Ngọc Doãn cũng không biết Lý Dật Phong thật sự nhìn không thấu hay là giả vờ không hiểu.
Tuy nhiên chuyện tới nước này, hắn đã không còn lựa chọn nào khác.
Sau khi Lý Dật Phong ra về rồi, Ngọc Doãn cũng đi ra khỏi tòa soạn, đến thẳng trà lâu Dư Tử.
Hắn đi vào trà lâu, lên thẳng lầu. Đã thấy Chu Huyến ngồi ngay ngắn ở bên cửa sổ, đang điểm trà.
- Tiểu Ất tới thật đúng lúc, vừa lúc Quả Quả mang trà đến, đến thử đi?
Ngọc Doãn cũng không khách khí ngồi xuống đối diện với Chu Huyến.
Hắn nhìn lướt qua Quả Quả, ho khan nói:
- Quả Quả cô nương, mời cô tạm lánh một chút, ta có chuyện quan trọng cần thảo luận với Chu công tử.
Hạ Quả Quả ngẩn ra, nhìn Chu Huyến.
Chu Huyến thấy thần sắc Ngọc Doãn nghiêm trang, ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu.
Hạ Quả Quả đứng dậy rời khỏi, nhường chỗ cho Ngọc Doãn. Chu Huyến thì nhận lấy ấm trà từ rót đầy, đặt trước mặt Ngọc Doãn:
- Tiểu Ất, xảy ra chuyện gì, nhìn ngươi trịnh trọng như thế?
- Nhị Thập Lục Lang, lần trước chuyện ta nhờ ngươi giúp thế nào rồi?
- Chuyện gì nhỉ?
- Đó là tìm người tin cậy tiếp nhận tuần san.
Vẻ mặt Chu Huyến nghiêm trọng, nhấp một ngụm trà, sau một lúc lâu hạ giọng nói:
- Tiểu Ất, ngươi thật sự buông tay?
- Không phải ta muốn buông tay, mà là ta không buông tay, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.
- Chỉ giáo cho?
Ngọc Doãn thở dài, đặt Tuần san Thời đại Đại Tống lên bàn:
- Phụ san tuần san hôm nay ngươi đọc chưa?
- Ồ, là ngươi nói về danh sách kia?
Ngọc Doãn khẽ ho khan một tiếng:
- Ta từng nói với ngươi, nếu tuần san muốn kiếm tiền, thì phải theo nguyên tắc “'Thủ trung', không thể tùy tiện trở thành nơi đấu võ mồm cho một số người nào đó. Chỉ có như thế, mới có thể tạo nên hình tượng công chính, mới có thể được người ta tiếp nhận. Vốn ta muốn đợi tuần san vào quỹ đạo thì sẽ rút lui.
Nhưng hiện tại...
Nhị Thập Lục Lang, ta muốn ngươi giúp ta tìm một người có thân phận cao quý giống ngươi tiếp nhận tuần san. Ta vẫn có thể bày mưu tính kế cho ngươi nhưng không thể tham dự vào nữa, nếu không tuần san này chắc chắn sẽ trở thành công cụ làm ác của người khác. Chuyện này gấp vô cùng, chỉ sợ ta không còn bao nhiêu thời gian nữa. Ngươi có thể tìm được không?
Thật ra, từ lúc Hoàng Thường nhắc nhở Ngọc Doãn phải cẩn thận huynh đệ Lý Nhược Thủy, Ngọc Doãn đã suy nghĩ rất kỹ.
Dù sao, tuần san là hắn đứng đầu, chiếm địa vị chủ đạo trước sau không phải là một chuyện tốt.
Dù lúc này trong tay hắn nắm giữ lực lượng nhưng lại không tương xứng với thân phận của hắn, nên chắc chắn sẽ chọc đến họa sát thân.
Tuy rằng Lý Dật Phong đã nói giải thích rõ nhưng Ngọc Doãn đã không thể tin gã.
Nhưng nếu muốn hắn cứ như vậy buông tay thì lại không cam lòng.
