Đang lúc chính ngọ.
Ngọc Doãn lại ngâm mình trong một thùng nước thuốc đen ngòm, nhe răng nhếch miệng không ngừng.
Nước thuốc là An Đạo Toàn một lần nữa dùng Cường cân tráng cốt tán phối chế mà thành. Giờ phút này Ngọc Doãn chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới như có ngàn vạn con kiến chui vào trong cơ thể hắn mà căn xé, cảm giác này cực kỳ thống khổ. Hắn muốn nhảy ra, nhưng thân thể lại cứng ngắc không có chút khí lực để điều khiển ra ngoài. Hắn chỉ có thể cắn chặt khớp hàm, cố nén sự đau đớn quái dị, ngồi trong thùng nước, trơ mắt nhìn An Đạo Toàn và Yến Nô ăn cơm.
- Tiểu tử, hãy cố gắng.
An Đạo Toàn cười tủm tỉm ăn một miếng rượu, nói với Ngọc Doãn:
- Ngươi đang ở trong phúc mà không biết hưởng, nước thuốc này ước chừng hao tốn hơn mười quan hơn nữa từ hôm nay trở đi, mỗi ngày phải dùng một lần, ít nhất phải kiên trì ba mươi sáu ngày mới được.
Nói cách khác, phải tiêu hao 360 quan.
Còn có nội tráng đan nữa, cũng phải tiêu hao hơn một ngàn quan.
Ngoài ra Dương Tái Hưng luyện công, cũng cần phối hợp dược vật, mỗi tháng cần trên dưới năm trăm quan.
Cao Sủng sắp đi xa, An Đạo Toàn cũng phải phối chế dược vật cho gã, đại khái cũng mất 800 quan nữa. Ngày mai, còn phải cấp 300 quan cho Quan Âm viện, tính toán thì cũng chi tiêu gần ba nghìn quan. Lúc trước, Ngọc Doãn còn cảm thấy mình là kẻ có tiền, trong nhà có mấy vạn quan, nhưng trong thời gian nháy mắt đã hao tốn gần mười ngàn quan rồi.
Tiền này thật đúng là cần phải tiêu dùng.
Dù là cửa hàng Ngọc gia, lò mổ Liền Kiều và xưởng thịt chín một tháng có thể kiếm năm sáu trăm quan, dường như thu không đủ bù chi. Không được, cứ tiếp tục thế này thì sẽ không dùng được bao lâu, sợ hơn một vạn quan còn dư lại trong nhà cũng sẽ phải dùng đến. Chi tiêu này thật sự quá lớn khiến Ngọc Doãn cảm thấy đầy áp lực.
Ba nghìn quan này còn chưa tính cả phí dụng cần thiết cho Yến Nô luyện công.
Nếu tính toán vào thì cũng phải trên một nghìn quan.
Tuần san Thời đại Đại Tống sắp ra mắt, còn phải đầu tư nhiều. Ít nhất năm ngoái Ngọc Doãn đã đầu tư vào hai ngàn quan rồi.
Hiệu quả và lợi ích của thứ này cũng không dễ dàng có được, cần phải tích lũy trường kỳ.
Nếu như liên tục tiêu dùng như vậy, chỉ sợ không đợi Tuần san Thời đại Đại Tống có lợi nhuận thì ta đã phải đập nồi bán sắt sống qua ngày rồi.
Không được, dù sao cũng phải kiếm được tiền bạc.
Tuy nói bên trong Ngự Doanh còn có chút tang vật, nhưng lại chưa thể bán đi, tạm thời không sử dụng được.
Ngọc Doãn nhắm mắt lại, trong lòng bắt đầu tính toán.
Thật sự không được, thì bán hai khúc phổ kia đi?
Cho nên, Ngọc Doãn vẫn còn phải tiếp tục chống đỡ mới được.
- An thúc phụ, Tiểu Ất ca xảy ra chuyện gì vậy?
An Đạo Toàn ha hả cười nói:
- Cửu Nhi tỷ không cần lo lắng, chuyện này đối với Tiểu Ất mà nói, chỉ mới có lợi, không có hại.
