Tống Thì Hành

Chương 308: Chương 308: Cứu người (1)




Đêm đã khuya.

Gió từ Tây Hồ thổi tới, mang theo một luồng khí lạnh ẩm ướt phả vào mặt.

Khí trời như thế này không thích hợp cho việc luyện võ, cho nên Ngọc Doãn cũng không như lệ thường đến đình viện tập luyện.

Hắn ngồi ở dưới mái hiên, trước mặt là cây đàn cổ Khô Mộc Long Ngâm, ánh mắt có chút dại ra nhìn những giọt mưa rơi tí tách trong đình viện, tâm tư sớm đã bay lên đến chín từng mây. Sự việc của Võ Tòng khiến hắn cảm thấy có chút đau đầu, nếu như Trần Đông giải cứu được Võ Tòng ra khỏi lao ngục, tiếp theo sẽ an bài như thế nào bây giờ? Ít nhất là trong thành Hàng Châu này có phần khó giải quyết.

Nơi này, không phải là Khai Phong!

Nếu là ở Đông Kinh, hắn có thể tìm bọn người Tiếu Khôn, Thạch Tam mà ra tay, âm thầm tráo đổi thân phận của Võ Tòng.

Nhưng hiện giờ, trong thành Hàng Châu này vẫn chưa quen với cuộc sống nơi đây, nếu muốn ra tay cũng không biết bắt đầu từ chỗ nào chưa kể đến việc thân phận của Võ Tòng lại rất mẫn cảm. Y là người có tiếng tăm ở thành Hàng Châu, có quá nhiều người biết y, làm thế nào thay hình đổi dạng cho y được?

Trong lúc vô tình ngón tay lướt nhẹ qua dây đàn, cây đàn cổ Khô Mộc Long Ngâm phát ra một âm thanh sâu lắng.

Ngọc Doãn đột nhiên chợt hiểu ra, dường như nghĩ tới điều gì, vội đứng dậy, la lớn:

- Lão Cao, lão Cao...

- Thiếu gia, có chuyện gì?

Cao Thế Quang vội vàng chạy tới trước mặt Ngọc Doãn.

Mặc dù trời đã không còn sớm, nhưng Cao Thế Quang cũng không dám nghỉ ngơi.

Bởi vì, Ngọc Doãn còn chưa ngủ, ông ta là gia nhân sao có thể nghỉ ngơi?

Cho nên, Cao Thế Quang vẫn luôn ở trong sương phòng chầu chực, nghe tiếng gọi của Ngọc Doãn, lập tức chạy vội đến với vẻ mặt ân cần.

Đó là một người thành thật, tuy không có năng lực gì, nhưng lại thật thà chất phác.

Ngọc Doãn xoay người đi vào thư phòng, Cao Thế Quang vội ôm Khô Mộc Long Ngâm đi theo phía sau Ngọc Doãn.

- Lão Cao, ta muốn ngươi đi suốt đêm về lại Khai Phong.

- À?

Ngọc Doãn ngồi xuống bàn, cầm bút viết một phong thư, rồi sau đó đưa cho Cao Thế Quang.

- Cầm phong thư này, đi suốt đêm về Đông Kinh.

Có hai chuyện, một là mời An thần y An Đạo Toàn mau chóng tới Hàng Châu. Nói là ta đây có chuyện vô cùng quan trọng cần ông ta đến giúp. Tuy nhiên, không được nói cho Yến Nô cơ thể ta không tốt, nếu như nàng có hỏi cứ nói mọi việc ở đây đều tốt đẹp.

Chuyện thứ hai chính là đi tìm Tiếu Áp Ti.

Bảo Yến Nô lấy ba trăm quan tiền, đưa cho Tiếu Áp Ti để nhờ tìm cách giúp ta chuẩn bị một hộ khẩu ở phủ Khai Phong. Yêu cầu của hộ khẩu ta đã viết rõ ở trong thư, đến lúc đó cứ trực tiếp đưa cho Tiếu Áp Ti là được... Phải thật nhanh! Một khi có được hộ khẩu rồi, lập tức quay trở về ngay. Còn nữa, sau khi ngươi tới Đông Kinh, lại đi Ngự Doanh một chuyến, đem con ngựa Vương Truy ta gởi ở chỗ Lăng thúc phụ mang về... Những điều này vô cùng khẩn cấp, nhất định không thể làm chậm trễ đại sự của ta.

Ngọc Doãn nói vô cùng nghiêm túc, khiến cho Cao Thế Quang cũng cảm thấy căng thẳng.

Ông ta cẩn thận nhận lấy thư từ trong tay của Ngọc Doãn, rồi sau đó trịnh trọng vái chào nói:

- Công tử cứ yên tâm, tiểu nhân chắc chắn sẽ mau chóng trở về.

