Lúc đêm, gió nổi lên.
Đến khoảng giờ hợi, tuyến rơi nhiều, mãi đến giờ dần mới dừng lại.
Thành Khai Phong trong sáng sớm, tuyết trắng bao bọc, tráng lệ vô ngần. Hai người bán hàng rong đang đẩy chiếc xe, men theo bờ đê sông Biện. Sáng sớm vắng vẻ, hai người bán hàng rong đi mệt mỏi, dừng lại ở bên đường, một người trong đó từ trên xe lấy ra một túi lương khô, lấy ra một cái bánh bột, há to mồm cắn. Người còn lại lại đi tới bên đường, muốn ngồi xuống nghỉ một cái. Nào biết, vừa đi hai bước, dưới chân lảo đảo, nặng nề ngã lên đóng tuyết.
Người bán hàng rong đó chửi ầm lên:
- Mẹ thằng nào cản chân của ông.
Người bán hàng rong bên cạnh đi lên, từ trong ngực móc ra một hộp quẹt đánh lửa chiếu lên đất, liền nhìn thấy trong đống tuyết đó lộ ra một cánh tay. Người bán hàng rong ngẩn ra, vội thu dọn bánh bột, gọi người bán hàng rong ngã sấp đến, hai người vội vàng dọn đống tuyết đọng ra, lại thấy phía dưới đống tuyết đó là một thi thể, dưới ánh lửa hiện ra vẻ trắng bệch.
Hai người bán hàng rong sợ đến mức thét chói tai, đặt mông ngồi phịch lên đất.
Khắp bầu trời sông Biện truyền đến một tiếng sợ hãi:
- Giết người rồi, giết người rồi!
***
Trong đại lao biệt phủ Khai Phong, ấm áp dễ chịu
Lãnh Phi bảo người đưa đến một cái lò lửa ở cửa lao, còn căn dặn ngục tốt nấu cháo mạch. Ngọc Doãn liền ngồi ở cửa lao, uống cháo, ăn bánh bao nóng hổi, nhìn vô cùng nhàn nhã.
Trong đại lao phòng đối diện, mấy tên lưu manh co rút ở trong góc, không ngừng nuốt nước miếng.
Bánh bao là bánh bao của cửa hiệu bánh bao Lý gia bên cạnh Đô đình dịch, da mỏng nhân to, nước luộc rất nhiều, cắn một cái, thì thấy nhân thịt bóng mơ mang theo mùi thịt nồng đậm. Cửa hàng bánh bao Lý gia này ở phủ Khai Phong có lịch sử mấy chục năm, danh tiếng không nhỏ, tổ truyền năm đời làm bánh bao, vô cùng nổi danh. Thậm chí ngay cả người Lạc Dương vì ăn một cái bánh bao này mà không tiếc ngồi xe vất vả chạy tới phủ Khai Phong thưởng thức. Một cái bánh bao liền hai mươi văn, nhưng thực khách này lại là liên tiếp không dừng.
Đối với những tên lưu manh này mà nói, hai mươi văn là giá trên trời.
Nếu đổi là người khác, bọn họ liền dám náo loạn lên, cướp bánh bao đó vào tay.
Nhưng đối diện Ngọc Doãn, bọn họ thật sự không dám! Đây là tân quý trong phố xá phủ Khai Phong, không phải những tên lưu manh bọn họ có thể trêu chọc vào.
Trời lạnh, ngửi thấy mùi của bánh bao, chỉ làm đám người trông mà thèm không ngừng.
Ngọc Doãn ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ của mấy tên lưu manh đó, lập tức mỉm cười.
Hắn vẫy tay ra hiệu ngục tốt đến, đưa bánh bao trước mặt tới cửa ngục:
- Có thể gặp nhau ở đây, cũng xem là duyên phận.
- Bánh bao vừa ra lò, cùng ăn, mọi người đừng khách khí.
Bọn lưu manh do dự một chút, bạo gan đi lên cầm cái bánh bao lên hung hăng cắn một cái.
Nước canh nóng hổi làm gã thổi thổi, nhưng lại không chịu bỏ tay ra, có một người đi lên, người khác cũng chạy theo.
- Tiểu Ất ca nhân nghĩa.
