Tống Thì Hành

Chương 466: Chương 466: Đăng Châu (1)




Một đội thương chậm rãi đi ra khỏi Cựu Tào Môn, đi về hướng Nam, ước chừng được mười dặm, đoàn xe bỗng nhiên dừng lại. Từ trong đội xe đi ra hơn mười người, ghìm ngựa quay đầu nhìn về hướng Khai Phong.

- Lang quân, đi thôi!

Thiện Ứng giục ngựa đi bên cạnh Oát Ly Bất, thấp giọng khuyên nhủ.

Hoàn Nhan Tông Vọng không trả lời, chỉ có ngây ra nhìn thành khuếch thành Khai Phong dưới ánh mặt trời, một lúc lâu sau đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói:

- Rồi có một ngày, ta nhất định phải giết trở về, mã đạp thành Khai Phong. Nếu không máu rửa Đông Kinh, khó tiêu mối hận trong lòng của ta.

Thiện Ứng cười cười, trầm mặc không nói.

Hoàn Nhan Tông Vọng rút một cây Điêu Linh tiễn từ trong bầu tiễn, hai tay dùng sức, bẻ gãy thân tên.

Rồi sau đó quay đầu ngựa, lao về hướng đông.

Thiện Ứng thở dài một hơi, nhẹ nhàng lắc đầu, vung tay lên, giơ roi giục ngựa dẫn hơn mười thân tùy đi theo sau Hoàn Nhan Tông Vọng.

Thành Khai Phong, càng đi càng xa, không biết lần sau quay lại là khi nào...

Ngọc Doãn cưỡi Ám Kim già chậm rãi đi trong đội ngũ.

Tại trận chiến Trần Kiều, Am Kim một lần bị mất tung tích. Cũng khó trách, tình huống lúc đó không dùng đến Ám Kim xuất trướng. Con ngựa già này rất có linh tính, thấy tình huống không ổn liền lập tức rời khỏi chiến trường. Sau khi chiến sự chấm dứt. Ám Kim này mới quay trở lại bên Ngọc Doãn.

Ngọc Doãn cũng không trách Ám Kim, bởi vì ở tình huống lúc đó, nếu Ám Kim ở lại Trần Kiều, chắc chắn chết không thể nghi ngờ.

Cho nên sau khi Ám Kim quay lại, Ngọc Doãn vô cùng mừng rỡ.

Lần này xuất chinh Túc Ninh trại, hắn lại mang cho Ám Kim, hy vọng có thể mang đến một số may mắn.

Đội ngũ tiến lên thong thả cũng là Ngọc Doãn cố ý.

Đêm đó, binh mã tiến vào chiếm giữ Kỳ Thành, Ngọc Doãn vừa mới hoàn thành việc tuần tranh doanh địa thì nhận được tin tức.

“Chính ngọ hôm nay Oát Ly Bất rời khỏi Đông Kinh.”

Người đưa tin tới là Cát Phổ, đệ tử của Lý Bảo.

Y cung kính đứng ở trong đại trướng.

- Sau khi ra khỏi thành, những người đó tiến lên phía nam. Tuy nhiên ra khỏi thành được mười dặm, có một nhóm người thoát ra khỏi đoàn, đi về hướng đông. Sau khi sư phụ biết được đã lập tức mệnh tiểu nhân tiến đến bẩm báo, cũng hỏi ý kiến Lang quân.

- Khẳng định là Oát Ly Bất sao?

- Khẳng định!

Cát Phổ trả lời như đinh đóng cột.

- Từ lúc Lang quân mệnh chúng ta nghiêm mật giám thị hậu trạch dân kia, sư huynh đệ của ta thay nhau trông coi, không dám có chút lơ là. Buổi trưa hôm sau, có một số người vào nhà dân đó. Sáng sớm hôm nay, Oát Ly Bất theo những người đó rời khỏi, ẩn ở trong đội thương ra khỏi thành. Nếu không có Trương Tam ca hỗ trợ, suýt nữa đã bị những người này lừa rồi.

Trương Tam ca, là Trương Tam mặt rỗ trước đây từng giúp Ngọc Doãn.

Nhân vật nhỏ có cái lợi của nhân vật nhỏ, ít nhất tin tức có thể đảm bảo linh thông nhất cho Ngọc Doãn.

Trương Tam mặt rỗ cũng tốt, Tưởng Môn Thần cũng thế, bao gồm cả những người Lý Bảo đều có rất đông môn đồ, là địa đầu xà (rắn địa phương) Khai Phong chính gốc.

