Tống Thì Hành

Chương 301: Chương 301: Duyệt sát




Việc đàm phán giữa hai nước Tống Kim vẫn bất đồng.

Tiêu Khánh vẫn nắm quyền chủ động, tuy rằng nước Kim vẫn nhượng bộ, nhưng tổng thể mà nói thì tiết tấu vẫn nằm trong sự khống chế của Tiêu Khánh.

Ba trấn, chỉ là sự thăm dò của Tiêu Khánh đối với Đại Tống.

Bọn họ muốn biết, Đại Tống vào thời điểm mấu chốt đến cuối cùng sẽ là tình trạng như nào.

Giờ này khắc này, bên trong người Kim đã nảy sinh dự dòm ngó đối với giang sơn Đại Tống. Tuy nhiên sự dòm ngó này chủ yếu tập trung vào sản vật phong phú của Đại Tống, về phần chiếm lĩnh giang sơn Đại Tống, người Nữ Trực vẫn chưa nắm chắc.

Thông qua lần đàm phán này, Tiêu Khánh chỉ có thể lừa gạt lấy lợi ích của Đại Tống.

Kế hoạch vốn vẫn tiến hành thuận lợi, thông qua từng bước nhượng bộ, Tiêu Khánh đại khái cũng hiểu toàn bộ vấn đề trên triều đình Đại Tống. Trong thâm tâm, y thậm chí nảy sinh một ý niệm điên cuồng trong đầu: Cướp lấy giang sơn Đại Tống.

Đây là nguyện vọng mà Đại Liêu trăm năm không thực hiện được.

Nếu y có thể phụ tá người Nữ Trực hoàn thành mục tiêu này, chẳng phải sẽ lưu danh sử sách sao.

Cũng không ngờ mắt thấy nhiệm vụ sắp thành công thì Tứ Thái tử Kim Ngột Truật đột nhiên xảy ra chuyện, ngay tiếp theo, Lý Quan Ngư do một tay Tiêu Khánh an bài cũng bị phát hiện giết chết, thực sự khiến Tiêu Khánh cảm giác trở tay không kịp.

Nhất định phải mau chóng giải quyết vấn đề trước mắt, không thể để tiếp tục.

Tiêu KHánh đã quyết định, liền lập tức phái người thông tri Tần Cối, đồng thời tìm vài tên tâm phúc, ngầm tiến hành an bài.

- Nói cho Phùng Tranh, trong thời gian này không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Đợi sự việc đã an bài xong xuôi, Tiêu Khánh như trút được gánh nặng, thở phào một cái.

Tuy Lý Quan Ngư đã chết nhưng Tiêu Khánh cũng không gặp khó khăn gì. Trong mắt y, Lý Quan Ngư còn xa mới quan trọng bằng Phùng Tranh, chỉ cần bảo vệ Phùng Tranh, y vẫn có thể vững vàng tiến hành bố trí ván cờ. Chỉ tiếc, cơ sở ngầm lúc Lý Quan Ngư còn sống đã thiết lập sợ là không giữ được rồi.

***

Sáng sớm hôm sau, trong trạm dịch vang lên tiếng kèn.

Tần Cối dẫn theo sứ đoàn liên quan đi vào cửa dịch trạm. Nghe tiếng kèn ở trong dịch trạm vang lên thì không khỏi ngẩn ra.

Chẳng phải nói muốn đàm phán sao?

Sao lại bày ra tư thế như vậy?

Trong lòng gã đang cảm thấy kỳ quái thì thấy một gã võ tướng nước Kim sải bước từ trong trạm dịch đi ra.

Tần Cối nhận ra người này tên là Ngô Đổ Bổ, là Thác Mẫu Bột Cận, Vạn phu trưởng lần này hộ tống Tiêu Khánh theo võ quan sứ đoàn nước Kim tới, thông qua thời gian tiếp xúc này, Tần Cối cũng biết thân phận và địa vị của Ngô Đổ Bổ không hề tầm thường ở trong nước Kim. Người này hai mươi tư tuổi, là con út của Thế tổ Hoàn Nhan Hắc Lý Bát. Thái Tổ Hoàn Nhan A Cốt Đả và em trai út Thái Tông Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi tên hán là Hoan Nhan Ngang, phong làm Vận Vương, có thể nói là người cao quý nhất trong sứ đoàn.