- Đúng vậy, từ lâu nghe nói Tiểu Ất ca có tình nghĩa, quả nhiên danh bất hư truyền.
Ngọc Doãn ha ha hỏi:
- Mấy người các huynh sao lại vào đây?
- Không giấu Tiểu Ất ca, cũng là đánh nhau làm người khác bị thương nên bị bắt vào đây.
- Đúng vậy, bây giờ thật không giống như lúc trước, muốn kiếm ăn lại càng ngày càng khó... Tiểu Ất ca không biết đó thôi, những kẻ bần hàn ngoài thành cũng không biết làm sao đột nhiên trở nên có nhiều tiền, không ngừng đến nội thành sinh sống. Những người này tụ tập một chỗ, thế rất lớn, bọn ta với bọn vô lại đó đánh nhau hai lần, cũng không phân thắng bại nhưng rồi lại bị bắt vào đây.
Ngọc Doãn đột nhiên dừng lại, kinh ngạc hỏi:
- Sao chỉ có các ngươi bị bắt?
- Còn không phải bọn vô lại đó dùng tiền...
Ngọc Doãn chau mày, trong lòng có chút cổ quái.
Tái sinh lâu như vậy, đối với tình hình trong phố xá phủ Khai Phong ngược lại hắn cũng có chút hiểu biết.
Trong thành ngoài thành phủ Khai Phong có thể nói là nước giếng không phạm nước sông, mọi người tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc, rất ít mò qua ranh giới này. Hắn không lăn lộn phố phường, cho nên không rõ lắm tình trạng bây giờ, giờ nghe thấy mấy tên lưu manh nói, lại cảm thấy có chút quái dị...
Một đám lưu manh, ở đâu có nhiều tiền vậy?
Nếu là Tưởng Môn Thần hoặc Trương Tam mặt rỗ đấu đá với những người này thì cũng có thể lý giải.
Nhưng vấn đề là Tưởng Môn Thần và Trương Tam mặt rỗ không hay gây chuyện, lại càng không động dụng lực lượng quan phủ.
Vậy bên trong này nhất định là có vấn đề.
- Ngươi tên gì?
Ngọc Doãn đột nhiên hỏi
Tên lưu manh ăn bánh bao trước tiên vội trả lời:
- Tiểu đệ tên Lâm Tam Lang, Tiểu Ất ca có thể gọi tiểu đệ là tiểu Lam Lang là được.
Tiểu Tam?
Ngọc Doãn mỉm cười:
- Vậy phủ Khai Phong phán xử các người thế nào?
- Hả, giam mười lăm ngày, đánh mười trượng... Ha ha, chịu không nổi.
- Sau khi ra thì đến lò mổ Liền Kiều tìm ta, ta có chuyện muốn nhờ ngươi làm.
- Tiểu Ất ca sao nói như vậy, có gì căn dặn cứ nói, bọn tiểu đệ cầu còn không được.
Một đám lưu manh tầng lớp xã hội thấp, không có chỗ dựa gì, như Ngọc Doãn tuy không phải nhân vật đầu tàu, kỳ thực so với nhân vật đầu tàu càng lợi hại hơn, luôn được bọn họ xem là chỗ dựa vững chắc. Chỉ là trước đây, bất hạnh không có cơ hội đầu nhập, không ngờ ngồi trong đại lao lại lập tức tạo được quan hệ với hắn. Mấy người Lâm Tam Lang đương nhiên vô cùng vui mừng, đồng thời còn cảm thấy mình thật may mắn.
Ngọc Doãn không dài dòng, ăn xong một bát cháo mạch, liền lui vào trong nhà giam.
Đêm qua ám sát Đường Cát, tuy lấy được tính mạng của Đường Cát, nhưng cũng bị thương... Đừngxem thường một chiêu đó của Đường Cát, cũng là chứa kình lực rất mạnh, nếu không phải Ngọc Doãn dùng Nội Tráng đan, gần đây lại vất vả luyện đại lực kim cương hộ thể thần lực, nói không chừng lục phủ ngũ tạng hắn bị trọng thương rồi. Tuy như vậy hắn vẫn là bị thương, nên ở trong nhà lao, bày tư thế Hỗn Nguyên Thung, chậm rãi điều trị thương thế nội phủ.
