Đời Tống có khoa cử, có thể giúp cho nam nhi trở nên vượt trội, giống như tể tướng nhà nghèo, được lưu tên trong sử sách.
Còn đối với những kỹ nữ này cũng có khoa cử cho các nàng.
Tuy nhiên, những cuộc tuyển chọn dân gian cũng giống như những màn tuyển thanh nữ thời sau, có tồn tại tấm màn đen nào hay không, người ngoài không biết được.
Lúc ban đầu, các nàng chỉ ở những nơi bình dân để hiến nghệ. Nhưng khi danh tiếng nổi lên, được người trọng vọng, tiền bạc nhiều như nước, các nàng liền mua nhà cao cửa rộng, ở nhà mình biểu diễn tại nhà, chiêu đãi phong lưu nhã sĩ, danh nhân quý khách.
Những kỹ nữ này một khi được bình chọn là hoa khôi thì sẽ xưng là “hành thủ”. Thượng hành thủ chính là nghệ sĩ đứng đầu.
Giống như Tiếu Chi Nhi chính là kỹ nữ ở bậc Thượng Hành Thủ, cao hơn một bậc so với Hành thủ. Nhưng mà ở trên Thượng Hành Thủcòn tồn tại cả Thượng Thính Hành thủ ( là người đứng đầu trong nghề ca múa). Người được gọi là Thượng Thính Hành thủ chính là nghệ sĩ biểu diễn trong những yến tiệc của quan lại và hoàng tộc. Người được danh hiệu Thượng Thính Hành thủ tương đương có thân phận là quan kỹ.
Thời Huy Tông, Thượng Thính Hành thủ nổi tiếng nhất chính là Lý Sư Sư.
Nhưng kể từ khi Tống Huy Tông bao dưỡng Lý Sư Sư về sau thì vị trí Thượng Thính Hành thủ của Lý Sư Sư do Phong Nghi Nô thay thế. Bây giờ, tổng tuyển cử hoa khôi năm năm một lần sắp bắt đầu. Vị trí Thượng Thính Hành thủ của Phong Nghi Nô sẽ phải bỏ đi để cho dân gian lại bình chọn ra lại một Thượng Thính Hành thủ mới.
Hầu như những danh kỹ ở phủ Khai Phong cũng bắt đầu chuẩn bị.
Cuộc bình chọn sẽ cử hành vào tháng giêng năm sau. Đến lúc đó, kỹ nữ ở phủ Khai Phong sẽ thi triển tài hoa, tranh giành tư cách làm Thượng Thính Hành thủ. Tiểu Chi Nhi cũng là một trong những người trên hết rất muốn giành lấy vị trí Thượng Thính Hành thủ này.
Mời Ngọc Doãn làm nhạc sư cũng là một sự chuẩn bị cuối năm của Tiếu Chi Nhi.
Chỉ có điều không ngờ rằng Ngọc Doãn lại không đồng ý, không những từ chối mà còn nói năng lỗ mãng. Điều này khiến Tiếu Chi Nhi mười sáu tuổi đã vang danh phủ Khai Phong làm sao có thể chịu nổi? Tuổi nàng không lớn lắm, mới ở độ tuổi hai mươi, nhưng từ khi xuất đạo đến nay vẫn luôn nổi tiếng ở lầu Bạch Phàn, rất được hoan nghênh ở Đông Kinh.
Từ trước đến giờ những phong lưu nhã sĩ, danh nhân tài từ đều luôn ngưỡng mộ nuông chiều nàng.
Kể từ đó khiến cho Tiếu Chi Nhi hình hành nên bản tính ngạo mạn ngông cuồng. Nàng chưa hề xem qua Ngọc Doãn biểu diễn ở Đại Tướng Quốc Tự nên nói việc hắn áp chế Phong Nhi Nô, nàng cũng không đặc biệt tin lắm. Tuy nhiên, có một nhân tài như vậy thì nàng cũng có ý muốn lôi kéo một phen, ít nhất là sợ bị đối thủ của mình lôi kéo hắn.
Nhưng Ngọc Doãn cự tuyệt khiến nàng cực kỳ mất mặt.
