Tống Thì Hành

Chương 69: Chương 69: Ân tình (Hạ)




Mà nay trong lòng La Đức rất hổ thẹn.

Nhưng nếu để gã cúi đầu, gã lại không tự nguyện...

- Tiểu Ất, khoản tiền này ta nợ ngươi, sẽ có một ngày trả ngươi gấp đôi.

La Đức ngẩng đầu, dáng vẻ vô cùng tự tin.

Không chờ gã nói hết, một nắm đấm như cái bát lớn hiện ra ngay trước mặt gã, Ngọc Doãn đột ngột ra tay, một quyền hung hãn nện vào mặt La Đức. La Đức cũng không phải là loại thư sinh trói gà không chặt,dù sao xuất thân nhà đồ tể, thể cốt cũng rắn chắc, nhưng dù vậy, gã sao là đối thủ của Ngọc Doãn? Một quyền này nện vào mặt, đánh cho La Đức máu chảy đầy mặt, kêu thảm một tiếng ngã xuống đất, bụm lấy mặt, sau một lúc lâu cũng không đứng dậy nổi.

- Tiểu Ất...

La Nhất Đao giật mình kinh hãi, la lớn.

- Tứ Lục thúc, thúc đừng ngăn cản ta, ta đã muốn đánh hắn từ lâu rồi.

Ngọc Doãn hét to, La Nhất Đao vừa mới nhấc chân lập tức rụt về. Ông nhìn La Đức vừa ngồi dậy trên mặt đất, lại liếc Ngọc Doãn như hung thần ác sát, sau một lúc do dự, La Nhất Đao thở dài, không ngăn cản nữa.

- La Đại Lang, ta đã muốn đánh ngươi từ lâu rồi.

Ngươi nhìn ngươi xem nay là đức hạnh gì? Làm như là người khắp thiên hạ đều kém ngươi không bằng...Nhưng bản thân ngươi thì lại tỏ ra kiêu ngạo, làm như ai cũng thiếu nợ ngươi? Ta biết, ngươi đọc sách rất giỏi, vậy ta nói với ngươi một câu, làm người chết vì đạo, Mạnh Tử nói: “Hiếu chi chí, mạc đại vu tôn thân”. Ngươi nhìn ngươi xem, ngươi đối với phụ thân ngươi có chút tôn kính nào chưa.

(Hiếu chi chí, mạc đại vu tôn thân: chỗ chí hiếu của người con, không chi lớn bằng làm cho cha mẹ được tôn trọng).

Cha ngươi ngày nào cũng đi sớm về tối, hao tốn hết tâm tư vì ngươi, thậm chí không tiếc bị bêu danh sau lưng, chỉ mong ngươi có thể học hành thật tốt. Nhưng ngươi thì sao? Lại cùng bạn bè hư hỏng ngày ngày ra vào nơi phong hoa tuyết nguyệt, bắt chước ăn chơi trác táng. Ngươi có biết không, mỗi ngày ngươi tiêu một đồng tiền, đều là cha ngươi cực khổ giết mổ heo, xẻ thịt mà kiếm được...Ta nhớ một quyển sách từng ghi: “Con lớn mạnh mẽ bao cao là đã báo đáp ơn nuôi dưỡng của cha mẹ”. Ngươi là người đọc sách, hiểu nhiều hơn so với ta, cha ngươi làm lụng vất vả nửa đời vì ngươi, nhưng ngươi thì sao? Chỉ là một kẻ lớn xác, tứ chi phát triển, đã từng suy nghĩ cho cha ngươi bao giờ chưa?

Cầm thú còn biết báo đáp ơn cha mẹ, nhưng ngươi thì sao?

Lớn tuổi như vậy rồi còn phải để cha ngươi dập đầu quỳ gối cầu xin cho ngươi...La Đại Lang, ngươi chẳng khác gì phế vật!

La Đức vốn bừng lửa giận, nhưng bị Ngọc Doãn mắng chửi một trận, lại không nói được nửa câu.