Tuần san này mặc kệ thế nào đều là tâm huyết của hắn, không thể bị người khác nắm giữ... Ngọc Doãn vốn có lòng giao hoàn toàn tuần san cho Chu Huyến. Nhưng Chu Huyến lại không đồng ý, cho là mình không có năng lực cầm giữ vật lớn như thế. Cho nên, Ngọc Doãn liền phó thác Chu Huyến nhờ y tìm người có thể tin được. Người này, không thể là tân đảng cũ đảng, hoặc là không thể là bất kỳ người nào thuộc thế lực của Lý Cương nhưng lại đủ để uy hiếp những người này, khiến họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ có điều, một người như vậy, thực sự khó tìm.
Vốn Ngọc Doãn tính toán là trước cuối năm giao tuần san ra. Nhưng hiện tại xem ra đám người Lý Cương đã nôn nóng muốn khống chế tuần san trong tay. Dù sao, lực ảnh hưởng của tuần san càng lúc càng lớn, nếu những người Lý Cương này có thể nắm giữ tuần san thì bọn họ có thể xoay chuyển vị trí lúng túng ở trên triều đình. Ngọc Doãn rất kính nể danh thần ái quốc kháng Kim trong lịch sử kia, nhưng không có nghĩa là hắn phải chắp tay dâng lên tuần san. Hắn hiểu rất rõ, một khi tuần san biến thành công cụ cho bất kỳ bên nào hoặc là Lý Cương hoặc là Bạch Thì Trung, vậy thì sinh mệnh lực của nó cũng sẽ chấm dứt. Đây không phải là kết quả mà Ngọc Doãn hy vọng, hắn hy vọng tuần san có thể duy trì vị trí 'Thủ trung’ mới có thể chân chân chính chính làm được nguyên tắc công chính. Đương nhiên, hắn cũng biết, ý tưởng này có chút khờ dại.
Trên thực tế, bắt đầu từ tuần san kỳ thứ nhất, nó đã mất đi nguyên tắc “thủ trung”, đứng về phía phái chủ chiến rồi.
Nhưng, điều này cũng không thể làm cho Ngọc Doãn cam tâm tình nguyện chắp tay dâng tặng tờ báo cho Lý Cương...
Chu Huyến lâm vào trầm tư, thật lâu không nói.
Ngọc Doãn cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng nhìn Chu Huyến.
Một lát sau, Chu Huyến hạ giọng nói:
- Tâm tư Tiểu Ất, ta hiểu.
Nhưng trong lúc gấp rút ta cũng nghĩ không được người nào. Tuy nhiên, thật ra ta có một người có thể lựa chọn, nếu hắn đồng ý tiếp nhận, không chừng tuần san này có thể tiếp tục đứng vững. Chỉ là ta cũng không rõ hắn có nguyện ý hay không. Vốn ta định một thời gian nữa mới đi tìm hắn, nhưng nhưng giờ ta sẽ đi tìm hắn ngay xem hắn nghĩ như nào về việc này. Mặc kệ thành hay không, ta cũng sẽ nhanh chóng có đáp án cho ngươi. Nhưng ngươi phải biết rằng nếu như ngươi từ bỏ thì lấy lại sẽ rất khó.
Lấy lại?
Ngọc Doãn thầm cười khổ.
Chu Huyến nghĩ mọi chuyện quá đơn giản!
Báo chí xưa nay vốn luôn là vũ khí sắc bén, một vài con ông cháu cha có thể nắm giữ được hay sao?
Lúc trước lực ảnh hưởng của tuần san chưa xuất hiện, có lẽ không ai coi nó là quan trọng. Chỉ khi nào lực ảnh hưởng của nó bộc lộ, thậm chí có thể thay đổi vận mệnh triều đình, dù là bất kỳ bên nào cũng sẽ không dễ dàng buông tha.
Cái này không quan hệ tới phẩm hạnh, chỉ quan tâm tới lợi ích.
Vũ khí sắc bén này không phải chỉ một Địch công lang nho nhỏ là hắn đến nay vẫn chưa hề được bổ thân có thể xử lý được.