Thủ hạ là đủ các ngành nghề trong thành, có luyện võ làm xiếc, có tiểu thương đi khắp hang cùng ngõ hẻm, còn có những kẻ lưu manh cả ngày chơi bời lêu lổng, cả ngày không làm việc gì đàng hoàng.

Nếu đơn thuần mà nhìn, những người này không là gì cả. Nhưng nếu tập trung những người này với nhau, sẽ tạo nên một lực lượng, tuyệt đối là vô cùng kinh người.

Ngọc Doãn trầm ngâm một lát, lại hỏi:

- Vậy họ đã tìm được Tiêu Khánh chưa?

- Bẩm Lang quân, đến nay vẫn chưa tìm được. Việc tra tìm trong phủ Khai Phong vô cùng nghiêm mật thậm chí còn vài lần gây đến sư phụ ta. Tuy nhiên sau đó Nhị Thập Lục ca ra mặt nói hộ vài câu mới yên ổn. Ha hả, Trời mới biết nay Tiêu Khánh kia sống hay chết?

Việc Ngọc Doãn ám sát Tiêu Khanh, ngoại trừ ba người Chủng Sư Đạo, Từ Xứ Nhân, và Trương Bá Phấn biết ra, thì cũng chỉ có Vận Ca bán trái cây là tham dự vào. Mà Ngọc Doãn tìm được Vận Ca cũng là cậu ta tự liên lạc, thậm chí ngay cả Lý Bảo cũng không biết rõ.

Xem ra, Tiểu ca Triệu Kham vẫn nên xuất thủ!

Bằng không mà nói, Lý Bảo rất có thể nhịn không được, bị đối thủ của ông ta mượn cơ hội này xử lý.

Có Chu Huyến trong bóng tối quan tâm, nghĩ chắc vấn đề Lý Bảo không lớn...Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút liền chỉ bảo Cát Phổ:

- Trở về nói với sư phụ ngươi, tiếp tục theo dõi những người đó cho ta. Nếu có biến, lập tức thông tri cho Xá nhân Thái tử Chu Mộng Thuyết, hắn sẽ có an bài.

Mặt khác, bảo sư phụ ngươi gần đây đừng làm gì cả.

Thái Thượng Đạo Quân về kinh đô, chắc chắn sẽ có một trận rung chuyển. Lúc này tốt nhất Lý giáo đầu nên yên lặng, đợi thời cơ mới xuất động.

- Tiểu nhân hiểu.

Cát Phổ lĩnh mệnh đi. Y vừa đi, thì ngay lập tức Trần Quy vào.

Tuy nhiên, Trần Quy còn dẫn theo một người, ước chừng trên dưới hai mươi, quần áo hoa lệ, khí độ khá trầm tĩnh.

- Lang quân, đây là Từ Canh, trưởng tử của Từ tướng công, phụng mệnh Từ tướng công tới đây chờ sai phái.

Từ Canh?

Ngọc Doãn ngẩng đầu, nhìn thanh niên kia.

Từ Xứ Nhân có hai người con trai, con cả là Từ Canh, con thứ Từ Độ.

Trong lịch sử, sau Tĩnh Khang, quân Kim vây khốn phủ Ứng Thiên, lúc đó Từ Xứ Nhân ở đô thành. Người phủ Ứng Thiên nói Từ Xứ Nhân là gian tế Nữ Chân, cho nên sát hại Từ Canh. Sau đó Từ Xứ Nhân ở Hàng Châu, con thứ Từ Độ đảm nhiệm Lại bộ Thượng thư.

Ngọc Doãn không khỏi có chút nghi hoặc, đang yên lành sao Từ Xứ Nhân lại phái con của y tới đây?

Từ Canh nói:

- Gia phụ có một phong mật thư cho Ngọc Lang Quân.

Dứt lời, gã lấy từ trong người ra một phong thư đưa ra, Ngọc Doãn nhận lấy, đọc lướt qua, tim khẽ đập mạnh.

Trong thư Từ Xứ Nhân nói cho hắn biết, bến Bạch Mã bị lọt vào phá hoại, Thân quân Thái tử tạm thời không thể hành động.

Cho nên tạm để Ngọc Doãn ở bên Bạch Mã, nếu có chuyện có thể tìm Kiềm hạt Hoạt Châu là Lưu Quang Thế hỗ trợ. Trong thư còn nói, Trương Thúc Dạ ít ngày nữa đi tới Đăng Châu tuần tra, nếu Ngọc Doãn có chuyện gì, có thể tìm Trương Thúc Dạ hỗ trợ, nhất định sẽ không chối từ.