Đúng lúc này chợt nghe cửa nhà lao loảng xoảng tiếng mở cửa.
Liền theo sau những tiếng bước chân hỗn độn truyền đến. Một đám sai dịch như sói như hổ xông vào trong lao, liền tới cửa phòng lao Ngọc Doãn.
Một người cầm đầu rất là lạ mắt.
- Ai là Ngọc Doãn?
- Chính là tại hạ
Người đàn ông thủ lĩnh đó trừng mắt nhìn, tay chỉ Ngọc Doãn, quay đầu hỏi:
- Xem cho rõ, tên này có thật là Ngọc Doãn không?
- Đúng vậy, hắn chính là Ngọc Doãn.
- Ta hỏi ngươi, tối qua ngươi ở đâu?
Ngọc Doãn nghe xong không kìm được cười:
- Soa gia, ta thân ở trong lao, đại lao phủ Khai Phong canh phòng nghiêm ngặt, ta không ở đây lại có thể ở đâu?
- A...
- Xảy ra chuyện gì?
Người đàn ông đó lại không có để ý Ngọc Doãn, đột nhiên quay đầu, nhìn những tên lưu manh ở đại lao đối diện, hỏi:
- Thằng nhãi này quả thật ở trong lao?
- Ngươi nói cái gì vậy, không ở trong lao chẳng lẽ còn có thể bay ra ngoài sao?
- Gã này hỏng đầu rồi, đừng để ý nó.
Mấy tên lưu manh không để ý thân phận người đàn ông đó, mồm năm miệng mười nói, trong lời nói lại mang ý trào phúng.
làm cho người đàn ông đó đỏ mặt tía tai, nhưng lại không biết trả lời thế nào.
Ngay lúc chờ đợi, Lãnh Phi từ bên ngoài đi vào:
- Mã ngu hầu, người ông cũng thấy rồi, lời cũng hỏi rồi, giờ có thể đi rồi... Ông tuy là Tương ngu hầu của Điện tiền ti, nhưng đại lao phủ Khai Phong không phải nơi ông có thể tự do ra vào.
Chuyện này ta trình báo Áp ti, chờ sau khi Phủ doãn tân nhiệm đến thì sẽ tự sẽ hỏi Điện tiền ti các ngươi.
Mã Ngu Hầu này là người của Điện tiền ti?
Ngọc Doãn hơi sửng sốt nhưng rồi cũng không để ý, xoay người sang chỗ khác.
Mã Ngu Hầu đầu tiên là do dự, chợt thay đổi bộ mặt tươi cười:
- Lãnh ban trưởng, hà tất lại như vậy, ta cũng chỉ là đến xem xem, tuyệt không có ý khinh nhục. Ngươi cũng biết, Nội Đẳng Tử Ngũ Long Tự Đường Cát tối qua bị giết rồi, sáng sớm được người ta phát hiện thi thể.
Chuyện đã náo động cả Ngũ Long Tự, ta cũng là được người nhờ vả mới đến xem thử.
Bây giờ không sao rồi, cũng có thể trở về ăn nói... Lãnh Ban trưởng đừng trách, nếu có đắc tội, hôm khác bày rượu bồi tội với ban trưởng.
Giữa lúc nói chuyện, gã lén liếc nhìn Ngọc Doãn.
Lại thấy Ngọc Dõan vẻ mặt kinh dị:
- Đường thúc phụ đã chết rồi?
- Ngươi...
- Ây, nói ra Đường thúc phụ cũng là trưởng bối ta, lúc trước cùng phụ thân ta dốc sức hiệu lực ở Ngũ Long Tự. Lúc trước ta và Lý Bảo tranh đấu, may mắn Đường thúc phụ ra mặt tương hộ, mới tránh đi phiền phức... ông ấy, ông ấy, ông ấy... sao bị giết rồi?
Biểu tình trên mặt Ngọc Doãn không giống giả bộ.
Mã ngu hầu do dự một chút, cũng không dong dài với Ngọc Doãn, liền dẫn người vội vàng đi.
Lãnh Phi và Ngọc Doãn nhìn nhau, không ai nói gì.
