Cuối tháng mười hai năm Tuyên Hòa thứ sáu, khắp nơi phương Bắc đã bao phủ màu trắng xóa.
Thành cổ Hàng Châu bao phủ trong mưa lạnh gió rét, mặc dù bông tuyết chưa dầy nhưng hàn khí kinh người. Mọi người nói, mùa đông phương Bắc lạnh hơn so với phía Nam, nhưng trên thực tế, nếu thật sự đi tới phía Nam thì sẽ biết màu đông phía Nam còn khó chịu hơn là phương bắc. Mùa đông thành Khai Phong sóc phong mãnh liệt đập vào mặt, nhưng mùa đông ở Hàng Châu thẩm thấu qua quần áo, thấu vào xương, làm người ta cảm thấy rét lạnh hơnl
Trên chính đường đặt một hỏa lò, trong lò lửa than hừng hực.
Lý Chuyết nhấp một ngụm rượu lâu năm, lại vê một hạt đậu hồi hương bỏ vào trong miệng, nhắm mắt nhai thưởng thức.
Dưới đường, vài tên văn sĩ ngồi nghiêm chỉnh, ai cũng không mở miệng, bọn họ nhìn Lý Chuyết, cùng đợi Lý Chuyết đặt câu hỏi.
Mấy người kia là phụ tá của Lý Chuyết.
- Gã kia đang làm gì?
Lý Chuyết đột nhiên mở miệng, có chút không đầu không đuôi.
Người này ước chừng bốn mươi, dáng vẻ đường đường, toát lên vài phần khí chất văn sĩ phong nhã. Lúc nói chuyện mang theo chút hẩu âm Khai Phong cộng thêm tia mềm nhẹ Ngô Nông, mày kiếm mắt lãng, râu dài dưới cằm.
Trên người mặc áo dài màu xanh càng toát lên vẻ nho nhã, chỉ có điều hai đầu lông mày lại lộ ra tia nham hiểm hung ác.
Phụ tá đương nhiên hiểu được ý trong lời nói của Lý Chuyết, một người trong đó vội vàng đứng lên nói:
- Hồi bẩm phủ tôn, Ngọc Đô Giám kia dường như sức khỏe không tốt, sau khi tới Hàng Châu chưa từng đi tuần tra quân doanh, chỉ uah quẩn trong nhà, đóng cửa không ra. Nhưng hai phụ tá kia của hắn thì hoạt động thường xuyên, thường xuyên kết bạn đi lại trong thành.
Lý Chuyết mày nhăn lại, lẩm bẩm:
- Sức khỏe không tốt sao?
Trong đầu y chợt hiện ra khuôn mặt bệnh tật vàng như nến.
Thái tử từng phái người truyền tin nói Ngọc Tiểu Ất này là hảo hán nhất đẳng, võ nghệ cao cường, thân thể cường tráng. Lúc đầu gặp Ngọc Doãn, dù là Lý Chuyết cũng hoảng sợ. Bởi vì y thấy Ngọc Doãn khí sắc cực kém, nói vài lời đã thở hổn hển.
Tuy nhiên cũng chính bởi vì điều này mà Lý Chuyết đã quyết tâm rất nhiều.
Một tên bệnh tật như thế, thật không giống loại người có thể cùng chủ nhân y tranh quyền đoạt lợi.
Chỉ có điều Thái tử phái người này tới Hàng Châu, rốt cuộc là có ý gì? Nghe nói thằng nhãi này hình như ở Đông Kinh đã trêu chọc không ít kẻ thù.
- Thể cốt hắn quả nhiên không tốt?
Phụ tá vội trả lời:
- Hồi bẩm phủ tôn, tiểu nhân từng phái người điều tra, phát hiện sau khi thằng kia đến bố trí ổn thỏa thì từng mời mấy vị danh y Hàng Châu đến. Tiểu nhân cũng từng tiếp xúc cùng những người đó, nghe nói thể cốt thằng đó thật sự rất kém.
Lý Chuyết nghe vậy lại thở phào một cái.
- Như thế cũng tốt, cứ để Ngọc Đô Giám nghỉ ngơi nhiều một chút.
Hắn là người Khai Phong, lần đầu tiên tới bên này khó tránh khỏi không quen với khí hậu ở đây, cũng không phải là chuyện lớn gì...Lý Tứ!
Theo tiếng gọi của Lý Chuyết, chỉ thấy một tráng hán áo xanh từ bên ngoài đi vào.
- Lão gia, có gì chỉ bảo.
- Đi vào trong khố phòng mang nhân sâm cổ hai trăm năm tới, ngày mai đưa đến quý phủ Ngọc Đô Giám.