Hoàn Nhan Hặc Lý Bát có một chính thê, tức Hoàng Hậu Giản Dực, sinh được năm người con, Hoàn Nhan A Cốt Đả là con thứ, Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi là con thứ tư; ngoài ra còn có bốn người thứ phòng, Hoàn Nhan Ngô Đổ bổ là thứ phòng Ô Cốc Luận thị sinh ra. Người này trời sinh thần lực, khí lực hơn người. Mười bảy tuổi làm thị vệ của Hoàn Nhan A Cốt Đả, từng tự tay chém giết hơn mười thích khách có ý đồ ám sát Hoàn Nhan A Cốt Đả, nhiều lần hơn cứu tính mạng Hoàn Nhan A Cốt Đả. Mà trận chiến thành danh của y là năm nay cùng chiến với Thiên Tộ Đế Tuyên Đức, cũng bởi vì y tự tay bắt được Thiên Tộ Đế Da Luật Diên Hi nên được kim Thái Tông Hoàn Nhan Thịnh phong làm Vận Vương,

Người này ngày thường, rất ít khi lộ diện.

Lúc đàm phán phần lớn đều là Tiêu Khánh ra mặt, cho nên Tần Cối cũng không quen biết lắm.

- Mời sứ giả Tống quốc.

Khuôn mặt Hoàn Nhan Đổ Bổ trầm lạnh, chắp tay với Tần Cối, trầm giọng nói:

- Hôm nay sứ đoàn ta phải xử lý một số phạm nhân, cho nên thời gian thương nghị rời lại sau một chút. Nếu sứ giả Tống quốc không ngại thì có thể hộ tống tiến đến xem.

Phạm nhân?

Tần Cối ngây người.

Gã và mọi người nhìn nhau, có chút không hiểu người Nữ Trực rốt cuộc đang muốn làm cái gì.

Tuy nhiên, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, đi xem cũng không sao!

Nghĩ đến đây, Tần Cối cười, giơ tay lên nói:

- Một khi đã vậy, mời Vận Vương dẫn đường.

- Mời!

Trong mắt Hoàn Nhan Ngô Đổ Bộ hiện lên vẻ trào phúng.

Lúc này các ngươi có thể ổn định, đợi xem xong “Duyệt sát”, nếu các ngươi có thể ổn định, mới xem như thật sự là hảo hán.

Gã đi trước dẫn đường, mang theo đám người Tần Cối đi vào sàn đấu võ dịch trạm.

Lần này, người Nữ Trực phái sứ đoàn tới là gần ngàn người, có thể nói là thanh thế rất lớn. Dịch trạm rộng như vậy mà chật đầy cả. Sắc trời lúc này vừa sáng, giáo trường trong dịch trạm tinh kỳ san sát, lặng ngắt như tờ, lộ ra sát khí uy nghiêm.

Tần Cối vừa tiến đến, liền cảm nhận sát khí này, trong lòng không khỏi phát lạnh.

Mà lúc này, Tiêu Khánh tiến lên nghênh đón, kéo tay Tần Cối:

- Hội Chi, thật sự có lỗi...Hôm qua bên trong sứ đoàn ta có vài tên tự tiện ra ngoài quân doanh, gây chuyện sinh sự bên trong thành Khai Phong. Hai nước chúng ta là huynh đệ chi bang, mà nay là lúc mấu chốt trao đổi thương nghị, những người này lại đi gây tai họa, sao có thể tha thứ được, nên mời Hội Chi theo ta Duyệt sát.

Gây chuyện sinh sự?

Tần Cối càng nghi hoặc.

Gã thật sự không nghe tin tức người Nữ Trực đi gây chuyện ở Đông Kinh, Tiêu Khánh này nói năng gì vậy?

Trong lòng gã đang cảm thấy khó hiểu, chợt nghe trong sàn đấu võ có tiếng trống ù ù.

Tần Cối nhìn lại đã thấy giữa giáo trường dựng thẳng mấy cọc gỗ, bốn phía đao phủ phủ hơn trăm người, ôm đại đao, đằng đằng sát khí.

