Trách không được Lý Dật Phong hỏi mình có đắc tội ai không.
Nghe gã giải thích vậy, Ngọc Doãn đã hiểu được hoàn toàn vấn đề. Cũng giống như nhân viên văn phòng đời sau, một tờ báo một chén nước trà, ba mươi năm cùng lắm làm một trưởng phòng, một đời vô vị.
Một khi vào đây thì đời coi như xong.
Giỏi lắm dạy được một hai đứa học trò thì đầu đã bạc.
Ăn không đủ no cũng không đến mức chết đói. Thành tựu cả đời coi như chết di trong nha môn Thái Nhạc Thự.
Cái tên rất phong cách, Thái Nhạc Thự TiếnSĩ.
Nhưng thực tế thì sao?
Ngọc Doãn không khỏi cười khổ, trong lòng tự hỏi xem mình rốt cục đã đắc tội người nào? Sao họ lại dùng phương thức này để đối phó mình?
Vuốt nhẹ mặt, hỏi gã:
- Đại Lang, nếu ta không làm thì sẽ như thế nào? Ta không vào cái nha môn này được không?
Lý Dật Phong nhìn hắn kỳ quái:
- Không làm? Tiểu Ất, ngươi nghĩ kỹ chưa?
- Rồi, không làm!
Ngọc Doãn trả lời như đinh đóng cột.
Lý Dật Phong mỉm cười:
- Vậy thì kiếp này ngươi cũng khỏi phải làm quan nữa.
- Hả?
Ngọc Doãn hoảng sợ.
Dường như trong Tống Triều người từ chối làm quan cũng nhiều mà. Ví dụ như Vương An Thạch, hoàng đế Thần Tông mấy lần mời đều bị y cự tuyệt. Tại sao Lý Dật Phong nói mình không làm sẽ bị chặt đứt con đường làm quan?
Lý Dật Phong nói khẽ:
- Nếu Tiểu Ất ngươi có công danh trên người, không làm cũng chẳng sao, còn có thể là một giai thoại. Nhưng ngươi lại xuất thân phố phường, được ban ân mà không nhận, Quan Gia làm gì còn thể diện nữa? Ngày sau cho dù ngươi được công danh thì Quan Gia cũng sẽ noi theo gương Liễu Tam Biến năm nào chặt đứt thăng tiến của ngươi, cho ngươi làm một người phố phường chính cống… Ngươi phải hiểu rõ điều đấy.
Thời Tống có một người tên Liễu Vĩnh, trong đã mấy đời liên tiếp làm quan.
Lúc Liễu Vĩnh vào thành đi thi, tự cho tài học hơn người nên không coi khoa cử ra gì, cho là mình thi đậu tiến sĩ thậm chí trạng nguyên là chuyện nhỏ, vậy nên lưu luyến cả ngày trong lầu xanh. Không ngờ kết quả không như mong muốn, lúc công bố yết bảng Liễu Vĩnh thi rớt. Uể oải bi phẫn, y liền làm một tác phẩm nhất thời nổi danh truyền tụng, đó là “Hạc xung thiên”.
Nhìn vẻ ngoài thì Liễu Vinh có vẻ không để ý công danh.
Nhưng thực chất không lúc nào kỳ vọng đạt được công danh… Năm đầu Nhân Tông lại đi thi, ngỡ tưởng đã qua cửa, ai ngờ đâu bởi bài từ “Hạc xung thiên” truyền tới cung cấm, hoàng đế Nhân Tông coi đây là cớ phế bỏ Liễu Vĩnh, thế là lại rớt.
Hoàng đế Nhân Tông thậm chí còn tự phê: Đã đi uống rượu nghe hát, còn cầu công danh phù phiếm mà làm gì?
Một câu nói kia đã chặt đứt công danh một đời của Liễu Vĩnh, mãi cho đến khi ông năm mươi mốt tuổi mới thi đậu, nhưng đầu đã bạc mất rồi.
