Tống Tâm

Chương 29: Chương 29




Tống Tâm cầm giấy nghiêm túc vạch ra vài kế hoạch, cắn ngón tay suy nghĩ đối sách. Cuối cùng miễn cưỡng chốt một phương án liền gọi điện cho Tống Du: “Tiểu Du, thứ sáu anh tới đón em, em giữ Ninh Ninh lại nhé.”

Tống Du nói: “Anh muốn làm gì?”

Tống Tâm nói quyết định của mình, Tống Du vậy mà không phản đối, chỉ nói tới lúc đó xem lại xem sao.

Thứ sáu trời mưa nhỏ, không khí vừa ẩm vừa lạnh, mặt và ngón tay hở bên ngoài cóng đến mức muốn đóng băng. Buổi chiều chỉ có hai tiết, Tống Tâm mặc áo khoác dày, tan học bắt xe ngay đến trường Tống Du.

Khi cậu đến, chuông tan lớp vừa vặn vang lên. Tống Tâm vất vả chen qua dòng người ngược chiều, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến lớp Tống Du, đến nơi đã mệt đến thở dốc.

Cũng giống lần trước, phần lớn bọn trẻ trong lớp đã về, chỉ còn Tống Du và anh trai Đường Ninh, hai thằng nhóc tương đối cao đứng chặn ở cửa, mỗi đứa tóm một bên áo Đường Ninh. Đường Ninh đứng ở giữa tay chân luống cuống, ngây ngốc một câu cũng không nói được, Tống Du cùng gã anh trai kia đều đang cười đểu nhìn nhau, mày một câu tao một câu, không đứa nào chịu thua đứa nào.

Tống Tâm chạy tới, thở hổn hển hỏi: “Mấy đứa đang làm cái gì đây?”

Anh Đường Ninh liếc nhìn cậu một cái: “Chú, cháu đến đưa em về nhà, đứa nhỏ nhà chú liên quan gì mà cản cháu?”

Tống Tâm lần đầu trong đời bị người ta kêu là chú, đoán chừng đang choáng váng mất mấy giây. Tống Du nhíu mày: “Mày nói ai là em mày cơ? Lần trước không phải chính mồm mày nói cậu ấy là đồ con hoang à?” Nói rồi nắm lấy cánh tay Đường Ninh, cậu bé hốt hoảng muốn rút về, bị nó trừng mắt một cái không dám nhúc nhích nữa, “Có thằng anh nào lại đánh em mình thành thế này?”

Nó vén tay áo Đường Ninh lên, cánh tay vốn trắng trẻo bây giờ loang lổ từng vết xanh xanh tím tím, có chỗ bị đánh đến rách da, vảy cũng kết lại, nhìn qua vô cùng thê thảm. Tống Tâm biết trên người bé có thương tích, nhưng mà không ngờ nghiêm trọng như thế, cậu tiến lên ngồi xổm xuống, đang muốn hỏi lại thấy mặt Đường Ninh cũng bị đánh.

Anh Đường Ninh chỉ lạnh lùng nói: “Cũng không phải tôi đánh.”

Mặt Tống Tâm nghiêm lại, lấy điện thoại ra. Anh Đường Ninh hỏi: “Chú muốn làm gì?”

“Thế này là quá đáng lắm rồi...” Tống Tâm nói, “Tôi muốn báo cảnh sát.”

Anh Đường Ninh không ngờ cậu nói vậy, trợn mắt nhìn cậu: “Chú bị thần kinh à!”

Tống Tâm mở điện thoại nhanh chóng ấn số. Anh Đường Ninh vội thả bé ra, nhào lên muốn giật điện thoại, Tống Tâm lùi lại, giấu điện thoại ra sau lưng: “Không báo cảnh sát cũng được, tôi muốn nói chuyện với ba cậu vài câu.”

Lần trước cậu đã bảo Đường Ninh gọi cho ông Đường nên có số trong nhật ký, sau đó đi ra góc lớp gọi điện. Tống Du đem Đường Ninh giấu ra sau lưng mình, không chút yếu thế mà giằng co với gã anh trai kia, làm gã ta chẳng thể tiến thêm một bước.

