Tống Thì Hành

Chương 105: Chương 105: Cảm giác lợi hại (Hạ)




- Là Lý giáo đầu! Không biết gọi ta có chuyện gì?

Ngọc Doãn biết không thể tránh cho nên tiến lên nghênh đón. Lý Bảo là giáo đầu cho nên gọi một tiếng Lý giáo đầu cũng không có gì quá. Dù sao thì người này ở phủ Khai Phong cũng có chút thực lực nên Ngọc Doãn cũng không muốn trở mặt. Điều này đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện tốt.

Lý Bảo nheo mắt nhìn Ngọc Doãn đánh giá. Ngọc Doãn không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, ít nhiều cũng nằm ngoài sự dự đoán của Lý Bảo. Lý Bảo đã từng giao thủ với Ngọc Doãn nên cũng không xa lạ. So với lúc trước, hiện nay Ngọc Doãn dường như thêm một chút quái dị. Có điều như vậy cũng không làm cho Lý Bảo sợ hãi mà ngược lại, thấy Ngọc Doãn chào đón y liền nở nụ cười... Trong mắt y cũng có chút khen ngợi.

Nếu Ngọc Doãn tỏ vẻ sợ sệt thì xứng với con trai của Ngọc Phi hay sao?

- Tiểu Ất! Ngươi thật to gan.

- Ha ha! Bây giờ đang là ban ngày ban mặt, lá gan của ta lớn có gì phải sợ?

- Mới nhìn thì sau khi suýt chế, ngươi cũng tiến bộ rất nhiều... Vốn ta không định tìm ngươi nhưng ngươi lại đánh gẫy chân của Tiểu bát. Món nợ này ta phải tính mới được, nếu không người ta lại nghĩ ta sợ Ngọc Tiểu Ất ngươi.

Nét mặt của Ngọc Doãn thay đổi, lên tiếng:

- Lý giáo đầu có nói quá không? Giao tranh hôm trước đã nói sống chết do mệnh, thắng thua tại trời... Chẳng lẽ Lý giáo đầu muốn đổi ý, định gây rắc rối cho tiểu Ất? Nếu ngày đó tiểu Ất chết trên đài chắc hôm nay Lý giáo đầu đang ở nhà uống rượu ăn mừng rồi.

Lý Bảo trầm mặc.

Sống chết tại số, thắng thua tại trời đúng là đã viết trong văn bằng. Y cũng biết mình tới đây tìm Ngọc Doãn không phải là chuyện hay. Có điều thấy Ngọc Doãn nói một cách chậm rãi không hề tỏ ý sợ sệt lại khiến cho Lý Bảo có phần e ngại. Trước đây, Ngọc Doãn chỉ có thể là một tên lưu manh, không hợp một chút là ra tay chứ không như bây giờ. Chẳng lẽ đánh hắn suýt chết lại làm cho Ngọc Doãn thay đổi hay sao?

Nếu Lý Bảo và Ngọc Doãn không có xung đột với nhau thì thôi. Nhưng giữa hai người lại có mối ân oán rất sâu. Cũng chính và mối ân oán đó mới khiến cho Lý Bảo cảnh giác với Ngọc Doãn.

- Ngọc tiểu Ất! Ta biết ngươi nói năng khéo léo... Có điều vô ích. Hôm nay ta không tới đây để nói chuyện với ngươi. Cái văn bằng kia của ngươi không liên quan tới ta. Đó là do ngươi ký với Tưởng Thập Ngũ. Đồ nhi của ta bị ngươi đánh, làm sư phụ nếu ta không ra mặt thì sao để cho y hiếu kính với ta được? Ta cho ngươi hai con đường. Một là đánh với ta hoặc là... Ha ha! Ta nghe nói nhạc phụ của ngươi để lại cho ngươi một bộ võ công. Nếu ngươi dâng nó cho ta thì mối ân toán này coi như thanh toán xong.

Võ công?