Lý Dật Phong nêu lên gương Liễu Vĩnh để cảnh cáo Ngọc Doãn: nếu anh không làm thì kết quả so với Liễu Tam Biến càng thê lương …
Sau khi Ngọc Doãn nghe xong liền trầm mặc.
Nhậm chức hay không đây?
Ở trước mặt hắn có hai con đường, mà bất kì cái nào cũng chẳng hay ho gì.
Lý Dật Phong nói khẽ:
- Quan Gia là một người rất rộng lượng, ngươi cần phải nghĩ kỹ. Nếu nhậm chức, ngày sau vẫn còn có cơ hội. Nhưng nếu không làm, chỉ cần Quan Gia còn trên đời thì ngươi sẽ không còn cơ hội ngẩng cao đầu. Ngươi có thể hiểu những khó khăn trong vấn đề này không?
Ừm?
Ngọc Doãn đột nhiên ngẩng đầu.
- Ta đang muốn đến thư viện Quan Kiều đọc sách, sợ không thể gánh vác chức vị quan trọng này. Ý tốt của Quan Gia Tiểu Ất ghi nhớ trong lòng, chỉ tiếc tài học kém cỏi, không đủ khả năng vào Thái Nhạc Thự. Ta đã nghĩ kỹ, không làm!
- Thật sao?
- Ừ!
Ngọc Doãn nghĩ một chút liền đưa sắc mệnh cho Lý Dật phong.
- Còn nữa, nếu ta nhậm chức thì sẽ trở thành cấp dưới của lão đại nhân. Nhưng chức Thái Nhạc Thự Tiến sĩ này không phải điều ta mong muốn, mong Đại Lang chuyển sắc mệnh cho lão đại nhân, xin ngài trả lại cho Quan Gia.
Nếu đã quyết định thì Ngọc Doãn sẽ không hối hận.
Hắn chắp tay cáo từ Lý Dật Phong liền rời đi.
Lý Dật Phong tiễn Ngọc Doãn ra cửa rồi quay trở về phòng.
Bỗng thấy Lý Cương ngồi trong sảnh, cầm tờ sắc mệnh kia như đang suy ngẫm.
- Cha, ngài về khi nào vậy?
- À, người vừa nãy hình như là Ngọc Tiểu Ất phải không.
- Đúng vậy!
- Có việc gì ư?
Lý Dật Phong liền kể lại nguyên do Ngọc Doãn đến, lại chỉ vào tờ sắc mệnh kia cười khổ:
- Cũng không biết Tiểu Ất đắc tội ai mà lại bị đối phó như vậy. Nếu như là người khác thì có lẽ mong còn không được! Nhưng Tiểu Ất tâm cao khí ngạo, sao có thể cam tâm một đời làm trong Thái Nhạc Thự? Cho nên hắn quyết định không làm, giao tờ sắc mệnh này cho cha.
Lý Cương nhăn mày, dường như đang trầm tư.
Sau một lúc y thở dài:
- Tiểu Ất quyết đoán như vậy, vừa là việc tốt vừa là việc xấu. Nhưng nếu hắn quyết phải noi theo Liễu Tam Biến làm khanh tướng áo trắng thì đành theo hắn thôi. Cũng may người này không như Liễu Tam Biến lỗ mãng lang thang, trải qua tôi luyện cũng có thể có thành tựu mai sau. Đúng rồi, về vụ để báo (cách gọi tờ báo đời Tống) con có quyết định chưa? Nếu Ngọc Ất không làm ở Thái Nhạc Thự thì phải toàn lực thao tác để báo một phen.
- Ai dà…
Lý Dật Phong vỗ trán:
- Sao con lại quên chuyện này nhỉ? Hôm nay con đi tìm Từ Quỹ và Lý Nhược Hư, giải thích vấn đề cho họ. Hai người họ cũng đồng ý sẽ không tham dự, tuy nhiên sẽ không đi soạn bản thảo… Chuyện này chắc Tiểu Ất cũng sẽ không để ý. Duy có một vấn đề rắc rối là bên của nghĩa phụ.
