Ngọc Doãn thấy thời gian đã đến, trong lòng biết không thể tiếp tục nói chuyện thêm.
Loại chuyện như này, càng nói càng hưng phấn. Mà nay hắn rất nhiều việc, nhưng không có cách nào thảo luận nhiều với Trần Quy.
Đem sự vụ trong doanh khai báo lại lần nữa, Ngọc Doãn liền dẫn Cao Sủng đi đến thị trấn Túc Ninh.
- Tiểu Ất đã trở lại?
- Ừ, đã trở lại...
Cao Sủng cười nói:
- Tuy nhiên, bọn người kia đã hẹn với mấy người biên quân muốn tỷ thí rồi. Bình thường Tiểu Ất và Lôi Tử căn bản cũng không quản thao luyện, hôm nay lại chạy đi tìm Tấn Khanh thỉnh giáo làm Tấn Khanh hoảng sợ.
- Vài người bên phía Nhạc Phi cũng không đơn giản...
Ngọc Doãn cưỡi ngựa đi song song với Cao Sủng.
- Bảo Đại Lang và Tiểu Ất giao lưu với bên đó một chút, dù gì đó cũng là một chuyện tốt.
Cao Sủng do dự một chút, hạ giọng nói:
- Ca ca, ta nghe Tấn Khanh nói. Binh mã Binh Mã Sứ biên quân dù không nhiều lắm, nhưng huấn luyện rất có kết cấu, người nào cũng có bản lĩnh. Một khi đã như vậy, sao không nhập họ vào thân quân Thái Tử?
Ngọc Doãn sửng sốt, rồi chợt cười ha ha.
- Ta có Tấn Khanh là đủ, Ngũ Ca bản lĩnh dù rất giỏi nhưng lại bất hạnh không có cơ hội thi triển.
Ở lại biên quân, chưa hẳn không phải là chuyện tốt. Hắn ở biên quân thích hợp phát triển hơn, để hắn nhập vào Thân quân thái tử, ta lại chưa bao giờ nghĩ tới.
Ngọc Doãn nói lời trong lòng.
Quả thật hắn chưa từng có ý nghĩ muốn lôi kéo Nhạc Phi.
Nhạc Phi đích thật là một viên danh tướng, tuy nói mà nay hắn còn xa mới nổi danh như trong lịch sử, tổ kiến được Nhạc gia quân lớn mạnh, nhưng cũng đã dần dần bộc lộ được tài hoa của mình. Nếu đổi lại là người khác, không chừng Ngọc Doãn đã mời chào rồi. Nhưng Nhạc Phi, Ngọc Doãn chưa bao giờ có ý nghĩ này. Thứ nhất, ở lại biên quân đích xác thích hợp với Nhạc Phi hơn; thứ hai, Ngọc Doãn cũng là lo lắng tính tình của Nhạc Phi. Người này trung quân ái quốc không giả, tuy nhiên lại không có ý nghĩ chính trị chút nào. Nói toạc ra, Nhạc Phi là một quân nhân thuần túy, để hắn ta ở lại trong quân, dù là thân quân Thái tử, nói thật, có chút phức tạp.
Hơn nữa Ngọc Doãn cũng sợ hãi. Tính tình của Nhạc Phi nhập vào thân quân Thái tử sẽ mang đến nhiều phiền toái.
Phải biết rằng, Thân quân Thái Tử này của hắn phải chấp hành rất nhiều việc mà không thể để người khác biết.
Ngô Giới là người biết biến báo, hơn nữa còn có tình hữu nghị với Ngọc Doãn tại trận chiến Trần Kiều. Ngọc Doãn có thể yên tâm sử dụng.
Nhưng Nhạc Phi...
Nếu chẳng may người này cố chấp, đến lúc đó nên xử trí như thế nào?
Ngọc Doãn để hắn ở lại trong quân, cũng có thể chiếu cố cho hắn nhiều hơn.