Về phần Từ Canh, đã hai mươi mốt tuổi, đỗ khoa cử trường Thái học.

Ở lại Khai Phong cũng không có việc gì, hy vọng Ngọc Doãn có thể thu nhận và giúp đỡ Từ Canh, tạm thời hiệu lực trong quân.

Từ Xứ Nhân là có ý đề cử người hiền không tránh người thân, chẳng những đề cử Từ Canh, còn nói cho Ngọc Doãn biết, Từ Canh am hiểu toán học.

Ngọc Doãn xem xong thư, trên đại thể đã hiểu ý tứ Từ Xứ Nhân.

Chỉ sợ y đã biết tính toán của Ngọc Doãn, cho nên ra mặt trợ giúp...Bến Bạch Mã Tân đang yên lành sao lại bị phá? Ít nhất ở giữa năm, Ngọc Doãn còn nghe người ta nói bến Bạch Mã Tân vẫn còn tốt, không tổn hao gì. Rất rõ ràng, bến đã bị người ta phá hỏng. Vì cho Ngọc Doãn tranh thủ thời gian, không ngờ Lưu Quang Thế kia lại là thủ hạ của Từ Xứ Nhân.

Nhưng như vậy, lại đưa tới cho Ngọc Doãn một lợi thế lớn.

Trương Thúc Dạ đột nhiên đi tới Đăng Châu tuần tra. Nói vậy cũng là vì hiệp trợ Ngọc Doãn, tru sát Oát Ly Bất.

Thoạt nhìn, những người Trương Thúc Dạ này chuẩn xác bắt được tin tức của Oát Ly Bất, càng phán định hắn sẽ rời bến từ Đăng Châu.

- Từ tướng công có chỉ bảo thêm gì không?

Từ Canh vội vàng nói:

- Gia phụ còn có một câu, bảo tiểu nhân chuyển lời đến Lang quân: “Đỗ Sung Tri phủ Tương Châu là kẻ gian trá, tâm tính khó dò. Nếu Lang quân đi tới Chân Định, cần phải đi qua Tương Châu, kính xin lang quân tận lực ẩn nhẫn, chớ xung đột với Đỗ Sung.”

Một câu nói đã để lộ ra nhiều tin tức.

Ngọc Doãn hơi híp mắt lại, chợt lĩnh ngộ ý tứ trong đó.

Đỗ Sung không phải là người của Từ Xứ Nhân, nói không chừng sẽ gây khó cho Ngọc Doãn.

Ngọc Doãn cười nói:

- Đa tạ Từ tướng công quan tâm. Tiểu Ất vô cùng cảm kích.

Nghĩ chắc Đại Lang cũng biết, Từ tướng công hy vọng Đại Lang hiệu lực trong Thân quân Thái Tử. Mà nay trong quân ta cũng quả thật đang cần người hỗ trợ. Sự vụ quân nhu vốn là do Thiếu Dương phụ trách nhưng nay Thiếu Dương không ở bên cạnh ta nữa, vậy thì mời Đại Lang tạm lĩnh chức Chủ bộ.

Đợi Thiếu Dương trở về, ta sẽ bổ nhiệm chức khác

- Tiểu nhân tuân mệnh.

Từ Canh và Trần Đông, đều là xuất thân Thái Học Sinh.

Nhưng điểm khác biệt, Từ Canh đã đăng đệ nội xá sau Trần Đông một khóa.

Tuy nhiên, Từ Canh và Trần Đông cũng biết nhau, thậm chí còn vô cùng quen thuộc.

Để Từ Canh thay thế việc làm chủ bộ, chắc Trần Đông cũng sẽ không có ý kiến. Hơn nữa, Ngọc Doãn đích thật là đang cần Trần Đông làm việc khác. Tuy nói Trần Đông tinh thông tính kế, nhưng dù sao không phải giỏi toán học. Ngọc Doãn vốn định bổ nhiệm Trần Đông làm chủ chưởng quân kỷ Quân Tư Mã. Với tính tình cương trực kia, đến phụ trách tác phong và kỷ luật trong quân, có lẽ thích hợp nhất.

Từ Canh cũng không khách khí, liền lĩnh mệnh mà đi.

Nhìn theo Từ Canh rời đi, Ngọc Doãn không khỏi thở dài một hơi.