Lý Cương trầm giọng:
- Theo cách nhìn của cha tốt nhất vẫn không cần dính vào. Nhiều một ngày thì nhiều một phần biến số. Ngày mai con hãy đi nói cho Ngọc Tiểu Ất, con có thể đồng ý yêu cầu của hắn nhưng con phải tự nắm bản thảo trong tay. Ta thấy được tương lai của để báo sẽ vô cùng quan trọng. Con phải nhờ Ngọc Ất chỉ bảo nhiều. Đừng tưởng con là Thái Học Sinh là giỏi, nếu nói về sự lịch lãm thì con kém Tiểu Ất nhiều lắm…
Lý Dật Phong nghe được vội khom người:
- Con xin ghi nhớ sự dạy bảo của cha.
***
Ánh trăng mát lành.
Bước trên mặt đất phủ trắng sương bạc, Ngọc Doãn chậm rãi đi dọc theo con đê Biện Hà.
Khanh tướng áo trắng ư?
Ta sẽ không bừa bãi lỗ mãng như Liễu Vĩnh… Đúng vậy, lần này ta làm mất thể diện của Tống Huy Tông, nhưng tương lai ta không hề lo lắng. Triệu Cát còn có thể tại vị bao lâu? Ngọc Doãn nhếch lên khóe miệng, lộ ra ý cười cổ quái.
Nếu như nhớ không sai thì năm sau chính là lúc Triệu Cát truyền ngôi!
Ngọc Doãn đột nhiên nghỉ chân, đứng thật lâu trên bờ đê.
Một năm, chỉ có một năm…
Nếu ta vào Thái Nhạc Thự sợ cũng chẳng gặp được Triệu Cát mấy lần.
Nếu như vậy thì thà không đi, mình có thể từ đó làm ra những cải biến lớn sẽ dễ dàng hơn!
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn nắm chặt tay.
Cho dù Triệu Cát đuổi hắn ra khỏi Khai Phong làm chức quan nhỏ cửu phẩm nào đó trong huyện thành Ngọc Doãn cũng sẽ không từ chối. Ít nhất như vậy hắn còn có đường sống phát huy. Nhưng nếu vào Thái Nhạc Thự thì hắn còn có thể làm gì? Chẳng lẽ sống uổng suốt đời sao?
Thật mong Triệu Cát sớm truyền ngôi….
Đúng rồi, đến cùng là ai đề cử ta làm Thái Nhạc Thự Tiến sĩ?
Nhìn mặt ngoài thì dường như là có ý tốt. Dù sao Ngọc Doãn thân không có công danh, bỗng nhảy vào làm trong công môn, những người không hiểu sẽ đỏ mắt mà hâm mộ. Nhưng thực tế đề cử nhìn như có ý tốt này lại bao hàm dã tâm mạnh mẽ.
Đây chính là ý đồ chặt đứt công danh của Ngọc Doãn, cho hắn không thể nổi danh!
Quả thật là độc ác, quả là giết người không thấy máu… Nhưng vấn đề là ai có thù hận lớn với ta như vậy?
Ngọc Doãn không biết nên càng lo lắng.
Một đối thủ núp trong bóng tối đáng sợ hơn nhiều so với kẻ thù bên ngoài.
Là ai, là ai… Kẻ này rốt cục là ai!
Ngọc Doãn vỗ nhẹ lên thân cây hạnh, trong đầu lần lượt hiện từng cái tên.
Quách Kinh?
Không thể nào!
Thằng khốn đó chẳng biết núp trong xó nào, càng không có năng lực có thể ảnh hưởng quyết định của Quan Gia. Chẳng lẽ là Lý Bảo? Cũng không thể! Dù gã là giáo đầu của Ngự Quyền Quán nhưng trên thực tế không thể diện kiến hoàng đế.