Ngọc Doãn ngẩn người liền hiểu ý của Lý Bảo. Cũng khó có thể trách được. Người như Lý Bảo xuất thân gia đình đô vật cũng không được thừa hưởng nhiều lắm. Còn Chu Đồng là một nhân vật tông sư nên chắc chắn có để lại truyền thừa. Cũng giống như Cửu Âm chân kinh trong tiểu thuyết của Kim Dung, không biết gây ra bao nhiêu tai họa. Hôm nay Lý Bảo tới đây là để ý tới Bát Thiểm Thập Nhị phiên.

Ngọc Doãn hiểu rõ liền cất tiếng cười ha hả. Nụ cười của hắn làm cho Lý Bảo thẹn quá hóa giận, lớn tiếng:

- Ngọc Tiểu Ất! Ngươi cười cái gì?

- Người ta nói Lý giáo đầu là anh hùng nhưng cũng thường thôi. Chẳng phải ngươi định báo thù cho đệ tử hay sao? Tại sao lại vì một bộ võ công mà bỏ qua, chẳng lẽ không sợ đệ tử thất vọng? Nói thật cho ngươi biết, cho dù phải đánh với ngươi, ta cũng không giao nó cho ngươi...

- To gan!

Lý Bảo bị Ngọc Doãn nói cho đỏ mặt tía tai. Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt, rồi y đột nhiên dậm chân. Bàn chân chạm đất chỉ nghe thấy một tiếng nổ, đồng thời bụi đất bốc lên mù mịt. Mặc dù Ngọc Doãn còn cách y chừng một bước nhưng cũng có thể cảm nhận được áp lực vô hình. Hắn vừa mới nghĩ không ổn, định lui lại thì đằng sau liền có người vọt ra chắn trước mặt Ngọc Doãn.

- Tiểu quan tác chỉ biết bắt nạt kẻ yếu?

Ngọc Doãn ngẩng lên thì thấy Dương Tái Hưng đang chắn trước mặt mình.

Lý Bảo đột nhiên nổi giận:

- Một thằng khốn ở đâu chui ra mà dám trước mặt ta lớn lối?

Vừa nói, y vừa giơ tay bổ về phía Dương Tái Hưng. Cùng là bổ nhưng uy lực của Ngọc Doãn không thể sánh với Lý Bảo. Ngọc Doãn cảm thấy căng thẳng vội vàng nhắc nhở:

- Đại Lang! Cẩn thận.

Dương Tái Hưng hừ một tiếng như không né tránh. Chỉ thấy, gã dồn khí đan điền rồi rống lên một tiếng như tiếng sấm. Gã dậm chân một cái rồi tung quyền. Toàn thân giống như một cây thương khổng lồ, thế đánh mạnh nhu sấm. Sắc mặt Lý Bảo thay đổi, sải bước lắc mình, xoay tay bổ ra một thế hổ trảo.

- Tới rất hay.

Dương Tái Hưng như rất hưng phấn, ngừng lại xoay người tiếp tục vung ra một quyền.

Bụp!

Một âm thanh vang lên, hổ trảo vồ đúng vào nắm tay của Dương Tái Hưng. Hai người cùng hừ một tiếng. Dương Tái Hưng lùi lại năm, sáu bước còn Lý Bảo cũng lùi ba bước mới có thể đứng vững. Nhìn Dương Tái Hưng, nét mặt của Lý Bảo trở nên nghiêm túc:

- Vị hảo hán này tên là gì?

Có câu đại hành gia ra tay là biết được hay dở. Lý Bảo và Dương Tái Hưng lần đầu giao thủ mặc dù Dương Tái Hưng kém hơn nhưng cũng không nhiều lắm. Quan trọng là Dương Tái Hưng còn trẻ, có nhiều sức lực. Nếu thật sự ẩu đả, Lý Bảo nắm chắc phân thắng nhưng cũng là một cái kết quả thắng thảm. Y có thể thắng được Dương Tái Hưng nhưng chưa chắc có thể chiếm được lợi thế. Nếu không cẩn thận còn dẫn tới kết quả lưỡng bại câu thương.

"Ngọc tiểu Ất kiếm được một viên hảo thủ như vậy ở đâu ra?”

- Ta tên Dương Tái Hưng!