Cho nên nàng mới ép chưởng quầy của lầu Bạch Phàn cấm việc kinh doanh vớicửa hàng Ngọc gia, muốn dạy cho Ngọc Doãn mội bài học.
Tuy nhiên, sự việc này qua đi thì Tiếu Chi Nhi cũng quên đi Ngọc Doãn.
Ở trong mắt nàng, Ngọc Doãn lợi hại lắm cũng chỉ là một nhạc sư. Dưới gầm trời này, ba cái đùi cóc còn dễ thì hai cái chân nhạc sư cũng không khó tìm. Ngọc Doãn lợi hại, nhưng có thể nào lợi hại hơn đại sư Từ Diễn biểu diễn Kê Cầm tại bữa tiệc hoàng cung năm đó? Ngay cả hoàng thượng cũng vỗ tay tán thưởng người như Từ Diễn.
Mà nay Từ Diễn đã tạ thế.
Nhưng những đệ tử thân truyền của Từ Diễn đều bị Tiếu Chi Nhi lấy số tiền lớn mua được.
Tiếu Chi Nhi không giống những thứ kỹ nữ khác sau khi thành danh thì cố gắng khuếch trương gia sản. Mà nàng lại dùng số tiền lớn mời tới phủ Khai Phong rất nhiều nghệ nhân nhạc sư nổi danh, tạo thành một nhóm thành viên dành riêng cho nàng.
Chớ xem thường mấy người này. Đối với kỹ nữ mà nói, họ vô cùng quan trọng.
Sau khi Lý Sư Sư rời khỏi thì Phong Nghi Nô dùng năng lực gì để có thể thay thế vị trí Thượng Thính Hành thủ? Toàn bộ dựa vào quan hệ cá nhân giữa nàng ta với Lý Sư Sư, trong thời gian tuyển chọn hiến nghệ đã mời vào trong cung một nhóm thành viên rất xa hoa, trong đó có rất nhiều nhạc sư ở lại trong cung giúp nàng ta sau khi phủ Đại Thịnh giải tán. Cũng chính vì nguyên nhân này mà Phong Nghi Nô mới vô cùng thuận lợi trèo lên ngai vàng hoa khôi.
Tiếu Chi Nhi không dùng phương pháp này, càng không có giao tình với Lý Sư Sư.
Nhưng nhóm người dưới tay nàng có thực lực hùng hậu, không giống như của những kỹ nữ bình thường khác.
Thậm chí, ngay cả Phong Nghi Nô cũng nhất định phải thừa nhận rằng nhóm người của Tiếu Chi Nhi có thể nói là đội hình xa hoa nhất ở phủ Khai Phong.
- Cô nương, vừa rồi nô tì vừa nhìn qua, thấy bên kia tây lầu đã ngồi đầy rồi.
- Thật sao?
Tiếu Chi Nhi bình tĩnh cười nhạt, không lộ ra vẻ gì sợ hãi lẫn vui mừng.
Đối mặt với những việc này, đối với nàng không là gì. Nếu nàng có chí muốn trở thành hoa khôi đệ nhất Đông Kinh thì tất nhiên không thể thiếu đi sự phô trương.
- Đã chuẩn bị xong chưa?
- Cô nương yên tâm. Đêm nay cả sảnh đường đều rất rực rỡ.
- Nô Ca, trời sinh ngươi mồm miệng khéo. Thôi được, cho là ngươi nói lời tốt lành! Vậy ngươi hãy đi xuống xem một chút, đừng để mọi người lo lắng. Ta nghe người ta nói, Phong nghi Nô kia cũng chuẩn bị một buổi hiến nghệ cho tiện tỳ Từ Bà Tích ở lầu Phan. Ta cũng không thể thua khí thế để ngày sau gặp lại không để cho tiện tỳ kia nhạo báng.
Gần đây Từ Bà Tích mới nổi lên là một tiểu danh ca ở phủ Khai Phong ở Đông Kinh, làm Thượng Hành thủ ở lầu Phan.
Nàng ta và Tiếu Chi Nhi tiểu tác không cách nhau nhiều lắm, đều xinh đẹp như hoa, tiếng nói trong trẻo, tài đánh đàn phi phàm, là nhân tuyển hoa khôi cho lầu Phan. Phong Nghi Nô cũng từng hiến nghệ ở lầu Phan nên tất nhiên cũng muốn giúp đỡ Từ Bà Tích.