- Nguyên Tắc, súng phun lửa ta muốn đã làm xong chưa?

- Bẩm Lang quân, tổng cộng đã chế tạo ra hai mươi súng phun lửa, còn có năm mươi miếng Chưởng Tâm Lôi được cải tiến.

Trần Quy dứt lời, trong mắt chợt lóe lên, hạ giọng nói;

- Lang quân, không phải là chuẩn bị có hành động chứ?

Ngọc Doãn gật gật đầu, ngoắc ra hiệu Trần Quy tiến lên.

- Tâm ý của ta, sớm đã nói rõ với Nguyên Tắc rồi.

Oát Ly Bất kia quả quyết không về Thượng Kinh, ta đã thương lượng thỏa đáng với Chủng công, sẽ thử người này ở Đăng Châu.

Chỉ có điều, ta nghe nói trước đó Tiêu Khánh đã điều Shanman Thiện Ứng tới, lại có chút phiền phức. Người này thân thủ cao minh, đã đạt cảnh giới tông sư. Trước đây sư thúc ta từng giao thủ với người này, bản thân cũng bị trọng thương, nghỉ ngơi một năm mới bình phục. Cho nên, lần này ta muốn giết Oát Ly Bất thì nhất định phải xử lý Thiện Ứng. Sư thúc đã liên lạc với Thần Thương Trần Quảng tại Tương Châu, chuẩn bị xử lý Thiện Ứng.

Cho nên, ta nhất định phải đi Đăng Châu một chuyến.

Từ tướng công đã an bài thỏa đáng cho ta. Sau khi Thân quân Thải tử qua bên Bạch mã Tân thì tạm thời sẽ không qua sông...Nếu có chuyện, có thể liên hệ với Kiềm hạt Hoạt Châu Lưu Quang Thế. Tuy nhiên chuyện này, ngươi không cần ra mặt, tốt nhất để Từ Canh đến giải quyết.

Lưu Thế Quang và Ngọc Doãn coi như là từng có giao tình.

Tại trận chiến ở Trần Kiều, Lưu Quang Thế dẫn Uy Võ quân gấp rút tiếp viện Trần Kiều mới giải vây cho Kỳ Thành.

Nhưng quan hệ của hai người, cũng vẻn vẹn dừng như vậy. Từ sau khi vẹn dừng như vậy. Theo sau Lưu Quang Thế đảm nhiệm chức Kiềm Hạt Hoạt Châu, thì đã không còn liên hệ với Ngọc Doãn.

Loại chuyện như này Ngọc Doãn và Trần Quy cũng không nên ra mặt trực tiếp.

Nếu Lưu Quang Thế này là người của Từ Xứ Nhân, vậy thì để Từ Canh ra mặt liên hệ, hiệu quả sẽ tốt hơn.

Trần Quy cười nói:

- Nghe theo sự chỉ bảo của Lang quân, ta sẽ bảo Đại Lang ra mặt...Ha hả, chút đạo lý ấy, ta cũng hiểu mà.

Tuy nhiên, lang quân tính toán khi nào lên đường?

Ngọc Doãn ngoắc, ra hiệu Trần Quy ghé sát tai lại:

- Trước đó ta đã hẹn Điền Hành Kiến hội hợp ở Phong Khâu rồi.

Nếu Oát Ly Bất đã rời khỏi Đông Kinh, việc này không nên chậm trễ, ta phải lập tức hành động. Ta đã an bài thỏa đáng. Sau khi ta đi, sẽ do Dương Đại Lang giả mạo thân phận của ta, tùy quân hành động. Lần này ta đi không mang theo ai cả, chậm nhất đầu tháng 9 sẽ quay về hội hợp bến Bạch mã. Vậy thì sự vụ trong quân sẽ phó thác cho Nguyên Tắc, tuyệt đối không được lộ dấu vết.

Trần Quy vui vẻ lĩnh mệnh.

Chỉ là y vẫn vẫn còn có chút sầu lo:

- Không mang theo người nào, có chút nguy hiểm không?

Ngọc Doãn mỉm cười.

- Ta không mang theo người nào, tự sẽ có người tương trợ.

Hơn nữa, Điền Hành Kiến và Tô Xán đều là người giỏi trên nước, tuy nói trên biển và sông lớn khác nhau quá nhiều, nhưng cũng có thể giúp ta một tay.

Tóm lại, bắt đầu từ đêm nay, Thân quân Thái tử giao cho ngươi, kính xin Nguyên Tắc cẩn trọng nhiều hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.