- Đi đi!

Ngọc Doãn cười cười, khoát tay.

Cao Thế Quang vội vàng xoay người rời đi, chỉ trong chốc lát, chỉ thấy ông ta đã thay một bộ quần áo, lưng đeo cái bao, dắt một con ngựa từ trong chuồng ra. Lại hướng về phía Ngọc Doãn đang đứng ở cửa hiên vái chào, rồi vội vàng lên ngựa mà đi.

Nhìn theo bóng dáng của Cao Thế Quang đã khuất, Ngọc Doãn không kìm nổi, nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Chỉ mong mọi việc đều được thuận lợi!

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ ++++++++++

- Ngươi nói là Ngọc Tiểu Ất phái đầy tớ của hắn đi ra ngoài cả đêm?

Hôm sau, Lý Chuyết đang ăn sáng thì Mạc Liêu chạy vào, ghé vào lỗ tai của gã nói nhỏ đôi câu, lập tức mày y nhíu chặt.

- Vội vã như thế là muốn đi đâu?

Mạc Liêu nói:

- Theo tên lính gác cửa nói, Cao Thế Quang kia nói thân thể của Ngọc Tiểu Ất không tốt lắm cho nên sai hắn trở về Khai Phong, tìm một danh y đến đây. Cao Thế Quang còn nói Ngọc Tiểu Ất có quen biết một thần y, y thuật cực kỳ cao minh. Nếu như thần y ấy đến, không chừng có thể giúp cho thân thể của Ngọc Tiểu Ất được mau chóng bình phục... Phủ Tôn, xem ra Ngọc Đô Giám này có chút vội vàng.

Lý Chuyết mỉm cười.

Từ lúc Ngọc Doãn vừa đặt chân vào thành Hàng Châu này, y đã cho người giám thị Ngọc Doãn chặt chẽ.

Lý Chuyết ở Hàng Châu nhiều năm, tuy nói trước đây cũng không được như ý, lúc nào cũng bị người chèn ép, đành phải xây dựng căn cơ vững vàng. Đối với việc Ngọc Doãn đến, Lý Chuyết không hề hoan nghênh. Vốn cái chức Đô Giám Ứng Phụng Cục này, y tính toán đề cử người của y đảm nhiệm, không muốn bị Ngọc Doãn đoạt đi. Trong nội tâm, cũng không nghĩ thành lập một tiểu triều đình ở Đông Nam như Chu Miễn vậy, nhưng sự béo bở ở Ứng Phụng Cục rất lớn, khiến cho Lý Chuyết không muốn từ bỏ. Ngọc Doãn đến đây, giống như là một cây đinh ở trong địa bàn của y, trong lòng không hề thoải mái. Cho nên, Lý Chuyết đối với Ngọc Doãn vô cùng lạnh nhạt.

Đêm qua Cao Thế Quang cầm thẻ bài của Ngọc Doãn suốt đêm ra khỏi thành, đương nhiên sẽ không giấu được Lý Chuyết.

Lý Chuyết cho rằng, sở dĩ Ngọc Doãn làm như vậy, sợ là muốn sớm mở ra cục diện... Nhưng đây lại là địa bàn của ta, sao có thể để cho ngươi đắc ý được.

Đợi cho thân thể của ngươi hồi phục rồi, ta cũng có cớ để cho ngươi ăn ngủ không yên.

Nghĩ đến đây, Lý Chuyết đối với việc Cao Thế Quang rời đi cũng không có hứng thú, chỉ khoát tay, ý bảo Mạc Liêu tiếp tục giám thị Ngọc Doãn.

Thời gian, cứ như vậy vô tình trôi qua.

Trong nháy mắt lại qua mấy ngày, mưa tí tách liên miên mấy ngày rốt cục cũng ngừng lại.

Đã nhiều ngày qua, mưa phùn rả rích suốt ngày khiến cho người ta thấy bực bội. Không khí vô cùng ẩm thấp, đốt chậu than trong phòng cũng không có hiệu quả bao nhiêu. Mà nay hết mưa rồi, mặt trời đã lâu không thấy giờ khó khăn lắm mới ló ra được, Ngọc Doãn ở trong đình viện khởi động tay chân, sau khi đánh một vài đường quyền, trên người liền đổ mồ hôi ròng ròng.

Mặc dù Cao Thế Quang đã đi rồi, nhưng tôi tớ trong nhà cũng không thiếu.

Sớm đã có người chuẩn bị nước xong rồi, Ngọc Doãn lấy một viên Tráng cốt đan đặc chế, hòa tan vào trong nước, liền để y quần áo nhảy vào trong thùng tắm.

Nước rất nóng, ngâm ở trong nước, Ngọc Doãn không ngừng cắn răng, liên tục hít khí lạnh.