Nếu quả thật để Nhạc Phi tới dưới trướng của mình, nhiều khi không tiện ra mặt.
Cho nên, Ngọc Doãn không muốn vời nạp Nhạc Phi.
Cho dù Nhạc Phi có muốn tìm hắn nương tựa, hắn cũng chưa chắc đã tiếp nạp.
Tuy nhiên không tiếp nạp Nhạc Phi, lại không có nghĩa là không thể kết một đoạn thiện duyên với Nhạc Phi.
Vào thị trấn Túc Ninh, Ngọc Doãn liền đi thẳng đến huyện nha.
Lý Dật Phong đã chuẩn bị xong tiệc rượu, Nhạc Phi thì mang theo Từ Khánh và Vương Quý cùng Lý Dật Phong ở bên ngoài huyện nha cung nghênh Ngọc Doãn.
Trương Hiến ở lại trong doanh.
Nhạc Phi cũng sợ!
Tuy nói y và Thái Tử thân quân đã hòa giải, nhưng Vương Quý và Từ Khánh là hai người không có đầu óc, nếu chẳng may lại gây chuyện, gây chuyện không tốt sẽ phải liên luỵ toàn bộ biên quân. Mà Trương Hiến xuất thân gia đình quan lại, đối với đạo lí đối nhân xử thế này sao thấu triệt bằng Vương Quý, Từ Khánh.
Hơn nữa, đêm qua Trương Hiến không có ở trong quân, hôm nay tới lượt gã trực.
Ngọc Doãn đại khái cũng có thể đoán ra nguyên do trong đó, tuy nhiên loại chuyện này, lại không quan hệ lớn gì tới hắn, nên hắn cũng lười quản.
Ngày hôm qua một trò khôi hài qua đi, thật ra lại khiến quan hệ song phương trở nên thân cận không ít.
Vương Quý đương nhiên không dám và cũng sẽ không ở trước mặt Ngọc Doãn gây rối nữa.
Bất kể thế nào, Ngọc Doãn là con rể Chu Đồng, mà Vương Quý lại từng được Chu Đồng chỉ điểm. Từ điều này mà nói, Ngọc Doãn giống như sư huynh của gã, là đệ tử chân truyền của Chu Đồng. Bất kể là từ sự tôn kính đối với Chu Đồng hay là sự kính nể đối với Ngọc Doãn tại trận chiến Khai Phong, lập nhiều chiến công mà kính nể. Vương Quý lúc này đây có vẻ rất ít nói, thậm chí có chút cẩn trọng.
Về phần Từ Khánh, càng dễ đối phó.
Ngọc Doãn vừa mới gặp Trần Quảng không lâu, nghe nói Ngọc Doãn gặp qua Trần Quảng, Từ Khánh sao lại dám bừa bãi?
- Đúng rồi, ngày hôm qua không phải nói Vân ca thần lực kinh người, chẳng qua là khi đó chưa dàn xếp chỗ ở cho tẩu tẩu nên không dám quấy rầy.
Nếu mọi người không việc gì, sao không để cho ta gặp chị dâu và cháu họ?
Nhạc Phi nghe vậy thì vui mừng.
Y lập tức gọi bốn mẹ con Lưu Xảo Nương ra, còn Hà Xuân cCô bởi vì mang thai nên không ra.
Lưu Xảo Nương là một nữ tử nông thôn điển hình, khá thanh tú.
Ngọc Doãn nhớ mang máng, sau này hình như Nhạc Phi cưới thêm một người vợ nữa, dường như là cô gái bên Đông Nam, họ Lý...
Tuy nhiên nay thấy Nhạc Phi với Lưu Xảo Nương như vô cùng thắm thiết.
Vì sao sau này lại cưới thêm Lý Oa thì hắn lại không nhớ rõ lắm.