Lúc trước Trần Hi Chân từng nói với ta, công phu của Tiểu Ất có phần giống như đấu pháp trong quân, nhất định phải trải qua tôi luyện thực chiến không ngừng, mới có thể có đột phá. Công phu hắn vốn cũng không kém, đáy đánh rất kiên cố, cho nên cần luyện tập với cao thủ.
Mà bên trong phủ Khai Phong vô số cao thủ.
Nhưng muốn nói am hiểu đấu pháp trong quân, công phu rất cao chỉ điểm cho Tiểu Ất lại không nhiều.
Hoa hòa thượng Lỗ Trí Thâm vốn chính là mãnh tướng trong quân, pháp dũng mãnh, điên cuồng, hoang dã. Ất có thể cùng hắn thực chiến, có thể đạt được rất nhiều kinh nghiệm. Quan trọng nhất là, hắn luyện được Đại Lực Kim cương hộ thể thần công, có thể đảm bảo tinh khí dư thừa, khí huyết tràn đầy, gân cốt mạnh cường tráng, người bình thường không thể sánh bằng. Hôm nay giao đấu bị Lỗ Trí Thâm đánh cho thoát lực, càng trợ giúp hắn đột phá bình cảnh trước mắt. Hơn nữa ta đây đặc chế cường gân cường tráng cốt tán, sau một lần chiến thì ngâm, cũng có hiệu quả to lớn. Tóm lại, đây là một chuyện tốt...Nếu không phải Lỗ Trí Thâm kia nợ sư thúc ngươi một ân tình, thì e rằng còn lâu mới xuất thủ.
- Đã thiếu ân tình gì mà tháng nào cũng bắt ta đưa ba trăm quan?
Ngọc Doãn nghe xong không phục, nói.
An Đạo Toàn đảo mắt:
- Ngươi thật sự nghĩ rằng hắn là hòa thượng thì không phải ăn cơm sao?
Hòa thượng cũng là người cũng phải lấp dầy bụng. Lúc trước Lỗ Trí Thâm ẩn thân ở Quan Âm viện, Trí Chân trưởng lão kia đã phải gánh chịu bao nguy hiểm.
Mà nay có con dê béo là ngươi đến, sao hắn có thể buông tha?
Tuy nhiên ba trăm quan cũng không phải là cao. Luận bàn với một Nội Đẳng Từ nhất đẳng, sao có thể dùng tiền bạc để cân đo? Đừng nói ba trăm quan, dù là ba nghìn quan cũng không coi là nhiều. Tiểu tử ngươi không biết tốt xấu, còn ồn ào này nọ.
- Ba nghìn quan, nói thì dễ nhưng kiếm thì khó.
Ngọc Doãn thầm nói:
- Đây mới thật sự là tiêu tiền tìm tội chịu, ba trăm quan đổi lấy ngày nào cũng bị người đánh.
Dù nói như vậy, nhưng Ngọc Doãn cũng biết An Đạo Toàn nói không sai.
Một tháng ba trăm quan, có thể đổi lấy kinh nghiệm bậc này, thật sự không quá đắt. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Đang tự nói thầm, bên ngoài viện chợt có tiếng bước chân.
Cửa sân bị người đẩy mở, Trương Trạch Đoan cầm túi đồ, đi vào.
- Tiểu Ất, ta đến rồi!
***
Trương Trạch Đoan đến khiến trong nhà thêm không khí người.
Ngọc Doãn bởi vì đang ngâm thuốc nên không thể đi ra tiếp đãi. Cũng may An Đạo Toàn sau khi nói lại tình huống của Ngọc Doãn cho Trương Trạch Đoan biết thì y cũng không trách cứ. Yến Nô an bài y ở sương phòng gần An Đạo Toàn, xem như là an thân rồi.
Mãi cho đến giờ Thân Ngọc Doãn mới ngâm xong nước thuốc.