Rất nhiều người nói, hoa khôi năm nay sẽ được bình chọn trong trong bốn người là Tiếu Chi Nhi ở lầu Bạch Phàn, Từ Bà Tích của lầu Phan, An Nương ở lầu Trường Khánh cung Cảnh Linh thành đông và Trương Thất Thất ở Nhân Hòa lâu ngoài cửa thành đông.
Việc tuyển chọn hoa khổi lần này rõ ràng là cuộc tuyển chọn rất quyết liệt.
Thế nên rất nhiều kỹ nữ nhất định đã bắt đầu chuẩn bị từ đầu năm, nếu không sẽ kém cỏi hơn so với những người khác.
Cho nên mỗi một đợt hiến nghệ, Tiếu Chi Nhi đều phải đối đãi thật cẩn thận.
Nô Ca đáp lời rồi lui ra khỏi phòng.
Tiếu Chi Nhi quay nhìn hình ảnh trong gương đồng, bần thần một hồi, sau đó hít một hơi sâu, đặt đôi tay thon non mềm mại trước ngực, cố gắng để cho mình bình tĩnh trở lại. Tuy không phải là lần đầu hiến nghệ, nhưng mỗi lần hiến nghệ, đối với Tiếu Chi Nhi mà nói, đều giống như lần đầu tiên vậy. Nàng muốn có tâm trạng tốt nhất để biểu hiện cho người xem.
***
- Thiếu Dương, sao đột nhiên lại mời ta uống rượu?
Ngoài lầu Bạch Phàn, Lý Dật Phong ngừng chân, lôi kéo Trần Đông, nghi hoặc hỏi:
- Hơn nữa còn chọn lầu Phong Nhạc. Ha ha, chứ không phải là với dáng dấp như ngươi, đến một chút tiền cũng không mang trên người sao?
Lý Dật Phong đầu đội khăn đông pha, mặc áo dài màu xanh nhạt in hoa gấm, bên hông buộc một túi thơm. Mùi thơm thoang thoảng làm người ta sảng khoái tinh thần. Hắn cười ha hả nhìn Trần Đông hỏi, mắt toát ra ý cười.
Trần Đông ăn mặc mộc mạc hơn nhiều so với Lý Dật Phong.
Áo dài màu xanh đã giặt nhiều nên hơi trắng bệch. Trang phục và đồ trên người đều vô cùng đơn giản. Duy nhất có một món đồ, chính là một đóa hoa mẫu đơn cài nghiêng ở trên tóc, khiến hắn toát ra một tinh thần sôi nổi.
Cũng không thấy lạ khi người Tống còn duy trì thói quen từ thời thịnh Đường là dùng túi thơm.
Cách chọn hương liệu cũng thiên kỳ bách quái, rất nhiều cách khác nhau.
Cách ăn mặc có trang sức của Trần Đông là từ thời Huy Tông tới nay. Nam nhân cài hoa thường muốn tỏ ra phong nhã và tuấn lãng. Trần Đông nhìnkhông tệ, chỉ có điều gia cảnh không tốt, ngày thường có rất ít trang sức.
Hôm nay tới lầu Bạch Phàn, lại không thể làm mất mặt mũi học sinh Thái Học, cho nên đã đặc biệt mua một đóa mẫu đơn cài trên tóc.
- Đại Lang chớ giễu cợt. Nếu như ta muốn ăn thì chắc chắn sẽ tìm ngươi nói rõ. Lần trước, lần trước thật là ta đã quên mang theo tiền. Tuy nhiên, bữa tiệc hôm nay lại không do ta mời, thực ra là do người khác làm chủ, Đại Lang chớ trách.
- Là ai?
Lý Dật Phong nhăn mày, nghi hoặc hỏi.
- Chính là người mới đến Thái Học, Lý Quan Ngư Lý Đại Lang.
- Lý Quan Ngư?