Ồ, hình như là nói khi cuộc chiến bao vây Khai Phong lần thứ 2, Thang Âm gặp thảm hoạ chiến tranh. Nhạc Phi lúc ấy ở trong quân, Lưu Xảo Nương thì mang theo đứa nhỏ ở lại Thang Âm chăm sóc mẹ của Nhạc Phi là Diêu lão phu nhân. Khi chiến tranh phát sinh khi, Lưu Xảo Nương và người nhà thất lạc.
Sau đó Nhạc Phi nhiều lần trắc trở mới tìm được Diêu lão phu nhân và ba đứa con, nhưng lại không có tin tức của Lưu Xảo Nương.
Rơi vào đường cùng, Nhạc Phi sau này mới tái giá với Lý Oa.
Nhạc Vân, năm vừa mới tám tuổi, khoẻ mạnh kháu khỉnh, cao hơn đám trẻ đồng lứa một chút.
Nhạc An nương quả thật là một cô bé thanh tú xinh xắn, thừa hưởng gien của Lưu Xảo Nương, nghĩ chắc trưởng thành sẽ cũng là một mỹ nhân.
Về phần vị Nhạc Lôi Nhạc nhị công tử Đại Nguyên soái Binh Mã Tảo Bắc trong Thuyết Nhạc kia, nay vẫn còn đang trong tã lót. Lực chú ý của Ngọc Doãn đều tập trung ở trên người Nhạc Vân, cảm thấy vô cùng yêu thích cậu bé.
Hắn không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, nhưng truyền thống người Hoa làm hắn vẫn yêu thích bé nam hơn.
Yến Nô sinh ra hai đứa con gái, tuy rằng bề ngoài hắn không tỏ ra gì, nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc nuối.
- Ngũ Ca, Vân nhi hiện giờ có Trúc Cơ chưa?
Nhạc Phi gãi gãi đầu, cười khổ nói:
- Xác thực là ta muốn dạy nó Trúc cơ, nhưng hai năm bôn ba vẫn chưa có cơ hội này.
Tuy nhiên đứa nhỏ này tính thông minh, lúc trước ta có dạy con chút quyền cước, nó luyện cũng rất tốt.
Gia đình Tiểu Ất ca có tiếng là học giỏi sâu xa, lại được chân truyền tông sư. Nếu có cơ hội, xin hãy chỉ điểm hài tử một chút, để nó có tiến bộ, có căn cơ.
Ngọc Doãn nghe vậy cười ha hả.
- Trẻ nhỏ ham chơi, vậy có sao chứ?
Nói xong, hắn kéo Nhạc Vân, ngồi bên cạnh mình:
- Vân nhi đã từng học quyền cước rồi sao?
Cũng không biết là nguyên nhân gì, Nhạc Vân nhìn rất thanh tú, hiền lành như thúc phụ vậy.
Bình thường, Nhạc Phi bận về việc quân vụ, cho nên rất là nghiêm túc dạy dỗ.
Mà Lưu Xảo Nương thì phải lo liệu gia vụ, cộng thêm phải chăm sóc con gái nhỏ, cho nên cũng không có thời gian quản giáo Nhạc Vân.
Nghe nói Ngọc Doãn hỏi, Nhạc Vân lại rụt rè nói:
- Cháu có theo cha học được chút phác pháp, bình thường vẫn chăm luyện khí lực, thung pháp.
- Hả? Luyện cái gì thung pháp?
- La Hán Thung.
Ngọc Doãn nghe vậy là biết Nhạc Phi đã chân truyền cho Nhạc Vân rồi.
La Hán Thung là kiến thức cơ bản của Chu Đồng truyền xuống. Lúc trước Ngọc Doãn học tập Bát Thiểm Thập Nhị Phiên, thì trước đó cũng luyện là La Hán Thung.
Chỉ có điều Ngọc Doãn có căn cơ cho nên bắt đầu cũng mau.
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn liền bảo Nhạc Vân đứng lên một cái cọc, đột nhiên ra tay đẩy một chút.