Ngọc Doãn túm lấy cổ áo gã, nhấc La Đức lên.

- Ngươi cho là ta để ý năm trăm quan tiền kia sao?

La Đại Lang, ngươi quá coi thường ta rồi. Ngọc Tiểu Ất ta dù không đọc sách nhiều như ngươi, nhưng lại cần cù chăm chỉ, dựa vào đôi tay để làm việc. Ngươi nói ta là kẻ đầu gấu lưu manh cũng được, hoặc ta là dựa vào tài sản tổ tiên ban cho, nhưng ta có được ngày hôm nay đều dựa vào bản thân mà có. Ngươi có tư cách gì mà khinh thường ta? Nếu ta muốn tiền, sẽ có người ngoan ngoãn đưa tiền, hôm nay ta đánh ngươi là muốn dạy tên gàn bướng ngươi. Đừng tưởng rằng vài năm đọc sách thì đã tài trí hơn ngươi, coi thường mọi người. Nơi này có nhiều người, nhưng mà người không có tiền đồ nhất cũng chính là ngươi...Nói thật lòng, nếu không phải cha ngươi, thì ngươi ngay cả *** chó cũng không bằng, còn dám bừa bãi như thế.

Năm trăm quan này đổi bằng ba quyền, cho ngươi tỉnh táo một chút.

Nhớ cho kỹ, không ai nợ ngươi cái gì, ngươi cũng chẳng là cái gì, đừng vội mơ mộng làm Đại lão gia gì đó!

Khi Ngọc Doãn nói, tay lại đánh quyền.

Hai quyền nay đánh ngay bụng La Đức, đánh cho La Đức cong người lại giống như con tôm, chậm rãi quỳ trên mặt đất.

- Bắt đầu từ lúc này, ta và ngươi không còn chút quan hệ.

Năm trăm quan, ta sẽ kiếm lấy, không can hệ tới ngươi. Bên kia là cửa sau, cút ra ngoài cho ta, suy nghĩ thật kỹ mấy ngày nay ngươi đã làm những gì, xem có tốt như thánh nhân nói không, xem ngươi đọc sách được đến đâu? Bạch Ốc Tể Tướng, ta nhổ vào!

Yến Nô mang một khăn ướt đến đưa cho La Đức.

Cả người La Đức như bị mất linh hồn, đờ đẫn nhận lấy khăn ướt, nhưng rất lâu lại không làm gì.

- Tiểu Ất...

- Tứ Lục thúc, thúc đừng lo lắng!

Ngọc Doãn khẽ mỉm cười:

- Ta đang viết một bộ khúc phổ, Mã Nương Tử đã ra giá muốn mua nó, cho nên chuyện này quả thật không có gì đáng lo. Tứ Lục thúc chớ để trong lòng, chuyện này ta tự có biện pháp.

Vừa nói, Ngọc Doãn lại liếc nhìn La Đức đang quỳ trên mặt đất.

Hắn khẽ thở dài, khẽ nói bên tai La Nhất Đao:

- Ta chỉ có thể làm đến đây, sau khi trở về, Tứ Lục Thúc nên dạy dỗ Đại Lang nhiều hơn. Nếu thúc không quản lý hắn nghiêm, với tính tình kia chỉ sợ khó mà tiếp tục sống yên ở Đông Kinh.

La Nhất Đao nước mặt giàn giụa, không nói được nửa câu...

***

Căn cứ vào kế hoạch của Ngọc Doãn, 800 quan nghe rất lớn, nhưng cũng không phải là không trả được.

Khoảng cách ngày trả nợ Quách Kinh còn hai ngày, thời gian cũng đủ, chỉ cần viết xong khúc phổ là có thể nhẹ nhàng đến chỗ Mã Nương Tử lấy hai ngàn quan, tất cả vấn đề theo đó mà dễ dàng giải quyết.