Hắn thay y phục, tuy rằng vẫn chưa hồi phục khí lực nhưng tinh thần chuyển biến tốt đẹp rất nhiều.
Thân thể dường như nhẹ nhàng đi nhiều, khí huyết trong cơ thể cũng trở nên đặc biệt cường tráng.
Sau khi uống xong một viên cường cân tráng cốt đan, Ngọc Doãn liền tới phòng Trương Trạch Đoan trò chuyện.
Đồ dùng của Trương Trạch Đoan vô cùng đơn giản, ngoại trừ vài bộ y phục để thay ra, hầu hết là dụng cụ để y vẽ tranh.
Ngay cả chăn đệm cũng là Yến Nô sau khi ăn cơm xong đã đi mua về.
Trương Trạch Đoan vô cùng cảm kích, liên tục nói lời cảm tạ với Ngọc Doãn.
Ngọc Doãn nói:
- Chính Đạo ca ca không cần khách khí, lúc trước Tiểu Ất nghèo túng, Thiếu Dương cũng đã giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn, giống như huynh đệ của ta. Hôm nay Chính Đạo ca ca đến đây thì cũng là huynh đệ của Tiểu Ất, không cần phải khách khí.
Nhắc tới Trần Đông, Trương Trạch Đoan cũng liên tục khen ngợi.
- Thiếu Dương thật sự nhiệt tình, là bằng hữu tốt.
- Đúng rồi, sao hôm nay Thiếu Dương không đi cùng ca ca đến đây?
Trương Trạch Đoan mời Ngọc Doãn ngồi xuống:
- Thứ nhất là ta không muốn phiền hắn, thứ hai là Thiếu Dương cũng quả thật bận rộn.
Mấy ngày nay, ngoại trừ ở nhà sáng tác bài văn ra thì cả ngày không ở nhà, thật sự là bận rộn.
Ngọc Doãn nghe vậy, quả tim đập mạnh.
- Rốt cuộc Thiếu Dương bận việc gì?
Trương Trạch Đoan ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Ta cũng không rõ lắm. Chỉ biết Thiếu Dương thời gian này thường xuyên gặp đám người Trương Bính Lôi Quan, nhưng cụ thể làm chuyện gì thì ta lại không biết. Nếu Tiểu Ất tò mò sao không tìm Thiếu Dương hỏi?
Trương Bính, Lôi Quan?
Ngọc Doãn cảm thấy hai cái tên rất quen tai, rồi sau đó liền nhớ ra, chính là hai cái tên đầu tiên trong bản danh sách ở trong quyển sách kia của Trần Đông. Trần Đông rốt cuộc đang làm cái gì? Ngọc Doãn càng thêm nghi hoặc.
- Chính Đạo ca ca, ta có chuyện muốn nhờ.
- Tiểu Ất cứ nói đừng ngại.
- Ta cảm thấy, gần đây Thiếu Dương làm việc có chút không đường hoàng.
Lúc trước ta nghe Đại Lang nhắc tới, nói Thiếu Dương gần đây chểnh mảng việc học. Hắn là Thái Học Sinh, lúc này lấy việc học là việc chính mới đúng. Nếu tư tưởng tập trung vào việc khác, chỉ sợ chung quy không phải chính đạo. Ngươi cũng biết, hắn là người tâm tư thẳng thắn, hơn nữa vô tâm, nếu cứ như thế, sớm muộn cũng sẽ bị người ta lợi dụng, kết quả sẽ không tốt.
Nếu thật có ý tưởng thì nên viết bài thật tốt, đăng lên Tuần san Thời đại Đại Tống, còn tốt hơn bị người khác lợi dụng...
Trương Trạch Đoan tâm tư cũng rất đơn thuần.
Nhưng không có nghĩa là gã không hiểu thế sự.
Đừng nhìn gã chỉ làm việc trong Đồ Họa viện, nhưng dù là một người làm việc trong Đồ Họa viện nho nhỏ, thì cũng tranh đấu không ngừng.