Nhìn giống như là pháp trường?

Tần Cối như chợt hiểu, “Duyệt sát” như lời Tiêu Khánh nói chính là ý gì.

Giết người sao?

Trong lòng Tần Cối cười lạnh: “Người Lỗ đúng là chưa được khai hóa, không có chút cấp bậc lễ nghĩa gì, để chúng ta tới xem các ngươi giết người ư?

Chẳng lẽ Đại Tống ta không giết người sao?

Muốn dùng thủ đoạn này để dọa người ư, thật sự tìm lầm người rồi!”

Tần Cối nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười quỷ dị:

- Chúng ta thật sự cũng muốn lĩnh giáo luật pháp nghiêm khắc của quý quốc.

Ngụ ý lại là: Đám giặc Lỗ các ngươi mà cũng nói tới Luật pháp sao?

Tiêu Khánh híp mắt lại thành một kẽ hở, chợt cười cười, cũng không nói năng rườm rà với Tần Cối, khoát tay nói:

-Mang phạm nhân đến.

Vừa nói xong, mười mấy người Nữ Trực tóc tai bù xù, bị trói gô áp lên. Phạm nhân này trên thực tế đều là người hầu cận bảo vệ Kim Ngột Truật Hoàn Nhan Tông Bật. Bản thân Kim Ngột Truật Hoàn Nhan Tông Bật bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh. Tuy nói phương diện này nguyên nhân là do Kim Ngột Truật tự chủ trương, nhưng thân binh hỗ trợ của hắn lại không làm tròn chức trách, cũng là một nguyên nhân chủ yếu quan trọng.

Cho nên, Tiêu Khánh liền dùng những người hầu cận thủ hạ của Kim Ngột Truật để diễn trò hay.

- Những người này hôm qua ở trên phố chợ ẩu đả với người, thật sự không xứng là võ sĩ nước Kim ta.

Nay hai nước chúng ta đang thời khắc quan trọng đàm phán thảo luận lại tự ý rời khỏi cương vị công tác, gây chuyện thị phi, theo luật pháp ta sẽ bị hình phạt “oa bột lạt hãi.”

Oa bột lạt hãi?

Tần Cối mơ hồ nhớ cách nói này.

Trước đây trong Tây Hành Ký của Tuần san Thời Đại Đại Tông từng đề cập tới hình phạt của người Nữ Trực, như phiên dịch thì là dùng gậy đánh chết.

Những binh lính kia bị thét ra lệnh xếp thành một hàng quỳ, tiếp theo đó một thanh niên trai tráng tay cầm bổng lớn thô ráp nối đuôi nhau mà lên, bọn họ đứng ở phía sau người chịu hành hình. Theo tiếng thét ra lệnh của Hoàn Nhan Ngô Đổ Bổ, thì đồng loạt giơ gậy to lên, đập xuống đầu mười mấy người lính kia. Mặc dù có chút xa nhưng Tần Cối có thể nghe rõ ràng tiếng cây gậy nện vào đầu của binh lính, phát ra những tiếng trầm đục. Mười mấy cái đầu bị đập nát mở toang như quả dưa hấu, từng chất lỏng màu đỏ trắng lẫn tóc vàng đục ngầu phun ra, dù là nhìn từ xa nhưng cũng vẫn vô cùng rõ ràng.

Vài tên sứ giả Đại Tống thấy thế không kìm nổi nôn mửa.

Tần Cối đứng bên cố gắng điềm tĩnh nhưng vẫn không kìm chế được, hai chân gã run rẩy, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Đây không phải là lần đầu tiên gã nhìn thấy cảnh giết người, nhưng trường hợp hung tàn như này thì lại lần đầu tiên trong đời gã nhìn thấy, gã kinh hãi nổi da gà, không dám nhìn nữa.

Chỉ có điều, cảnh khiến bọn họ kinh hãi vẫn còn ở sau đó.

Những binh lính Nữ Chân đứng vây xem có lẽ đã quen nhìn cảnh hung tàn máu tanh này nên không chút nào kích động.

Bọn họ nhanh chóng rửa sạch thi thể binh Kim, rồi lại áp giải vài người đàn ông mặc trang phục triều Tống lên.