Nhạc Vân lập tức ngửa mặt hướng lên trời ngã sấp xuống.
Lưu Xảo Nương và nhạc An nương đứng bên cạnh sợ hãi.
- Không thể tưởng được Vân nhi đã luyện thành công phu tầng thứ nhất, thật là không đơn giản.
Công phu của Chu Đồng hư hư thực thực, thực thực hư hư, trong cương có nhu, trong nhu có cương, rất khó cân nhắc. Ngọc Doãn nhìn qua rất tùy ý mà đẩy, nhưng lại đã bao hàm hai ba phần nội lực. Lực đạo thứ nhất không lớn, người bình thường có thể đứng nguyên, lực đạo thứ hai có lực kéo, xé. nếu người tập võ bình thường không chừng đã bị hắn đầy gục xuống rồi. Nhưng Nhạc Vân lại chịu được lực thứ hai của Ngọc Doãn, nhưng bởi vì công lực không đủ, mới có thể ngửa mặt ngã sấp xuống.
Ngọc Doãn kéo Nhạc Vân lên, lại để cậu ngồi cạnh mình, khích lệ khen ngợi.
Lúc này, Lưu Xảo Nương thấy cậu không sao, liền dẫn nhạc An nương, ôm Nhạc Lôi cáo từ.
Đợi Lưu Xảo Nương đi rồi, Ngọc Doãn đột nhiên hỏi:
- Ngũ ca, hay là thế này, để Vân nhi ở đệ được không?
Nhạc Phi ngẩn ra:
- Tiểu Ất ca có cao kiến gì?
- Đệ thấy cậu bé này có thông tuệ, lại luyện được công phu giỏi.
Nhưng nếu cứ bôn ba theo Ngũ ca, sợ là sẽ chậm trễ tiền đồ. Đệ có một cọc phú quý, không biết Ngũ ca có nguyện ý hay không.
Nhạc Phi nghe vậy vội hỏi:
- Nguyện lắng tai nghe.
- Nói vậy chắc Ngũ ca cũng biết lai lịch Thân quân Thái Tử này.
Đệ ngoại trừ chịu trách nhiệm chức Đô Thống chế Thân quân Thái tử này ra, còn là Trung Xá Nhân Thái Tử. Trước đó, khi đi qua phủ Đại Danh, Quốc trượng từng nói với đệ một chuyện. Nay Thái tử cũng đã 9 tuổi, đang là tuổi đi học, nhưng Quan gia chỉ có một mình Thái tử, không khỏi có chút cô đơn, muốn đệ tìm bạn cho Thái Tử, cùng chơi đùa.
Nhạc Phi lúc mới nghe thì chưa hiểu.
Nhưng sau khi nghe xong câu cuối của Ngọc Doãn thì mắt sáng lên.
- Ý Tiểu Ất ca là...
- Vân nhi bản lĩnh như thế, lại rất thông minh, đệ muốn đề cử nó đi theo Thái tử, cùng học với Thái tử, cùng chơi đùa với Thái tử.
- Việc này...
Nhạc Phi há to mồm, không nói được gì.
Tuy nhiên, không phải là y không bằng lòng, mà là tự nhiên có bánh ngon từ trên trời rơi xuống, nên mới choáng váng như thế.
Mà Lý Dật Phong cũng giật mình nhìn Nhạc Phi, thầm hâm mộ.
Gã cũng có một đứa con trai, chỉ là vừa mới sinh, nhỏ hơn Nhạc Lôi một chút. Nếu không như vậy, gã quyết không nói hai lời, tự đề cử mình. Đây cũng không phải là chơi với bạn bình thường, mà là làm bạn với Thái Tử. Người bình thường sao có phúc khí như này? Thật đúng là Ngọc Doãn! Lý Dật Phong âm thầm thở dài: “Tiểu Ất này thật đúng là vận số lớn.”