một nụ cười, nhỏ giọng nói bên tai cô ta: “Là chuyện khách sạn bốc cháy vào mười năm trước… Chẳng lẽ cô An cũng không có hứng thú sao?”

Trong mắt An Bích Hà dâng lên một tia hoảng loạn, vội vàng nhìn thoáng qua tài xế, thấy vẻ mặt nghi hoặc của anh ta liền nói: “Tôi và cậu Ngô có chút chuyện cần bàn, anh vào xe trước đi”.

Sau khi tài xế rời đi, cô ta mới nhìn Ngô Thành Nam, trong mắt toàn là âm hiểm và lạnh lẽo: “Rốt cuộc anh đã biết chuyện gì?”

Ngô Thành Nam mở tay, biểu cảm lười nhác: “Cô An, năm đó Ngô Thành Nam mười sáu tuổi, chiều cao đã là một mét tám. Các người lúc đó đều hít phải khói, thần trí đã không rõ ràng, chỉ dựa vào sức lực của cô mà mang anh ta ra từ đám cháy, chắc cũng không dễ dàng nhỉ”.

“Chính tôi đã đem anh ấy ra từ đám cháy, sau khi chúng tôi được cứu, bố mẹ của Hoắc Tùng Quân đã nhanh chóng đến đó, bọn họ có thể làm. chứng”

An Bích Hà ra sức nhấn mạnh, tuy nhiên ánh mắt lại có chút chột dạ.

Ngô Thành Nam nhìn thấy rõ ràng, cười nhạo một tiếng: “Cô An có một chuyện chưa hiểu rõ. Năm đó tôi cũng có mặt, nhưng tôi đã chính mắt nhìn thấy có một người đàn ông mang cô và cậu Hoắc từ đám cháy ra ngoài. Sau đó người đàn ông nghe một cuộc điện thoại xong liền rời đi.”

“E là anh ta cũng không ngờ tới, cô An đã mạo nhận ơn cứu mạng của mình, nhận được nhiều lợi ích như thế từ nhà họ Hoắc trong bao nhiêu năm qua, còn nhờ vào uy hiếp này mà trở thành vợ chưa cưới của Hoắc Tùng Quân”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.