Tống Thì Hành

Chương 358: Chương 358: Chương 358:




Quách Dược Sư phản rồi!

Hai năm trước là Trương Giác hàng Tống, kết quả bị Hoàng đế Huy Tông bán đứng.

Nhìn chuyện này như là bình thường, nhưng ai có thể nghĩ sẽ gây thành một trận tai họa cho sau này. Thời đại này đã không phải thời đại 'Quân lựa chọn thần mà thần cũng lựa chọn quân”. Quân muốn thần chết, thần không thể không chết sớm đã trở thành khuôn vàng thước ngọc rồi. Trương Giác vốn là người Hán, nguyên nhân vì không muốn quy thuận Nữ Chân cho nên mới nâng thành hiến hàng. Nhưng Hoàng đế Huy Tông lại bị người Nữ Chân bức bách, cuối cùng giao cha con Trương Giác vào tay người Nữ Chân.

Có lẽ trong mắt Hoàng đế Huy Tông, việc này không quan hệ đến đại cục.

Có lẽ trong mắt những đại thần trong triều kia Trương Giác chỉ là một người Hán Yến Vân quy thuận mà thôi, không đáng quý trọng.

Không ngờ hành động này lại làm lạnh lòng những hàng thần từ Liêu quốc.

Quách Dược Sư cũng là một trong số đó, nên cho dù được Hoàng đế Huy Tông tín nhiệm, trong lòng y vẫn thủy chung tồn tại một nỗi lo lắng.

Lão Triệu gia nay có thể bán đứng Trương Giác, ngày mai có thể bán đứng mình!

Quách Dược Sư trải qua bao cân nhắc, cuối cùng quyết ý phản Đại Tống. Nực cười chính là, trên dưới cả triều lại không hề cảm nhận được điều đó, dù là Hoàng đế Huy Tông đã phái Đồng Quán ra thăm dò nhưng Quách Dược Sư lại ôm đùi Đồng Quán gọi “Cha” thì lập tức bình yên vô sự.

Mà nực cười hơn chính là, người Nữ Chân lại lấy Trương Giác làm cớ để xuất binh.

Chỉ sợ lúc trước Hoàng đế Huy Tông giao cha con Trương Giác ra, cũng không ngờ một hàng thần nho nhỏ lại mang đến tai họa như thế...

***

Trong Thành Khai Phong đã loạn.

Tin tức Quách Dược Sư đầu hàng khiến Đông Kinh vốn gần như là yên bình lập tức sôi trào lên.

Hoàng Thường sau khi nghe vậy tức giận hộc máu tươi, mắng chửi:

- Quốc tặc Quách Dược Sư, thật sự đáng chém thành ngàn mảnh!

Mắng xong ông liền hôn mê bất tỉnh.

Ngọc Doãn kinh hãi vội gọi An Đạo Toàn đến chẩn trị cho Hoàng Thường.

Mãi cho đến lúc đêm muộn Hoàng Thường mới tỉnh lại, nhưng cả người suy sụp, tinh thần lô vẻ chán nản.

Ngọc Doãn vất vả lắm mới hầu hạ Hoàng Thường nằm ngủ thì trời đã tối hẳn.

Gió lạnh từ ngõ Quan Âm gào thét thổi tới làm lòng người nảy sinh cảm giác buồn bã.

Trong phòng khách đặt vài chậu than, rèm dày buông xuống che gió lạnh bên ngoài thổi vào. Lửa than hừng hực nhưng không thể nào làm cho người ta cảm nhận được sự ấm áp. Ngọc Doãn ngồi ngay ngắn ở giữa phòng, sắc mặt tối tăm không nói gì.

Trần Đông, Cao Nghiêu Khanh, Chu Huyến còn có Cao Sủng, Dương Tái Hưng, Ngưu Cao và Bàng Vạn Xuân toàn bộ ngồi tỏng phòng khách.

Yến Nô ôm con gái dẫn Dương Kim Liên lên lầu. Nàng cũng biết, lúc này nàng không nên tham gia vào.

Ngoài ra, còn có một vị khách không mời mà đến. Vóc người gã cao chừng 178cm, gầy gò, cả người giống như cây trúc.

Hai gò má hõm vào, dưới ánh sáng ngọn lửa chiếu vào chập chờn, trong đôi mắt kia lại toát lên vẻ cường khí.