Mấy ngày qua ở trong nhà, tuy rằng không thể luyện võ giống như ở Khai Phong, nhưng mỗi ngày đánh đàn lại làm cho nội tâm Ngọc Doãn chưa bao giờ có được sự yên lặng. Khi hắn tiếp nhận ấn tỉ của triều đình là đã biết trước, cuộc sống của hắn sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Những ngày tháng trong quá khứ, không có khả năng trở về, nhưng hắn không thể có sự lựa chọn.

Nếu như đã đi tới bước này, vậy thì chỉ có thể đi bước nào hay bước đó mà thôi.

Ngọc Doãn không phải là loại người tinh thông chính trị, giỏi về tính toán, nhưng hắn là người xuyên qua thời không, hiểu biết lịch sử. Đương nhiên là rất thuận lợi đối với hắn.

Hai ngày nữa là sẽ hết năm.

Sau khi hết năm, mấy tháng nữa, trong triều đình e là sẽ có biến hóa cực lớn.

Nên làm thế nào đây?

Ngọc Doãn không biết... Hắn muốn cứu vãn thời đại này, lại phát hiện bất lực. Hệ thống quan liêu của Đại Tống, quyết không có thể nào cho phép một người như hắn gia nhập. Nếu quả thật muốn làm ra thay đổi, cơ hội duy nhất, đó là sau Tĩnh Khang.

Nhưng vấn đề là phải làm thế nào?

Ngọc Doãn nhắm mắt lại, lâm vào trầm tư.

Công hiệu của Tráng cốt đan thấm vào da thịt, thật giống như có ngàn vạn con kiến từ lỗ chân lông tiến vào trong cơ thể, chui vào trong xương cốt.

Cảm giác ngứa ngáy vô cùng khiến cho Ngọc Doãn thoát khỏi trầm tư.

Hắn vội vàng ngưng tĩnh tâm thần, chiếu theo pháp quyết của Hộ thể thần công kim cương bất hoại luyện tập, từ từ hấp thu dược lực.

Thân thể vẫn còn rất suy yếu, nhưng rõ ràng so với trước kia có chuyển biến tốt hơn. Đồng thời, Ngọc Doãn loáng thoáng có một cảm giác, bình cảnh mà hắn đình trệ đã lâu dường như được đột phá. Tuy rằng thân thể vẫn chưa khôi phục, nhưng nội tức so với trước mạnh hơn rất nhiều. Hô hấp so với trước kia cũng dài hơn, mỗi lần khi hắn luyện công, thậm chí hắn không cảm giác được sự hô hấp của miệng mũi...

Yến Nô đã từng nói, cái này gọi là thở thánh thai.

Lúc Ngọc Doãn thật sự đạt tới giai đoạn thở thánh thai, nội tức trong người tuần hoàn không ngừng. Coi như là tiến vào giai đoạn tầng thứ tư.

Nhưng vấn đề là, Ngọc Doãn chỉ mới chạm tới vách mỏng, chưa chân chính đột phá, cho nên cũng chỉ có thể không ngừng để tâm lĩnh hội.

An Đạo Toàn chế cho hắn Tráng cốt đan, quả thật là đồ tốt.

Thậm chí Ngọc Doãn cảm thấy được, nếu không có An Đạo Toàn chế những loại thuốc này cho hắn, nói không chừng hắn cũng đã chết ở trên đường.

Trong nội tâm lại càng thêm kính trọng An Đạo Toàn.

Ngay khi hắn đang chịu đựng thống khổ có lúc như hàng vạn con kiến đang bò vào trong cơ thể, có lúc lại cảm thấy nội tức lưu chuyển, giống như ngọc châu lăn bàn thoải mái vô cùng thì một hồi tiếng bước chân làm cho hắn từ trong đau đớn lẫn vui sướng mà tỉnh lại. Từ trong nước ló đầu ra, Ngọc Doãn nhìn ra ngoài. Chỉ thấy Trần Đông nhấc rèm cửa lên, từ bên ngoài đi vào sương phòng. Trên mặt y có phần vui vẻ. Nhìn thấy bộ dạng ướt sũng của Ngọc Doãn, không khỏi mỉm cười.

- Tiểu Ất, ta ở bên ngoài vất vả, còn ngươi thì ở đây hưởng thụ.

Ngọc Doãn nghe vậy, từ trong thùng tắm đứng lên, hai tay vịn lấy hai bên thùng tắm, tập trung nhảy ra, lập tức bọt nước văng khắp nơi.

- Thiếu Dương nếu như cho rằng đây là hưởng thụ, hay là cứ nếm thử một phen.

- Thôi đi, ta không có phúc khí kia đâu.

Trần Đông liên tục xua tay, lắc đầu cự tuyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.