Nói hắn cứ điều dưỡng sức khỏe thật tốt, đừng quá làm lụng vất vả, việc sự vụ bên Ứng Phụng Cục, hắn không cần lo lắng. Đợi thể cốt hắn tốt lên thì tiếp nhận cũng không muộn. Hàn Khuê, chuyện Ứng Phụng Cục, ngươi nhanh giải quyết một chút, đừng để sai sót gì. Đồng thời phái người tiếp tục theo dõi hắn, một khi có hành động gì thì lập tức báo ta biết.
Lý Chuyết nói xong, đứng dậy phất tay áo mà đi.
Vài tên phụ tá tươi cười vội vàng khom người tiễn.
“Thoạt nhìn thành Hàng Châu này vẫn là thiên hạ của phủ tôn chúng ta.”
***
Đời sau thường nói Hàng Châu phồn hoa.
Cũng có thi từ làm chứng như:
“Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu
Tây hồ ca vũ kỷ thì hưu. Noãn phong huân đắc du nhân túy.
Trực bả hàng châu tác biện châu'.
Biện Châu, là phủ Khai Phong Đông Kinh hiện nay.
Dịch:
Lớp lớp non xanh, lớp lớp lầu
Tây Hồ múa hát đến bao lâu ?
Gió êm đã ngấm say lòng khách
Dám bảo Hàng Châu cũng Biện Châu
Đề nhà trạm Lâm An (Người dịch: Nam Trân)
Còn có người nói: trên có Thiên đường, dưới có Tô Châu, Hàng Châu.
Có điều, cảnh đẹp Hàng Châu trong thi từ ca phú này cũng là sau này mới có.
Thời Ngũ đại thập quốc, nước Ngô Việt Thiên An Đông Nam, xây dựng Tây phủ cho Hàng châu. Ngô Việt trải qua tam đại Ngũ Đế, tổng cộng 85 năm thống trị, Hàng Châu đích thật phát triển nhanh chóng.
Âu Dương Tu từng miêu tả trong “Hữu mỹ đường ký”: Tiền đường từ thời Ngũ Đại không có binh đao, người dân giàu có và đông đúc yên vui, hơn mười vạn gia, còn có hồ sơn, tả hữu nổi bật, việc buôn bán trên biển, buồm lãng hồ, xuất nhập đào xa ngút ngàn giữa dặm sương, có thể nói là vô cùng hưng thịnh.
Căn cứ theo Ngô Việt được ghi lại trong sử ký, phía tây Hàng Châu là Tần Vọng Sơn, xuôi theo triền đê tới bờ sông thành trì hình dạng giống như trống cơm,vì vậy cũng được gọi là Yêu cổ thành.
Năm Nguyên Hữu thứ tư, Tô Đông Pha làm tri châu Hàng Châu, đào Tây Hồ, xây dựng cải tạo đê dài, khiến cho cảnh sắc Tây Hồ càng thêm sống động lòng người...
Trong trường hợp đó, cuộc khởi nghĩa Phương Lạp lại khiến cho Hàng Châu bị phá hư rất lớn.
Khi quân khởi nghĩa một lần nữa đánh vào thành Hàng Châu khiến thành hàng Châu bị tàn phá. Mặc dù Phương Tịch đã chết, phản loạn đã sớm bị dẹp yên vài năm, nhưng trong thành Hàng Châu vẫn mơ hồ còn lưu lại dấu vết chiến hỏa năm xưa. Cảnh sắc này khác xa hẳn với cảnh động lòng người trong thi từ.
Mưa phùn lả lướt, thành Hàng Châu bị âm sương bao phủ.
Ngọc Doãn khoác một chiếc áo bông vải bố dày đứng ở bên bậc cửa, liên tiếp ho khan kịch liệt.
Trên mặt trắng bệch như tờ giấy của hắn đã hồng hào hơn một chút.
Hắn đứng ở bậc cửa trong chốc lát, xoay người quay lại trong phòng, đột nhiên một cơn gió mát ập tới.
Lò lửa hừng hực, ngọn lửa tán loạn.
Trên lò lửa treo một cái siêu, nước đã sôi trào, hơi nước từ trong siêu nước bốc ngùn ngụt.
Cao Thế Quang bưng một chén nước thuốc đen tuyền đi tới trước mặt Ngọc Doãn:
- Thiếu gia, tới giờ uống thuốc rồi.
Mùi thuốc đông y nồng đậm đập vào mặt khiến Ngọc Doãn nhăn mày lại, trên khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười chua xót. Hắn lắc đầu nhận bát, bịt mũi ừng ực cố uống hết rồi lại há miệng phun ra một chút thuốc đông y đắng chát, dường như trong hơi thở cũng đều tràn ngập sự khổ đắng.
