Tống Thì Hành

Chương 294: Chương 294: Giết gian tặc (2)




Sau khi tiễn Trần Đông đi, Ngọc Doãn không kìm được kéo Trương Trạch Đoan lại:

- Sao Thiếu Dương lại quyết định như vậy?

Trương Trạch Đoan nghe xong cười:

- Tiểu Ất chớ để ý, tính tình Thiếu Dương là vậy đó... Nếu huynh không cho hắn theo, nói không chừng trong lòng hắn càng không yên tâm, với hắn mà nói, tuy có thể chậm trễ một năm nhưng lại có thể xóa bỏ sự áy náy trong lòng.

- Ha ha, huynh cho hắn đi theo đi.

- Nói thật ta cũng có cách nghĩ này, chỉ là bị Thiếu Dương đoạt trước...

Ngọc Doãn ngẩn ra:

- Chẳng lẽ huynh trưởng cũng muốn đi cùng với ta?

Trương Trạch Đông cười nói:

- Ta lần này trở lại Đông Kinh, vốn ý vào lại Thư Họa viện, làm lại nghề cũ, nhưng ai lường được, bên Thư Họa viện tới giờ chậm trễ không có tin tức, mà tìm việc ở Đông Kinh không dễ dàng, nếu không tính đường khác, chỉ sợ không thể tiền thuê nhà cho Tiểu Ất, vốn ta dự định nếu không có tin tức thì lập tức trở về quê.

Nhưng lúc nãy nghe Tiểu Ất nói, trong lòng ta không khỏi quyến luyến cảnh đẹp bên bờ hồ Tây Tử, cho nên mới mặt dày muốn cùng với Tiểu Ất đi...

- Ta tài học không thể sánh với Thiếu Dương, cũng không giống như Tiểu Ất đa tài đa nghệ.

- Nhưng viết vẽ ngược lại miễn cưỡng có thể đảm đương, Tiểu Ất muốn làm Đô giám, nghĩ cũng còn thiếu một thư ký chứ hả.

Ngọc Doãn theo bản năng gật đầu.

Nhưng hắn lập tức ý thức được hàm ý trong lời nói của Trương Trạch Đoan.

Trần Đông lúc nãy chỉ nói là muốn theo hắn cùng đi Hàng Châu, nhưng lời nói của Trương Trạch Đoan lại càng trắng ra muốn là phụ tá Ngọc Doãn.

Căn cứ theo tình hình của Ứng Phục Cục Hàng Châu mà Hoàng Thường nói, Ngọc Doãn trên đại thể cũng có chút hiểu biết.

Ứng Phụng Cục Hàng Châu mới thành lập, chủ yếu vẫn là sưu tập kỳ hoa dị thạch, danh mộc giai quả các nơi Đông Nam là chính, cung phụng hoàng thất. Nhưng quyền lực của Ứng Phục Cục Hàng Châu này, so với Ứng Phụng Cục Tô Hàng năm đó thua xa. Thậm chí ngay chi phí tiêu dùng một số mặt đều phải tự mình giải quyết. So với tiểu triều đình Đông Nam rầm rộ lúc đầu Chu Miễn chấp chưởng Ứng Phụng Cục Hàng Châu thìPhụng Ứng Cục Hàng Châu mới thành lập quả thật là mẹ sau nuôi dưỡng, mà người mới nhậm chức Ứng Phụng Cục Hàng Châu, chính là Lý Chuyết tri phủ Hàng Châu, năm thứ hai Chính Hòa đậu tiến sĩ, vì chọc giận cha con Thái Kinh mà bị đuổi ra khỏi Khai Phong

Trước đây, tri phủ Hàng Châu này tên là Thái Vân là con trai của Thái Kinh.

Người này dựa vào quyền thế Thái Kinh, ở Hàng Châu ức hiếp đạp dân, có thể nói là dân gian tiếng oán than dậy đất, thế nhân gọi Thái Vân là Thái Hổ.

Một nhân vật hung tàn bạo ngược như vậy, năm ngoái cũng chính là cuối năm Tuyên Hòa thứ năm cùng người ta kết giao dạo chơi bên bờ hồ Tây Tử đã bị một tráng sĩ ám sát, bỏ mạng tại chỗ. Lý Chuyết cũng không biết là may mắn thế nào liền tiếp nhận chức tri phủ Hàng Châu.

Nhưng, từ chuyện y được ủy nhiệm Ứng Phục Cục Hàng Châu xem ra, dường như cũng không phải quan viên được sủng ái gì.

Hoàng Thường nói:

- Lý Chuyết là kẻ nhát gan nhưng cũngkhá phong nhã

- Mặc dù không đảm đương nổi trọng trách, nhưng cũng không có ác niệm, Tiểu Ất đi Hàng Châu, chỉ cần giao hảo với y, nghĩ rằng cũng sẽ không khó.

Còn Đô giám Ứng Phụng Cục, trên thực tế chính là bảo tiêu của thủy bộ hộ tống Hoa Thạch Cương.

Đô giám chính là giám quân, ban đầu phần lớn là hoạn quan đảm nhiệm, sau khi tới đời Tống, chức vị Đô giám này xảy ra biến hóa, có “lộ” Đô giám và Châu Phủ Đô giám phân biệt nhau, trong đó “lộ” Đô giám này là cai quản sự vụ như bản lộ cấm quân tụ tập, huấn luyện, phòng thủ. Châu phủ Đô giám lại phụ trách trông coi sự vụ quân đội như đồn trú,huấn luyện, quân khí và sai dịch...