Hiện giờ buông tay, trước khi chưa đủ năng lực, Ngọc Doãn sẽ không nắm giữ nữa.
Trừ phi hắn có bản lĩnh thông thiên, nếu không tuần san này nắm trong tay chỉ còn con đường chết.
- Nhị Thập Lục Lang, việc này ta đã quyết định, sẽ không thay đổi.
- Nếu đã vậy...ta sẽ đi tìm người đó.
Chu Huyến đứng dậy, cười nói:
- Chỉ tiếc bình trà ngon này thôi. Như vậy đi, Tiểu Ất trả tiền nhé, dù sao ngươi cũng không thiếu hai lượng...
Một câu nói làm giảm đi nhiều áp lực trong lòng Ngọc Doãn.
Hắn cười cười, chắp tay từ biệt với Chu Huyến.
Ngồi bên cửa sổ, Ngọc Doãn nhìn xe ngựa như nước trên đường phố, ánh mắt mơ màng.
Hắn biết, chỉ cần giao tòa báo kia ra thì cũng có nghĩa hắn và Lý Dật Phong sẽ mỗi người một đường, thậm chí còn trở mặt với đám người Lý Cương.
Nhưng hắn không hề hối hận.
Ngọc Doãn kiên trì không giao tuần san cho bất cứ phe phái nào, như vậy chắc chắn sẽ sinh ra kết quả tương phản.
Nhưng để Chu Huyến tìm người, thật sự thỏa đáng sao?
Ngọc Doãn cũng không biết.
***
Màn đêm lặng lẽ bao phủ xuống.
Ngọc Doãn ngồi chốc lát trong trà lâu Dư Tử, rồi tính tiền ra về.
Về đến nhà, hắn vào trong thư phòng, nhìn vườn rau trống không ở Quan Âm viện sau tường, trong lòng đầy cảm khái.
Lý Cương là người tốt, Lý Nhược Thủy cũng là người tốt!
Trong thâm tâm, hắn rất kính nể những người này, đặc biệt là Lý Nhược Thủy danh xưng là 'Nam triều nhất nhân' kia. Nhưng kính nể, không có nghĩa là hắn có thể dễ dàng tha thứ âm mưu và cạm bẫy của bọn họ. Ngọc Doãn có thể khẳng định, phần danh sách này hẳn là do Lý Nhược Thủy bày ra. Bởi vì từ sau khi hắn ta gia nhập tuần san, quan điểm của tuần san ngày một kịch liệt, dần dần xuất hiện sự lệch lạc.
Lý Nhược Thủy vài lần viết bài trên tuần san, nói chắc chắn khai chiến với người Nữ Trực.
Nhưng khai chiến như thế nào? Vì sao khai chiến?
Toàn là những lời nói sáo rỗng, khoác lác...
Ngọc Doãn không bằng lòng cho đăng những bài viết như vậy.
Nhưng Lý Dật Phong cũng tốt, Chu Mộng Thuyết cũng thế, còn có những người Từ Quỹ, Lý Nhược Hư lại nhất quyết đăng lên, khiến Ngọc Doãn cũng đành bó tay. Đời sau thường nói, thư sinh tạo phản, mười năm vô vọng. Thật ra để thư sinh lãnh binh đánh giặc, tính chất cũng không khác biệt quá lớn. Không phải Ngọc Doãn nói thư sinh Tống triều không hiểu chiến tranh, trên thực tế trước Huy Tông, thư sinh suất quân thắng nhiều không kể xiết. Bất kể là Phạm Trong Yêm hay là Hàn Kỳ, hay là đám người Văn Ngạn Bác đều vô cùng hiểu biết về chiến sự.
Nhưng hiện tại...
Nếu giao chiến sự cho đám người Lý Nhược Thủy, chỉ sợ khó mà tránh được sự thất bại thảm hại.
Nếu như thế, tuần san chắc chắn gặp tai hoạ ngập đầu.
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn không khỏi thở dài thật sâu.