Người này là Chu Mộng Thuyết.

Gã là con trai của Chu Tiểu Hồng, xuất thân trường Thái học, rất có danh vọng trong sĩ lâm.

Trước đây, gã từng liên hợp với đám người Lý Nhược Thủy Từ Quỹ ngầm thiết kế muốn cướp Tuần san thời đại Đại Tống từ trong tay Ngọc Doãn, nhưng cuối cùng lại bị Ngọc Doãn phá vỡ, chuyển giao Tuần san thời đại Đại Tống cho Đông cung, khiến mưu kế của Chu Mộng Thuyết đã trở nên vô nghĩa.

Từ đó về sau, Chu Mộng Thuyết bị Chu Huyến trục xuất ra khỏi Tuần san Thời đại Đại Tống.

Nhắc tới, giữa Chu Mộng Thuyết và Ngọc Doãn cũng không êm ấm gì, thậm chí gã còn có chút khinh thường Ngọc Doãn.

Tuy nhiên sau khi nghe được tin tức Quách Dược Sư đầu hàng, Chu Mộng Thuyết lại chủ động đến nhà nhờ Chu Huyến ra mặt gặp Ngọc Doãn.

- Một năm trước, Tiểu Ất từng nói, Trương Giác mặc dù đã chết nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc.

Hắn còn từng cảnh tỉnh ở trong Tuần san thời đại Đại Tống rằng không thể tin Quách Dược Sư, càng không thể trọng dụng người này. Nhưng trong triều không một ai để tâm tới.

Mà nay Quách Dược Sư dâng thành đầu hàng Lỗ tặc, để quân tiên phong Lỗ tặc đánh bại binh mã Chân Định, trực tiếp áp bức Trung Sơn.

Đồng Quán kia thân là Tuyên Phủ Sứ Hà Bắc, nhưng ngay khi nhìn thấy Lỗ tặc đến thì vứt bỏ Chân Định trốn về Khai Phong. Quan gia dù hạ chiếu trị tội nhưng tác dụng không lớn. Nếu Trung Sơn không ngăn được Lỗ tặc, chỉ sợ Lỗ tặc kia sắp binh lâm dưới thành rồi.

Ánh mắt Chu Mộng Thuyết lạnh đi, nhắc đến chỗ này thì đứng dậy bái lạy Ngọc Doãn.

- Ta vẫn luôn khinh thường Tiểu Ất, mà không nghĩ kiến thức Tiểu Ất lợi hại như thế.

Hôm nay ta đến là thay mặt Lý Bá Kỷ và Nhược Băng xin lỗi Tiểu Ất. Giờ quốc gia đang nguy nan, chúng ta cần đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa ải khó khăn này.

Không biết ý Tiểu Ất thế nào?

Đây là người phái chủ chiến trong triều cúi đầu mời và ra tín hiệu hòa giải trước Ngọc Doãn.

Ngọc Doãn đại thể có thể đoán được đây cũng là tín hiệu hòa giải phát ra từ đám người Lý Cương, Trần Quá Đình và Lý Nhược Thủy.

Chỉ có điều đơn giản như thế thôi sao?

Ngọc Doãn tin tưởng Chu Mộng Thuyết chắc chắn có lời nói tiếp, nên chỉ cười cười không trả lời.

Chu Mộng Thuyết ho khan một tiếng:

- Tiểu Ất, việc là như thế này...Quan gia phong Thái Tử làm Khai Phong Mục, chống đỡ quân tiên phong Lỗ tặc. Chỉ có điều thời tiết quá rét lạnh, thể cốt Quan gia không khỏe, nên có ý suất văn võ bá quan trong triều đi tới Kim Lăng nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi tịnh dưỡng

Đây chỉ là lời lừa gạt dân chúng mà thôi. Ngọc Doãn nghe vậy thì lộ vẻ khinh thường.

Đến lúc này rồi không nghĩ cách chống đỡ quân Kim lại còn nói cái gì mà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng...Nói thẳng ra là muốn bỏ chạy.

Triều đình như thế, Quan gia như thế, sao Đại Tống có thể thắng Lỗ tặc được?

Hiện giờ trên dưới Khai Phong, thậm chí toàn bộ đất Hà Nam quần chúng đã dâng trào nhiệt huyết muốn quyết chiến một trận với người Nữ Chân. Mọi người lo lắng cho giang sơn lão Triệu gia, nhưng Hoàng đế ngươi thì lại muốn chạy trốn. Giang sơn này có bảo vệ thì có ích gì chứ?