Mà Đô Giám Ứng Phụng Cục không thuộc quản lý của Lộ, Châu phủ, chỉ nghe lệnh bởi sai phái Ứng Phụng Cục.

Nhưng vì Ngọc Doãn không có kinh nghiệm gì, cho nên đảm nhiệm chức vụ Đô giám cũng chỉ có thể được gọi là Áp giam.

Thuộc hạ có thể có ba trăm đến tám trăm binh tốt, phụ trách bảo vệ an toàn Hoa Thạch Cương

Nói cách khác, chính là quan võ cấp cao của Ứng Phục Cục Hàng Châu.

Nếu là quan võ cấp cao, thì có thể được trang bị một số thư ký phụ tá, phụ trách sự vụ thường ngày.

Đương nhiên tiền lương của phụ tá bí thư không do triều đình bỏ ra, mà là do Đô giám tự giải quyết, chiếu theo quyền hạn của chức quan bát phẩm uyĐô giám này.... Ngọc Doãn có thể có một thư ký, một chủ bộ, cùng với thân binh tổng cộng ba mươi người.

Sau khi Ngọc Doãn từ trong nhà Hoàng Thường đi ra, liền suy nghĩ vấn đề chọn người phụ tá.

Lại không ngờ vẫn không có nghĩ ra người thích hợp, Trương Trạch Đoan liền xung phong đảm đương trách nhiệm.

- Huynh trưởng, , huynh hà tất làm khổ mình...

Trương Trạch Đoan khoát tay chặn lại, trên mặt lộ ra chút mất mát ảm đạm, nhẹ giọng nói:

- Tiểu Ất chớ khuyên ta, dù ta ở lại Đông Kinh cũng sớm muộn rơi vào cảnh ăn xin bên đường, ta không có tài như Liễu Tam Biến, càng không có bản lĩnh trị quốc an bang, chỉ có sở trường, nhưng thư họa... thư họa này cuối cùng không được lâu dài, cuối cùng cũng phải tìm một nghề nghiệp ổn định.

- Ta với Tiểu Ất quen nhau chỉ hơn mười tuần, nhưng ta cũng từng âm thầm quan sát, Tiểu Ất huynh có vận khí lớn, sớm muộn thăng chức rất nhanh. Lúc này không theo, sau này mới theo thì e là mất thời cơ rồi, suy đi nghĩ lại, liền chỉ có mặt dày muốn nhờ với Tiểu Ất.

Trương Trạch Đoan cũng là người tâm cao khí ngạo

Có thể nói được như này là đã tỏ hết ý chân thành rồi, làm Ngọc Doãn càng không thể cự tuyệt.

Hơn nữa, ngoại trừ Trương Trạch Đoan a, hắ quen được bao nhiêu người đọc sách chứ? Trong số những người đó lại có mấy người nguyện ý theo hắn?

Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn cúi cười thi lễ:

- Mông huynh trưởng hậu ái, Tiểu Ất vô cùng cảm kích.

Tiểu Ất chỉ có một câu, có phú quý, không quên nhau... nếu ngày khác Tiểu Ất thật sự có lúc lên cao, nhất định không phụ tình nghĩa hôm nay của ca ca.

Trương Trạch Đoan nghe thấy, lập tức mỉm cười!

***

Ánh trăng trong vắt nnhư tẩy rửa.

Một vầng trăng sáng treo trên bầu trời đêm, đầy sao lấp lóe.

Trong ngõ Quan Âm, yên tĩnh không một tiếng động.

Ngọc Doãn đúng trước cửa sổ, nhìn vườn rau Quan Âm viện cách tường trống rỗng, ánh mặt đột nhiên lộ vẻ mơ màng.

Cuối cùng vẫn là phải đi Hàng Châu sao?

Lúc đầu trọng sinh, hắn từngcó ý đến Hàng Châu định cư.

Nhưng vì đủ loại nguyên do, cuối cùng phải gạt bỏ ý nghĩ đó trong đầu... ai lại có thể nghĩ rằng, vừa xóa bỏ ý niệm này thì lại phải đi đến Hàng Châu.

Chuyện đời biến ảo thật khó lường.

Đi Hàng Châu lần này, khi nào có thể trở lại?

Ngọc Doãn chợt cảm thấy trong lòng trống rỗng, có một loại tư vị nói không ra lời.

Ngay lúc này, bỗng nhiên sau có tiếng bước chân vang lên, Ngọc Doãn không quay đầu nhìn, chỉ dựa vào tiếng bước chân là nhận ra Yến Nô đi đến.

- Cửu Nhi tỷ, đánh thức muội rồi sao?

Yến Nô cầm một áo lông dày dày choàng lên người Ngọc Doãn, sau đó ôm thắt lưng của Ngọc Doãn, dán mặt vào sau lưng hắn.

- Tiểu Ất ca, thật sự phải bỏ gia nghiệp bên này sao?

Ngọc Doãn nheo mắt lại, sau một lúc lắc đầu, hạ giọng nói:

- Gia nghiệp này là ta và muội chung tay làm ra, sao có thể dễ dàng vứt bỏ?

- Nhưng ...

- Cửu Nhi tỷ, thúc tổ nói, Ứng Phụng Cục này chỉ là mở ra tạm thời mà thôi, sẽ không lâu đâu.

Căn cơ của muội và ta chính là ở trong thành Khai Phong này, gia nghiệp này, làm sao cũng không thể vứt bỏ... Lúc nãy ta luôn suy nghĩ chuyện này, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là cảm thấy lần này ta nên đi Hàng Châu nhậm chức, Cửu Nhi tỷ tốt nhất ở lại Đông Kinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.