Thư ký của ông Đường nhận điện thoại, sau đó mới chuyển cho ông ta. Tống Tâm hơi hồi hộp, tim đập mạnh nhưng vẫn cố duy trì bình tĩnh, câu đầu tiên đã nói tên gia tộc.

Giọng của ông Đường lập tức nhiệt tình hẳn lên: “A, ra là người nhà họ Nghiêm đấy sao, Tiểu Ninh dạo này chơi thân với con trai Nghiêm tổng lắm đúng không?”

“Đúng...đúng,“ Tống Tâm nói, “Tiểu... Hoài Thanh rất thích bé, nói bé rất ngoan.”

“Vậy thì tốt vậy thì tốt, cậu gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không?”

Tống Tâm rất muốn hỏi vết thương trên người Đường Ninh từ đâu mà có, nhưng lúc trước Nghiêm Thiệu đã dặn đừng nói tới chuyện này, cậu nhịn một chút mới nói: “Sắp tới không phải sẽ thi sao, Hoài Thanh nói muốn học bài cùng Ninh Ninh, tôi có thể đưa cậu bé về nhà ở ít hôm không?”

Ba Đường Ninh đúng là rất không để ý đến đứa con út này, chỉ tùy tiện hỏi một câu đã đồng ý, ngược lại còn quan tâm hỏi han tình hình của Tống Du nhiều thêm mấy câu. Tống Tâm vụng về đáp lại, cuối cùng vẫn nhịn không được, hỏi: “Bố Đường này, ngài có biết trên người Ninh Ninh có vết thương không?”

Người bên kia điện thoại không hoang mang chút nào, cười nói: “Đứa nhỏ này tương đối ngốc, mỗi ngày va va chạm chạm, bị đau vài chỗ cũng không lạ gì đâu.”

Tống Tâm cực kỳ khó chịu, cắn môi, qua loa kết thúc cuộc nói chuyện. Cậu đứng tại chỗ một lúc, bình tĩnh lại mới quay mặt hiền lành nói với Đường Ninh: “Ba em đồng ý rồi, dọn sách vở đi, đến nhà bọn anh ở mấy ngày.”

Mắt Đường Ninh sáng lên, cẩn thận gật đầu, nhưng vẫn khựng lại, sợ hãi nhìn một người nào đó. Mặt anh Đường Ninh quặm lại, đột nhiên đưa tay thô bạo kéo người qua, Đường Ninh bị kéo mạnh suýt nữa ngã sấp xuống, loạng choạng mới đứng vững lại.

Tống Du cất điện thoại vào túi, hất cằm lên với gã: “Ba cậu cũng đồng ý rồi, cậu muốn làm gì đây?”

“Cha tôi đồng ý là chuyện của ông ta, tôi không đồng ý.” Gã nói, “Thằng nhãi này là đồ con hoang nhưng cũng có dòng máu nhà tôi, không đến lượt mấy người chõ mũi vào.” Gã liếc mắt nhìn Tống Tâm, đột nhiên độc ác cười rộ lên, “Đặc biệt là mấy người. Một đứa con rơi bị vứt bỏ bao nhiêu năm, lại thêm một gã dựa vào thằng con rơi mà một bước leo lên trời, còn chưa biết là cái thể loại gì đâu...”

Tống Tâm chưa từng thấy đứa bé nào thế này, kinh ngạc đến ngây người, sau đó giận đến nỗi mặt đỏ rần. Tống Du trái lại không tức giận, còn cười lên thành tiếng, lấy điện thoại ra bấm bấm, mấy câu vừa rồi mang theo âm sắc của thiết bị điện tử lại vang lên lần nữa.

Anh Đường Ninh lập tức câm miệng.

Tống Du nói: “Mày đoán xem, nếu tao đem đoạn ghi âm này gửi cho bố mày, bố mày sẽ khen mày nói đúng rồi hay đánh cho mày một trận, sau đấy lôi cổ mày đến nhà tao bắt xin lỗi?” Dừng một chút, nó học đối phương độc ác cười rộ lên, “Há, không cần ba mày đến xử lý. Mày còn dám mắng tao, mắng ba nhỏ của tao, ba tao sẽ không tha cho mày.”

______

Yêu em để em làm thụ - Tống Du said

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.