- Loại thuốc bỏ đi này rốt cuộc còn phải uống bao lâu nữa?
Cao Thế Quang hạ giọng nói:
- Số thuốc Trương tiên sinh bốc còn hơn mười ngày dùng nữa.
Tuy nhiên Trương tiên sinh nói mười ngày sau còn phải chẩn đoán bệnh tiếp, một lần nữa khai căn. Lần này thiếu gia hao tổn nguyên khí quá lớn, phỏng chừng đầu xuân năm sau mới có thể ngừng thuốc. Thiếu gia, thật sự không được, để tiểu nhân phải trở về Khai Phong một chuyến mời An thần y đến?
- Lão cao đừng quá nóng ruột, bên An thúc phục tốt nhất không nên quấy rầy.
Nếu thông tri An thúc phụ, Yến Nô chắc sẽ biết chuyện, đến lúc đó lại làm cho cô ấy nóng ruột nóng gan lo lắng. Trương tiên sinh kia chẳng phải nói chỉ hao tổn nguyên khí thôi sao, không đáng lo ngại đâu. Vậy thì nghỉ ngơi nhiều, năm sau nhất định có thể bình phục.
Cao Thế Quang miệng ngập ngừng, lời đến bên miệng, lại nuốt trở về.
Ngọc Doãn ho khan hai tiếng, ngồi xuống ghế, đột nhiên nói:
- Lão Cao, tiền bạc mang từ Khai Phong đến còn bao nhiêu?
Cao Thế Quang biến sắc, do dự một chút rồi nói:
- Bẩm thiếu gia, lần này chúng ta từ Khai Phong mang theo một ngàn quan, lúc đầu nghĩ cũng đủ dùng, nhưng không ngờ thị trường Hàng Châu lại cao như vậy, dù là tòa nhà này chúng ta ở tiền thuê cũng một tháng hai mươi quan, hơn nữa trả một năm tiền thuê đã gần 240 quan rồi. Hơn nữa thời gian này thiếu gia dùng thuốc, cũng tốn không ít tiền bạc, mà nay chỉ còn dư hơn 500 quan. Mặt khác, tiểu nhân còn nghe người ta nói một chuyện.
- Ồ?
- Ứng Phụng Cục Hàng Châu này thùng rỗng kêu to, tri châu lão gia đối với sự vụ của Ứng Phụng Cục dường như không để tâm, Ứng Phụng Cục này đã thành lập mấy tháng, nhưng binh trại đến nay vẫn chưa định xuống, tương ứng là binh lính cũng không chiêu nạp. Thiếu gia đến nhậm chức, dưới tay lại không có ai, đến lúc đó nếu Quan gia trách tội xuống chỉ sợ cuối cùng vẫn rơi trên người thiếu gia.
Binh trại Ứng Phụng Cục thuộc quản lý của Ngọc Doãn.
Theo lý mà nói, Ứng Phụng Cục Hàng Châu này đã mở được mấy tháng, Lý Chuyết kia kiêm Lĩnh Ứng Phụng Cục Sự, cũng coi như đã nhiều ngày, những thứ khác không nói, nhưng ít nhất binh trại hẳn phải lập, lính phải chiêu mộ rồi chứ. Nhưng căn cứ theo lời Cao Thế Quang nói, cái gọi là binh trại Ứng Phụng Cục nay cũng chỉ là vỏ bọc rỗng, thậm chí ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Ngọc Doãn sau khi nghe xong không hề tức giận, dường như đã sớm đoán được kết quả này, cho nên chỉ cười cười, khoát tay nói:
- Lão Cao, việc này ngươi đừng vội lo lắng, ta đều có tính toán rồi. Lý tri châu chắc có chỗ khó của hắn. Dù sao lúc trước khi Chu Miễn quản lý Ứng Phụng Cục Tô Hàng, tạo thành hậu quả xấu nhiều, Lý tri châu an bài như vậy, cũng xuất phát từ sự cẩn thận, ta có thể hiểu.
Đúng rồi, ngày mai ngươi đi trên phố, thay ta tìm chút sâm cổ và vật bổ dưỡng đến, trước tiên trong khoảng thời gian này để sức khỏe ta tốt lên rồi mới tính tiếp.
Cao Thế Quang nghe Ngọc Doãn vừa nói như vậy, cũng không nói năng rườm rà nữa.
Nói vậy thiếu gia đã có tính toán ổn thỏa, loại chuyện này cũng thật sự không cần y phải lo lắng.