Lý Dật Phong lập tức lộ ra vẻ không hài lòng:
- Chính là cái tên Lý Quan Ngư mới từ Yến Châu đến kia sao? Tại sao ngươi và hắn lại biết nhau? Ta nghe người ta nói, cái tên đó đi đường lo lót tiền bạc với Lý Ngạn mới vào được trường Thái Học. Cớ gì ngươi giao thiệp gần gũi với hắn như vậy? Ta còn nghe nói, hắn thường làm bạn với những người phu tẩu, hơn nữa không học tốt ở trường.
Người như vậy, xưa nay ngươi vốn khinh thường không để ý. Tại làm sao…
Trần Đông khẽ mỉm cười:
- Làm sao ta không biết hắn dùng thủ đoạn qua Lý Ngạn chứ?
Hơn nữa ta còn nghe nói hắn còn tôn Lý Ngạn giống như cha. Người đức hạnh như vậy không phải là kẻ trung nhân với ta. Chỉ là ta cảm thấy tò mò đối với người này. Cảm thấy trong người hắn có một chút bí mật.
- Ừ?
Lý Dật Phong ngẩn ra, hạ giọng nói:
- Xin chỉ giáo cho?
- Lai lịch của Lý Quan Ngư dường như có chút kỳ lạ.
Ta thấy cử chỉ cách nói năng của hắn có chút không tầm thường. Khi giơ tay giơ chân luôn có chút uy nghiêm, không giống kẻ đầu đường xó chợ. Hắn nói do bị người Kim cưỡng ép dân chúng Yến Châu phải di dời nên mới mang theo thê tử rời khỏi Yến Châu tìm người thân nương tựa. Mà người người thân kia tuy là lực sĩ ở phủ Khai Phong cũng không có nhiều tài sản gì.
Mà sau khi Lý Quan Ngư đến lại có thể mua nhà cửa ở gần Châu Kiều.
Ngươi cũng biết, nhà cửa ở gần khu Châu Kiều đắt tiền thế nào. Tòa nhà của hắn chưa nói đến là hoa mỹ, nhưng cũng phải mấy trăm quan tiền mới có được. Càng khiến cho ta cảm thấy kỳ lạ, người này có thể đi qua cửa Lý Ngạn.
Lý Nghiêm này là người tham lam tiền bạc, nhưng một chút tiền tài chưa chắc hắn để vào trong mắt.
Nhưng không ngờ hắn có thể vì Lý Quan Ngư xuất đầu lộ diện mà bỏ ra không ít tiền bạc mới có thể để Lý Ngạn mở miệng.
Sau khi người này gia nhập trường Thái Học cũng không thực sự học ở trường.
Ngược lại hắn gọi bạn gọi bè, mỗi ngày tiệc rượu không ngừng. Trong chuyện này ta cảm thấy có chút kỳ lạ. Nếu như hắn phải bỏ nhiều tiền bạc như vậy để vào được trường Thái Học thì về lý là một người hiếu học. Nhưng vẫn không thấy hắn học ở trường, chi tiêu cũng cực kỳ xa xỉ. Ta cảm thấy người này không tầm thường, cần phải cẩn thận quan sát.
Lý Dật Phong gãi gãi đầu, không kìm nổi cười nói:
- Có lẽ gia tài nhà hắn rất nhiều, hắn đi vào phủ Khai Phong mới phát hiện mình phải đi nhờ vả người khác, cũng không phải là bản lĩnh cho nên hắn muốn vào trường Thái Học để đề cao thân phận của hắn.
- Vậy sao?
Trần Đông lắc đầu:
- Dù sao ta cảm thấy người này không bình thường.
Vừa lúc hôm nay hắn mời ta đến lầu Phong Nhạc uống rượu, ta mới gọi Đại Lang đến, nghe hắn nói một chút thế nào, thăm dò lòng dạ hắn. Ăn xong bữa tiệc này rồi, chúng ta đường ai nấy đi, có cần phải kết giao với hắn ta sao?
- Ừ, nếu như Thiếu Dương ngươi có chủ trương như vậy thì ta cũng không nói gì.
Dù sao cũng nên cẩn thận nhiều mới được. Nếu như tình hình không tốt thì chúng ta rút lui, chớ nên dây dưa với hắn làm gì.
- Ta biết rồi!
Hai người nói xong liền đi vào trong lầu.