Sắc mặt Dương Tái Hưng trắng bệch nhưng âm thanh rất to:

- Tiểu Quan tác! Ngươi nghĩ phủ Khai Phong không còn ai? Nếu ngươi muốn làm khó Ngọc tiểu Ất thì tạm qua cửa của ta. Có điều tiếp theo, đừng có trách côn của ta không có mắt.

Sắc mặt Lý Bảo lập tức trở nên khó coi. Câu nói của Dương Tái Hưng hết sức rõ ràng: "So về quyền cước ta không phải đối thủ của ngươi. Nên nếu giao thủ tiếp ta sẽ sử dụng binh khí..." Như vậy có nghĩa thứ mà Dương Tái Hưng thành thục nhất chính là binh khí.

Lý Bảo có chút bối rối. Y không ngờ được bên cạnh Ngọc Doãn lại còn có một người như vậy.

Do dự một chút, y biết nếu hôm nay ra tay chỉ sợ khó chiếm được lợi thế. Đừng có thấy Ngọc Doãn bị gẫy một tay mà coi thường. Y không sợ Ngọc Doãn nhưng nếu bị Dương Tái Hưng cuốn lấy, đám đệ tử chưa chắc đã phải là đối thủ của Ngọc Doãn.

Đừng nói bên đó còn có thêm cả Thập Tam Lang. Do thường ngày Thập Tam Lang hết sức khiêm tốn nên Lý Bảo không nhận ra. Nhưng nhìn Thập Tam Lang sung sức thế kia có lẽ cũng không phải người dễ đối phó. Như vậy muốn xử lý Ngọc Doãn thì chỉ sợ vô cùng khó khăn. Nếu không cẩn thận còn mất cả chì lẫn chài.

Lý Bảo nghĩ vậy liền cất tiếng cười.

- Tiểu Ất! Chỉ đùa vui một chút mà thôi. Ngươi có Đường Cát của chùa Ngũ Long làm chỗ dựa thì ta làm sao dám gây khó dễ cho ngươi? Có điều chưa nói tới ta, võ công mà Chu giáo đầu để lại chắc chắn sẽ gây sự chú ý cho người khác. Ta nghĩ ngay cả Đường giáo đầu nếu biết cũng sẽ hứng thú.

"Hôm nay, chẳng phải ta sợ các ngươi mà là e ngịa Đường Cát đứng sau thôi."

Lý Bảo thuận miệng liền đẩy cả Đường Cát vào khiến cho Ngọc Doãn giật mình...

Trên đời này không có chuyện gì vô duyên vô cớ xảy ra... Mặc dù trước đây Đường Cát là bằng hữu của Ngọc Phi, thậm chí còn được sự chỉ dậy. Nhưng sau đó xảy ra không biết bao nhiêu chuyện, chưa bao giờ thấy Đường Cát giúp đỡ Ngọc Doãn. Mãi tới khi Ngọc Doãn luyện tới tầng công phu thứ hai thì Đường Cát lại hiện ra trước mặt.

Có tâm hại người không thể có, mà có tâm đề phòng cũng không thể không.

Tuy nhiên Ngọc Doãn vẫn nở nụ cười thản nhiên:

- Đường thúc thúc và tiên phụ ta có quan hệ, tất nhiên không hại ta. Làm phiền Lý giáo đầu phải bận tâm.

- Nếu như vậy không làm mất thời gian của tiểu Ất nữa. Cáo từ.

Lý Bảo cũng là người phóng khoáng, thấy không chiếm được lợi thế liền bỏ đi.

Dương Tái Hưng còn định ra tay ngăn lại nhưng bị Ngọc Doãn cản nói:

- Đại Lang đừng nóng. Lúc này chưa phải thời điểm sinh sự với y.

- Chẳng lẽ để mặc cho hắn đi?

- Nếu không thì làm thế nào? Đây là phủ Khai Phong có quá nhiều sự bó buộc. Lý Bảo cũng không phải là một tên lưu manh. Y ở phủ Khai Phong lâu rồi nên cũng có một chút thực lực. Vẫn chưa tới lúc trở mặt với y. Chưa nói hiện nay phủ Khai Phong cũng không yên bình cho lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.