Hắn đứng dậy, lấy bào đao Hổ Xuất xuống, đang định rút đao ra khỏi vỏ, chợt nghe tiếng Yến Nô ở dưới lầu vọng đến.
- Tiểu Ất ca, tiểu Thất tìm huynh.
- Bảo y lên đây.
Ngọc Doãn đặt lại bào đao Hổ Xuất lên kệ, xoay người lại.
Lúc này, trên bậc thang vọng đến tiếng bước chân, ngay sau đó Hoàng Tiểu Thất đi lên lầu hai.
- Tiểu Ất ca, đều biết rõ rồi.
- Vào phòng nói chuyện.
Ngọc Doãn xua tay ra hiệu Hoàng Tiểu Thất đi vào thư phòng, sau đó lấy ghế cho y ngồi.
- Thất Lang, từ từ nói.
Hoàng Tiểu Thất thở dốc cười hì hì nói:
- Từ sau khi Tiểu Ất ca phân phó, ta đã cho tiểu đệ lưu ý tình hình Đường Cát kia.
Gã đó sau khi trở về thì không có hành động gì.
Ngày nào cũng đi Ngũ Long Tự luyện đô vật, hoặc là chỉ ở trong nhà.
Nhà hắn gần cầu Hưng Quốc Tự, cách phủ Khai Phong không xa lắm, ngày nào ăn cơm xong hắn cũng đi dọc theo đê một canh giờ, từ cầu Hưng Quốc Tự đến Tiền Hào Môn, ước chừng giờ Hợi lại quay về gia trang nghỉ ngơi.
Buổi sáng đại khái giờ Dần thức dậy, trước giờ mão thì đi dọc theo đường cái Hưng Quốc Tự đi tới Ngũ Long Tự...
Gã này sinh hoạt rất không theo quy luật thông thường, cũng không biết có sở thích gì. Đúng rồi, nhiều ngày qua, gã còn hai lần đến ngõ Tú Tài, dường như là tìm ai đó...Em họ ta cũng không dám theo dõi sát nên không biết rõ ràng.
Không biết rõ ràng?
Không, đã vô cùng rõ ràng rồi!
Ngọc Doãn có thể khẳng định, Đường Cát đi tìm Lý Quan Ngư.
Về phần là chuyện gì..
Ngọc Doãn thầm cười lanh, không thèm để ý tới.
Trong đầu hắn đột nhiên hiên lên một bóng dáng yêu kiều.
Hắn chợt nhớ ra cuộc nói chuyện ngày ấy giữa Phùng Tranh và Lý Quan Ngư, trong lòng chợt động.
- Thất Lang, còn có một việc cần để ý cho ta.
Ngõ Tú Tài kia có một tên là Lý Quan Ngư Thái Học Sinh. Hãy theo dõi sát hàng tung của gã, nếu gã và người Nữ Trực hoặc là Phùng Tranh lầu Phong Nhạc có tiếp xúc gì thì lập tức báo ta biết. Chuyện này ngươi phải đích thân xử lý.
Hoàng Tiểu Thất không nói hai lời, liền gật đầu đáp ứng.
Nói chuyện chốc lát với Ngọc Doãn, thấy sắc trời không còn sớm, Hoàng Tiểu Thất liền cáo từ rời đi.
- Tiểu Ất ca muốn động thủ sao?
Sau khi Yến Nô tiễn Hoàng Tiểu Thất ra cửa thì lên lầu.
Ngọc Doãn chỉ khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:
- Không cần nóng vội. Ngày mai ta cùng Đại Lang đi Giác Tử Môn và đường cái Thái Bình Hưng Quốc Tự điều tra rồi sẽ quyết định sau.
Yến Nô gật đầu mạnh.
Nàng hít sâu một hơi, đang định mở miệng, chợt nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa.
- Đã muộn rồi ai còn đến vậy?
Yến Nô mày nhăn lại, đứng dậy đi đến cửa sổ.
Đã thấy Cao Thế Quang khoác áo theo trong sương phòng đi ra cửa chính.