Trừ những người trên thì còn Đường Cát và Lý Bang Ngạn.
Hai người này có thù giết cha, trên lý luận thì có khả năng nhất…
Nhưng nghĩ kỹ thì vẫn thấy không thể. Lý Bang Ngạn không cần nói, đường đường là lãng tử Tể Tướng, không thể chú ý đến mình được. Đường Cát dù ở chùa Ngũ Long, có cơ hội gặp hoàng đế nhưng lại không có năng lực để hoàng đế đưa ra quyết định. Hơn nữa bọn họ cũng không biết việc mình đã rõ chân tướng. Nói không chừng Đường Cát còn muốn lừa gạt bí tịch chân pháp từ tay mình nên trong thời gian ngắn không có khả năng tạo uy hiếp lớn cho mình.
Không phải hai kẻ này thì là ai mới được chứ?
Ngọc Doãn hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh lại.
Đúng rồi, chẳng lẽ là y?
Triệu Cấu!
Y là hoàng tử, được phong làm Khang Vương, có đầy đủ cơ hội tiếp xúc với hoàng đế Huy Tông. Đừng quên lúc trước Lý Sư Sư từng nhắc nhở hắn, vì chuyện hắn và Lã Chi Sĩ giao tranh khiến Triệu Cấu thua hơn mười ngàn quán, còn mất cả đàn cổ Đại Thánh Di Âm. Lúc ấy Lý Sư Sư đã nhắc hắn phải cẩn thận Triệu Cấu… Liệu có phải người này làm chuyện xấu sau lưng hay không?
Ngọc Doãn càng nghĩ càng thấy có khả năng!
Trong lịch sử Tống Cao Tông là cái dạng gì Ngọc Doãn cũng không rõ.
Nhưng thông qua việc y dung túng Tần Cối hại chết Nhạc Phi thì kẻ này sợ cũng là một người tinh thông quyền mưu…
Lý Sư Sư từng âm thần nhắc hắn Triệu Cấu lòng dạ hẹp hòi.
Nếu quả thật như thế thì tất cả vụ việc ở Thái Nhạc Thự sẽ cực kì phù hợp với tác phong cảu Triệu Cấu.
Y đầu óc nhỏ nhen, cho nên có lý do hại Ngọc Doãn. Y tinh thông quyền mưu nên muốn đưa hắn vào Thái Nhạc Thự làm Thái Nhạc Thự Tiến sĩ, chặt dứt tiền đồ một đời của hắn. Loại thủ đoạn giết người không thấy máu này không phải thứ Triệu Cấu am hiểu nhất ư?
Ngọc Doãn nghĩ đến đây liền lạnh cả người.
Có vẻ mình ở thành Khai Phong này nên cẩn thận hơn…
Không được, nhất định phải gia tăng thanh danh của mình. Thanh danh càng lớn mới có thể bảo hộ sự an toàn của mình.
Ngọc Doãn hiểu được vấn đề, tuy có chút lo lắng nhưng tâm thần cũng ổn định… Dường như mình và Triệu Cấu sẽ không thiếu một phen đọ sức. Chính mình một kẻ bình dân, còn Triệu Cấu lại đường đường là Cửu hoàng tử, Khang vương điện hạ. Hai vị trí cách nhau quá lớn, nếu ở kiếp trước chắc Ngọc Doãn đã sớm chết vài lần.
Cũng may đây là đời Tống!
Đây là thời đại xấu nhất, nhưng cũng là tốt nhất…
Dù đường đường là Cửu hoàng tử cũng không thể tùy ý làm bậy, biểu lộ trực tiếp gây chuyện Trần Doãn.
Như vậy mình còn có mấy phần nắm chắc để tự bảo vệ mình! Ngọc Doãn híp lại tròng mắt, nắm đâm hung hăng nện vào trên cây hạnh.
Xào xạc đám lá cây sắp khô vàng tá lả rơi xuống!