- Chu tiên sinh, có gì cứ nói thẳng ra đi.

Ngọc Doãn vẫn không mở miệng, nhưng Trần Đông thì trầm giọng nói.

Trần Đông xuất thân Trường thái học, không lâu trước đó, Chu Mộng Thuyết cũng là thần tượng trong lòng Trần Đông, nếu không có việc của Ngọc Doãn, Trần Đông cũng sẽ không xích mích với Chu Mộng Thuyết. Tuy nhiên nay Chu Mộng Thuyết đến nhà xin lỗi, vẫn có thể gọi một tiếng “tiên sinh”.

Chu Mộng Thuyết hít sâu một hơi như có chút do dự.

Ngọc Doãn vẫn không thúc giục, chỉ nhìn gã, chờ gã nói rõ ý đồ đến.

- Đã vậy, nếu Tiểu Ất nói thế, ta sẽ nói rõ. Thế cục hiện nay chứng minh Quan gia đã không thích hợp tiếp tục tại vị.

Ta muốn có bài viết mượn đăng lên Tuần san Thời đại Đại Tống để nói ra. Chỉ có điều Nhị Thập Lục Lang nói cần phải được sự đồng ý của Tiểu Ất mới đăng báo được. Ta cũng biết, lúc trước ta đắc tội với Tiểu Ất, tuy nhiên những gì ta gây cho Tiểu Ất cũng là vì suy xét cho quốc gia. Hôm nay đến là hy vọng Tiểu Ất có thể giúp.

Ngọc Doãn nghe vậy giật mình.

Nói đến mức này, hắn không rõ ý tứ của Chu Mộng Thuyết thì đúng là ngốc.

Chu Mộng Thuyết là muốn bức Hoàng đế Huy Tông thoái vị!

Trên thực tế lúc trước Hoàng Đế Huy Tông phong Thái Tử Triệu Hoàn làm Khai Phong mục thì đã có đại thần trong triều là Ngô Mẫn thượng tấu, phản đối Hoàng đế Huy Tông rời khỏi Đông Kinh và yêu cầu Hoàng đế Huy Tông truyền ngôi cho Thái Tử Triệu Hoàng. Hoàng đế Huy Tông dù giận giữ nhưng cũng không ngăn được quần thần liên danh dâng tấu chương. Lý do của đám người Ngô Mẫn vô cùng đơn giản: Từ Tuyên Hòa tới nay, đế vương đã không có đức, làm cho triều chính thối nát, gian tặc lộng hành, dân chúng khổ sở...Quách Dược Sư lại do một tay Hoàng đế Huy Tông nâng đỡ, cho dù là ngươi hạ chỉ trị tội thì cũng không thể che giấu sai lầm của ngươi...

Dưới tình huống như thế, Hoàng Đế Huy Tông đã khó có thể chống đỡ được đại cục.

Ngươi nói ngươi không khỏe phải không, vậy sao không truyền ngôi cho Thái tử.

Nhiều năm qua Thái tử luôn thận trọng, tuân thủ đạo đức nghiêm ngặt, được dân chúng kính yêu.

Tình thế nguy hiểm như thế, chỉ có Thái tử đăng cơ mới có phúc uy kêu gọi dân chúng kháng Kim.

Đây cũng chính là Bắc Tống, đổi lại là một triều đại nào đó, đám người Ngô Mẫn làm thế chỉ sợ đã bị tịch thu tài sản và diệt môn rồi.

Hoàng Đế Huy Tông dưới tình huống như vậy cũng có chút bất đắc dĩ.

Ai bảo lúc trước ông ta nói mình sức khỏe không tốt, muốn đi Kim Lăng nghỉ ngơi?

Ngọc Doãn cũng nghe phong thanh chuyện này, lại không nghĩ rằng Chu Mộng Thuyết chạy đến tìm hắn là vì chuyện này.

Trong lịch sử, Hoàng Đế Huy Tông cũng đúng là sau đó không lâu thì truyền ngôi cho Thái tử Triệu Hoàn.

Trên đại thể Ngọc Doãn hiểu được đây là đám người Chu Mộng Thuyết, Ngô Mẫn muốn mượn dư luận để bức Hoàng đế Huy Tông truyền ngôi.