Đem Kế hoạch giải thích cho Yến Nô để ổn định lòng Yến Nô.

Tiếp theo đó, Ngọc Doãn chạy về nhà, dùng cả đêm sáng tác xong khúc phổ “Lương Chúc” mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng mà khiến Ngọc Doãn bất ngờ chính là khi hắn đến lầu Phong Nhạc tìm Mã Nương Tử giao khúc phổ mới biết Mã Nương Tử không ở Khai Phong. Ba ngày trước, Mã Nương Tử được bạn tốt mời đi tới Tây Đô Lạc Dưng, nói là đi chùa Bạch Mã dâng hương, phải năm ngày sau mới có thể trở về. Phụ trách tiếp đãi Ngọc Doãn là quản sự lầu Phong Nhạc, cháu ngoại trai của Mã Nương Tử - Bạch Thế Minh.

Vẻ mặt Bạch Thế Minh lộ vẻ khó xử, nói với Ngọc Doãn:

- Tiểu Ất, chuyện này chỉ sợ có chút khó khăn, cũng không hợp quy củ.

Y đặt khúc phổ “Lương Chúc” trên án thư ngay trước mặt.

Ngón tay gõ bàn phát ra âm thanh.

Mặc dù trên mặt lộ vẻ khó xử, nhưng khóe miệng lại nhếch lên lộ ra ý giễu cợt.

Ngọc Doãn ngồi đối diện cũng không nói được một lời.

- Tiểu Ất, hai ngàn quan không phải con số nhỏ.

Hơn nữa khúc phổ này là thật hay giả, còn phải nghiệm chứng. Dựa vào quy củ, sau khi ngươi giao ra khúc phổ thì phải tiến hành nghiệm chứng ba ngày rồi mới có thể giao tiền cho ngươi. Không phải ta keo kiệt, là ta và ngươi không quen biết, chỉ biết Tiểu Ất có một biệt hiệu “Ngọc Giao Long”, sao dám dễ dàng quyết định? Còn nữa, gia mợ không ở đây, Bạch mỗ cũng không dám tự ý làm chủ, chứ không phải là không có đạo lý?

Lời nói nghe có vẻ rất hợp lý.

Nhưng Ngọc Doãn lại cảm giác không phải như vậy.

Bạch Thế Minh nói gần nói xa nhưng lại biểu thị ý châm chọc cười nhạo, thậm chí cho là hắn không sáng tác ra được khúc phổ, chỉ là một tên lưu manh mà thôi.

Trong lòng giận giữ, nhưng có việc cầu người, Ngọc Doãn cố gắng kìm nén sự tức giận.

- Thiếu đông nói có lý, Tiểu Ất cũng biết việc này có chút mạo muội.

Chỉ có điều nay Tiểu Ất thật sự có chuyện quan trọng cần đến tiền. Ngại vì trong túi không có tiền nên mới mạo muội tới đây, khẩn cầu Thiếu đông giúp cho, Cề phần khúc phổ này thật hay giả, nhà Tiểu Ất đã sống nhiều thế hệ ở phủ Khai Phong, sao có thể dùng khúc phổ giả để lừa gạt thiếu đông?

Bạch Thế Minh nghe vậy cười lạnh.

- Tiểu Ất cũng biết, lòng người khó dò?

Nói xong, Bạch Thế Minh đứng dậy, vòng qua bàn đứng trước mặt Ngọc Doãn:

- Tuy nhiên, chuyện của Tiểu Ất, Bạch mỗ cũng nghe nói, ha hả, Tiểu Ất là người trọng nghĩa khinh tài, Bạch mỗ vô cùng kính nể. Nhưng quy củ là quy củ, nếu như hôm nay Bạch mỗ phá hỏng quy củ, về sau e rằng không thể nào quản lý lầu Phong Nhạc này. Mong Tiểu Ất có thể thông cảm cho Bạch mỗ.

Như này đi, nếu Tiểu Ất quá cần tiền, mười quan hai mươi quan, Bạch mỗ có thể làm chủ cấp cho Tiểu Ất, được không?