Trương Trạch Đoan do dự một chút, hạ giọng nói:
- Không phải là Tiểu Ất nghe ngóng được gì đó chứ?
Ngọc Doãn vội vàng lắc đầu nói:
- Ta đâu có năng lực mà nghe gì đó. Chỉ có điều gần đây làm việc nên cẩn thận, cho nên mới nhờ Chính Đạo Ca ca ra mặt khuyên bảo. Dù gì ta cũng là người phố xá, có khuyên bảo chưa chắc Thiếu Dương đã nghe.
Trương Trạch Đoan gật gật đầu:
- Vậy thì ta sẽ tìm cơ hội khuyên hắn.
Ngọc Doãn và Trương Trạch Đoan trò chuyện xong, liền cáo từ rời khỏi.
Hắn chậm rãi đi lên lầu nhỏ, đi vào trong thư phòng, đến bên cửa sổ.
Xuyên qua cửa sổ, hắn có thể nhìn đến tường ngăn sau lưng, đó là mảnh đất trồng rau của Quan Âm viện
Mà một chỗ khác là thiền phòng của Lỗ Trí Thâm. Cửa phòng rách nát vẫn đầy đất không có người dọn sạch như cũ, trong phòng tối om, cũng thấy không rõ lắm trong đó. Mảnh đất này nghiễm nhiên là một thế ngoại đào nguyên của Quan Âm viện, căn bản là không người hỏi đến. Lỗ Trí Thâm một mình ở đó, thỉnh thoảng trong thiền phòng kia vọng ra tiếng gõ, quanh quẩn trên không trung, lại ẩn chứa vài phần tịch liêu, làm cho người ta tỏa ra cảm xúc vô tận.
Nhớ năm đó, ba mươi sáu tặc Kinh Đông tung hoành Hà Sóc, khiến quan phủ đau đầu không ngừng.
Sau đó bị chiêu an, một lòng muốn dốc sức vì triều đình, nhưng kết quả là, những người bị chiêu an có ấy ai rơi vào kết cục tốt?
Mà Lỗ Trí Thâm, càng mai danh ẩn tích.
Tránh ở trong chùa chiền nho nhỏ này, không hỏi thế sự.
Ngọc Doãn nghĩ đến đây, không kìm nổi thở dài sâu kín.
Hắn trầm ngâm một lát, đem bàn cầm chuyển tới trước cửa sổ. Điều chỉnh dây đàn, hít sâu một hơi, gẩy dây đàn, tiếng đàn sâu kín chảy ra.
Hắn đàn là khúc “Ức cố nhân” đời sau.
Ban đầu là nói Khổng Tử nhớ Nhan Hồi, sau này quá nhiều người chỉnh sửa, biến thành nhớ thân hữu.
Làn điệu sầu triền miên, mỗi tấu tuôn ra đều xuất phát từ nỗi nhớ người thân. Mà âm dương cách trở, gặp gỡ không hẹn, thúc giục người rơi lệ trong lạnh lẽo cô tịch, càng khiến người ta đau đứt từng khúc ruột.
Ngọc Doãn gảy hồ cầm không lâu, chợt nghe kia xa xa trong thiện phòng, truyền đến tiếng gõ mõ.
Mỗi một lần đánh, đều vào lúc khúc đàn chuyển nhìn, làm cho Ngọc Doãn tâm thần rối loạn, gần như khó có thể tiếp tục gẩy đàn.
Hắn đột nhiên giữ dây đàn, nhìn lại thiền phòng kia.
Tiếng mõ vẫn còn tiếp tục, mang theo ý thiền vận, còn có chút ý cảnh phiền não trần thế.
Có lẽ, đối với Trưởng lão Trí Thâm mà nói, mọi thứ đã qua hết thảy cũng như hoa trong gương, trăng trong nước.
Trong lòng của ông sớm đã yên tĩnh như nước giếng...
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn nhịn cười không được!
Có thể quên quá khứ, đối với Trưởng lão Trí Thâm mà nói có lẽ mới là hạnh phúc lớn nhất.
Có thể buông được là thành Phật rồi!