Sau lưng chuyện này chắc chắn còn có Thái tử Triệu Hoàn thúc đẩy.

Nhưng vấn đề là Chu Mộng Thuyết không phải là người theo phe phái Đông Cung, vì sao lại hăng hái đối với việc này như thế? Ngọc Doãn không nghi ngờ Chu Mộng Thuyết xuất phát từ công tâm, chỉ là chuyện này quá mức trùng hợp đi. Cho nên khi Chu Mộng Thuyết nói rõ ý đồ xong, Ngọc Doãn vẫn lưỡng lự.

- Ý Thái tử là gì?

Ngọc Doãn nhìn Chu Huyến.

Chu Huyến ho khan một tiếng, hạ giọng nói:

- Việc này Thái Tử cũng không biết, chỉ là chư công gắng sức thúc đẩy thôi.

Triệu Hoàn không biết việc này?

Có đánh chết Ngọc Doãn hắn cũng không tin. Nếu Triệu Hoàn không có lòng, Chu Huyến căn bản sẽ không để ý tới Chu Mộng Thuyết. Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn đứng lên, đi đi lại lại trong phòng khách. Theo lý mà nói, Chu Huyến cũng không cần phải xin chủ ý của Ngọc Doãn, càng không cần được sự đồng ý của Ngọc Doãn để đăng bài trên Tuần san!

- Tiểu Ất, ra ngoài nói chuyện.

Trong lúc Ngọc Doãn đang do dự, Trần Đông đột nhiên đứng lên.

Sắc mặt Chu Mộng Thuyết hơi biến đổi, ánh mắt nhìn Trần Đông không chút thiện cảm.

Mà Trần Đông lại không chút để ý, chỉ cười với gã, rồi kéo Ngọc Doãn ra khỏi phòng khách.

- Thiếu Dương, sao vậy?

- Tiểu Ất có biết vì sao bọn họ tìm ngươi không?

- Không biết...

Trần Đông thở dài, thấp giọng nói:

- Bọn họ là muốn tìm người chịu tội thay.

- Hả?

Ngọc Doãn ngẩn ra, hỏi vội:

- Thiếu Dương chỉ giáo cho?

- Tiểu Ất cũng biết Tuần san thời đại Đại Tống này nay là tờ báo đứng đầu Khai Phong.

Lực ảnh hưởng của nó vô cùng to lớn, không gì có thể sánh được. Chỉ có điều, chuyện này quá mức khiến người ta lo sợ, nếu như thành công thì không sao, nhưng nếu không thành công... Chu Mộng Thuyết là kẻ gan lớn, xưa nay không hề sợ chết. Hắn ta dám viết bài thì hẳn cũng đã nghĩ chắc chắn sẽ bị chết.

Nhưng nếu thất bại, Tiểu Ất sẽ gặp nguy hiểm.

Nhị Thập Lục Lang, bao gồm Đông cung tuyệt đối sẽ không ra mặt nói hộ Tiểu Ất, thậm chí có thể sẽ giẫm lên một cước, khiến Tiểu Ất thân vùi trong cảnh vạn kiếp bất phục. Đến lúc đó, không chỉ một mình Tiểu Ất gặp nguy hiểm, mà Cửu Nhi tỷ và Tiểu Cửu đều rất nguy hiểm.

Chẳng trách!

Ngọc Doãn hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Trên đời này, không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có bao nhiêu lợi ích...Chẳng sợ Ngọc Doãn hiện đang đứng về phía Đông cung, nhưng ở ích lợi trước mặt, không có gì là không thể bán đứng. Không thể ngờ chuyện này đến cuối cùng vẫn tính kế đẩy lên đầu hắn.

Chỉ có điều, Chu Mộng Thuyết cũng tốt, Chu Huyến cũng thế, bao gồm Triệu Hoàn đều sẽ không nghĩ tới Ngọc Doãn đã sớm biết kết quả của việc này rồi.

Nếu có thể nhân cơ hội này kiếm chút tiền thì cũng không tệ.

Ngọc Doãn nhắm mắt lại, một lát sau đột nhiên cười:

- Nếu Thái tử có thể làm được Thiên tử bảo vệ quốc môn, là quân vương xã tắc, thì ta cũng đánh bạc một lần, nào có ngại gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.