Câu nói này thốt ra thật sự làm nhục Ngọc Doãn.

Nếu không phải có việc cầu người, dựa vào tính tình Ngọc Doãn quyết không ăn nói nhũn nhặn như thế.

Nhưng đây là Bạch Thế Minh...

Ngọc Doãn không kiềm chế được lập tức hét lên:

- Tên khốn ngươi thật quá đáng?

Bạch Thế Minh hoảng sợ, vội lùi lại sau một bước.

Ngọc Doãn cao hơn gã một cái đầu, tuy rằng vóc người có vẻ gầy gò, nhưng khi dùng chân tay thì lại có lực sát khí. Đã bước vào công phu tầng thứ hai rồi, khí chất Ngọc Doãn so với trước kia thay đổi rất nhiều. Trước kia, Ngọc Doãn khiến người khác có cảm giác rất ôn hòa, nay lại như thanh kiếm rời khỏi võ, sát khí kinh người.

- Nếu Thiếu đông làm theo quy củ, vậy Tiểu Ất không còn gì để nói.

Ngọc Doãn hít sâu một hơi, bước tới cầm khúc phổ ở trên bàn lên:

- Thiếu đông không làm được chủ, vậy đợi sau khi Mã Nương Tử trở về thì bàn lại sau vậy. Ta lấy lại khúc phổ trước, chắc cũng không trái với quy củ. Về phần số tiền kia, Thiếu đông cứ giữ lại đi.

Ngươi luôn nói không tin ta?

Ta cũng không tin ngươi!

Ngọc Doãn xoay người định đi, lúc này Bạch Thế Minh mới phản ứng.

- Ngọc Tiểu Ất, ngươi làm càn!

Bạch Thế Minh cảm thấy vừa rồi thật mất mặt, lập tức giận giữ lớn tiếng trách cứ.

Ngọc Doãn dừng bước lại, lạnh lùng nói:

- Bạch Thiếu gia đông, tục ngữ nói thật đúng, ngươi kính ta một thước, ta mời ngươi một trượng.

Hôm nay Tiểu Ất đến chỉ là muốn thực hiện khế ước, nhưng Bạch Thiếu Gia đông ngươi lại năm lần bảy lượt làm nhục, ngươi cho rằng Ngọc Tiểu Ất dễ bắt nạt sao?

Vừa nói xong, Ngọc Doãn đột nhiên dậm chân.

Chỉ nghe rắc một tiếng, sàn nhà gỗ cứng rắn bị một cước này của hắn đập mạnh làm chia năm xẻ bảy.

Ngọc Doãn lúc này giống như sư tử mạnh mẽ nổi giận.

Bạch Thế Minh lời vừa đến bên miệng lập tức nuốt trở vào.

Gã kinh ngạc nhìn Ngọc Doãn, miệng ngập ngừng không nói ra lời.

Không thể không nói, Ngọc Doãn lúc tức giận hoàn toàn khác với Ngọc Doãn ngày thường. Ngày bình thường, Ngọc Doãn tạo cho người khác cảm giác ôn hòa nhẹ nhàng, nhưng khi tức giận thì lại dữ dằn vô cùng. Khí thế hùng mạnh kia khiến Bạch Thế Minh run sợ trong lòng.

Cười lạnh một tiếng, Ngọc Doãn hiên ngang bỏ đi.

Lúc này Bạch Thế Minh mới thở phào một hơi, nhưng chợt lại cảm thấy nhục nhã khó hiểu, lửa giận trong lòng lại càng tuôn ra vô tận...

- Ngọc Tiểu Ất dám bắt nạt ta!

Bạch Thế Minh quơ tay hất bàn đổ xuống đất.

Sau đó gã đặt phịch mông ngồi xuống, há mồm thở hổn hển, sắc mặt biến đổi không ngừng, toát lên vẻ tàn độc âm trầm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.