- Hai nước chúng ta là huynh đệ chi bang.

Bộ khúc ta mặc dù gây chuyện sinh sự, nhưng nguyên nhân là người Tống các ngươi khiêu khích trước. Hình phạt oa bột lạt hãi dành cho bộ khúc ta, người Tống các ngươi cũng phải chịu trách nhiệm. Cho nên ta đã bắt vài người khiêu khích tới để dùng cực hình. Nghĩ chắc Hội Chi không trách chứ.

Tần Cối còn chưa kịp tỉnh táo trước màn thảm liệt dùng hình oa bột lạt hãi, nghe Tiêu Khánh nói vậy thì biến sắc, đang định mở miệng phản đối, lại nghe Hoàn Nhan Ngô Đổ Bổ thét ra lệnh một tiếng, vài con khuyển lớn như ác lang đột nhiên thoát ra, lao tới những người Tống bị trói vào cọc gỗ ngay giữa sân. Trên pháp trường lập tức vang lên những tiếng kêu rên cực kỳ bi thảm, bụng người chịu hình phạt giây lát bị răng nanh sắc bén của chó dữ xé ra, một mùi máu tanh dày đặc ngập khắp nơi.

Nhìn ruột những người chịu hình giống như sâu bọ nhung nhúc từ trong khoang bụng chảy ra, bị chó dữ điên cuồng xé rách, đại não Tần Cối trống rỗng.

Tình cảnh cực kỳ tàn nhẫn này khiến tiếng rống giận của gã vừa tới bên miệng lại nuốt trở vào.

Mà những người tùy tùng bên cạnh gã có mấy người đã không đứng thẳng được, tê liệt ngồi bệt dưới đất, một câu cũng nói không nên lời...

- Sao có thể như thế, sao có thể như thế?

Tần Cối không kìm nổi, khàn giọng quát to.

Nhưng chỉ thấy trên mặt Tiêu Khánh toát lên vẻ lạnh lẽo.

Một bữa tiệc đẫm máu kết thúc trong tiếng gào thét của quân Kim. Hai gã Bồ Liễn Bột Cận lại bị áp giải lên pháp trường.

Hai người này là thân binh đội trưởng bên cạnh Kim Ngột Truật.

Mà nay bộ khúc của Kim Ngột Truật bị trừng phạt, hai người này đương nhiên cũng khó lòng thoát chết.

Tiêu Khánh điềm nhiên nói:

- Hai người các ngươi cai quản binh không nghiêm, lúc mấu chốt lại phóng túng thuộc hạ làm ra chuyện như thế, xử các ngươi “mông sơn bất khuất hoa bất lạt”, các ngươi tự xử đi.

Cái gọi là quân Kim gây chuyện thị phi chỉ là một cái cớ.

Hai gã Bồ Liễn Bột Cận này đương nhiên biết nguyên do trong đó, nhưng cũng không cảm thấy ủy khuất.

Kim Ngột Truật trọng thương, đích thật là hai người gã đã không làm tròn bổn phận, hiện giờ chết cũng không có gì để nói. Huống chi, Tiêu Khánh đã hứa, chỉ cần hai người chết, sẽ đảm bảo vợ con hai người cả đời không phải lo. Hai người nghe xong nhìn nhau, cầm đao đâm vào sườn nhau, máu chảy đầm đìa xuống đất mà hai Bồ Liễn Bột Cận không hề rên một tiếng.

Chỉ có điều với đám người Tần Cối đứng xem thì lại vô cùng sợ hãi.

Nếu như nói lúc trước bọn họ còn có chút dũng khí thì giờ khắc này đã không còn chút nào nữa.

Tiêu Khánh nheo mắt lại, nhìn Tần Cối một cái, chợt giơ tay bắt lấy cánh tay của Tần Cối.

- Ngươi muốn làm gì?

Tần Cối theo bản năng kêu to lên, làm cho binh Kim trên giáo trường bật cười lên.

Tiêu Khánh cười nói:

- Hội Chi không cần phải sợ, việc chấp hành quân pháp đã kết thúc, chúng ta tiện thể trao đổi một chút, việc hai trấn kia rốt cuộc nên giải quyết thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.