Y đang định rời khỏi, lại nghe Ngọc Doãn nói:
- Tam ca dừng bước.
- Tiểu Ất có chuyện gì?
Ngọc Doãn cười cười chỉ mấy người Lâm Tam Lang trong nhà lao:
- Bên ngoài trời đông giá rét, còn có tuyết rơi. Tuy nói trong phòng hơi lạnh nhưng mấy huynh đệ bên này cũng thật sự không thoải mái. Tam ca nếu có thể dàn xếp, thì mua giường nệm đến cho họ, thuận tiện thêm cái lò lửa, dù gì vẫn bị giam vài ngày, kẻo lạnh đông cứng người mất.
Lãnh Phi ngẩn ra, kinh ngạc nhìn những tên lưu manh đó.
Lại thấy những tên lưu manh lộ vẻ cảm động, thậm chí trong mắt Lâm Tam Lang lóe ra lệ quang.
Lập tức y liền cười:
- Nếu ca ca căn dặn, đệ liền phái người sắp xếp... Ngoài ra, còn phải chúc mừng ca ca, hôm nay phủ doãn Khai Phong nhậm chức, sợ là trong một hai ngày ca ca có thể ra ngoài rồi. Ha ha, đến lúc đó đệ lại bày rượu đợi ca ca.
Lãnh Phi biết, Ngọc Doãn đã đứng về chiến tuyên với Hoàng Thái Tôn.
Mà phủ doãn Khai Phong mới nhậm chức lại là đương kim Thái tử Triệu Hoàn.
Kể từ đó, Ngọc Doãn sao lại có thể tiếp tục ngồi tù? Nói không chừng, hôm nay liền có thể ra ngoài.
Sau khi Ngọc Doãn nghe xong lập tức thở phào.
Mà mấy tên lưu manh đó lại sắc mặt cổ quái...
Từ trong lời nói của Lãnh Phi bọn họ nghe ra tư vị khác, tân nhiệm phủ doãn Khai Phong nhậm chức thì Tiểu Ất ca liền có thể ra ngoài
Có ý gì?
Đây rõ ràng là đang nói Tiểu Ất ca đứng về phía Phủ doãn Khai Phong.
Sớm nghe người ta nói, Tiểu Ất ca ở quan phủ có môn lộ, bây giờ xem ra quả nhiên không giả.
Nếu đầu nhập vào dưới môn hạ Tiểu Ất ca, chẳng phải là sắp phát tài rồi?
Mấy người sau khi nhìn nhau, trong mắt đều chớp động tinh quang, ánh mắt Lâm Tam Lang nhìn Ngọc Doãn cũng theo đó sinh ra biến hóa.
Có loại môn lộ này lo gì không phát tài!
***
Mã ngu hầu dẫn theo người từ đại lao phủ Khai Phong đi ra, sau đó liền phất tay bảo người rời khỏi.
Y dọc theo đường cái Hưng Quốc Tự bước nhanh đi rồi rẽ vào một đầu hẻm, lại men theo ngõ nhỏ bước vội mấy bước thì vào một tửa quán. Đang lúc trưa, trong tửu quán cũng không có khách gì, tẩu tẩu ở bên quầy rượu ngủ gật, nhìn có chút uể oải.
Lý Quan Ngư đang ngồi bên bàn rượu.
Mã ngu hầu bước nhanh về phía trước, đặt mông ngồi xuống:
- Lý tú tài, ngươi nghe được tin tức ở đâu vậy? Tối qua Ngọc Tiểu Ất ở đại lao phủ Khai Phong, sao có thể chạy ra ngoài giết người? Ngươi bảo đại lao phủ Khai Phong đó là giấy mỏng thôi sao? Có phải ngươi muốn ta không được sống tốt không, nếu không phải hôm nay Tân phủ doãn Khai Phong nhậm chức thì ta đã bị tên Ban trưởng kia gây khó dễ rồi.... Vả lại ta thấy Ngọc Tiểu Ất đó sau khi nghe nói Đường Cát bị giết thì cũng rất kinh ngạc, thậm chí có chút bi thương. Lý tú tài, có phải ngươi bị người ta lừa rồi không?