Tĩnh Khang có còn sao?
Ngọc Doãn lại lâm vào mê man...
Hắn càng nghĩ càng không rõ.
Kỳ thật quốc lực Đại Tống không kém, nhưng lại liên tiếp bị dị tộc đánh bại.
Thật sự là những dị tộc này quá mức hùng mạnh? Hiện giờ xem ra, ngược lại cũng không hẳn.
Trước đó, hắn từng nghĩ hết mọi biện pháp, muốn ngăn cản Tĩnh Khang. Nhưng hôm nay tinh nhuệ Nữ Chân mất hết, lại lại cảm thấy, Tĩnh Khang này không phải hắn ngăn cản. Nữ Chân không có, còn có Tây Liêu, còn có người Mông Cổ tại đại mạc xa xôi vẫn đang không biết ở nơi nào. Nếu Đại Tống không thể tự mình cố gắng, sớm muộn gì vẫn là diệt vong. Đã không có Tĩnh Khang, trời mới biết có thể còn có tai họa khác hay không.
Lúc này, đáng lý nên thêm một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, quét ngang đại mạc.
Sẽ như Đại Đường thịnh thế kia, khiến vạn nước triều bái...
Nhưng Ngọc Doãn rất rõ ràng, điều này rất không có khả năng.
Hắn có thể khẳng định, một trận chiến hôm nay hẳn là một trận chiến cuối cùng. Triệu Hoàn quyết không có thể nào cho phép bọn họ tiếp tục bắc tiến, đây là vấn đề gốc rễ, cho dù đã giết tất cả người Nữ Chân, kết quả cuối cùng, hả năng vẫn giống nhau.
Triệu Hoàn, Triệu Hoàn...
Trong lòng Ngọc Doãn đột nhiên sẽ động.
Nếu là Triệu Hoàn chết rồi, sẽ là kết quả gì?
Tuy nhiên ý niệm này cũng chỉ lóe lên trong đầu hắn rồi biến mất.
Triệu Hoàn nay mới hai mươi bảy tuổi, sao có thể chết được?
Chỉ hy vọng ông ta có thể duy trì cục diện hiện nay tương lai nếu Triệu Kham đăng cơ, không chừng Đại Tống còn có mấy phần hy vọng.
Ừm, hẳn là như thế...
Chiến đấu, đã chấm dứt.
Ba trăm bốn mươi ba Hợp Trát không một người trốn thoát, đều chết trận.
Ngọc Doãn cũng không khách khí, sai người đem chém đầu toà nhữn thị vệ Nữ Chân này, chuẩn bị mang đến Khai Phong thỉnh công.
Hắn mang theo Bàng Vạn Xuân, Địch Lôi, trở về núi Trục Lộc.
Lúc này, trời đã sáng rõ, chiến đấu dưới chân núi núi Trục Lộc cũng đã chấm dứt.
Trận chiến này, tù binh quân Kim mà quân Tống bắt được ước ba nghìn người, chém giết hơn hai ngàn người, còn lại đều chạy trốn. Có thể nói, trải qua một trận chiến này. Lực lượng Nữ Chân ở Úy Châu bị triệt tận gốc. Không đúng, còn có quân Kim ở núi Kê Minh. chủ soái cầm binh ở núi Kê Minh là Kim Ngột Truật đã thành phế nhân. Nhưng Ngọc Doãn cũng không dám khinh thường người kia. Trong lịch sử đúng Kim Ngột Truật này đã mang đến tai họa thật lớn cho Đại Tống, dù hắn ta đã thành phế nhân, cũng không thể khinh thường.
Cho nên, Ngọc Doãn sau khi thu chỉnh binh mã lập tức hạ lệnh, mệnh Ngô Giới làm chủ soái, Bàng Vạn Xuân, Dương Tái Hưng, Trương Khởi, Phó Tuyển làm phó tướng, dẫn tám ngàn tinh binh, tập kích bất ngờ núi Kê Minh. Từ núi Trục Lộc đến núi Kê Minh ước chừng một ngày đường.
Tuy nhiên, bởi vì cướp lấy thị trấn Định An, bắt được rất nhiều chiến mã.
Kể từ đó, cũng khiến cho quân Tống có công cụ thay đi bộ. Dương Tái Hưng và Bàng Vạn Xuân làm tiên phong, dẫn ba nghìn kỵ quân xuất phát đi trước. Theo sau, Ngô Giới ba người năm nghìn binh mã theo vào, hướng tới núi Kê Minh, ngựa không dừng vó tiến đến.
- Nhớ kỹ, ta không cần tù binh!
trước khi Ngô Giới lên đường, Ngọc Doãn trầm giọng nói:
- Nhất là Hoàn Nhan Tông Bật kia, ta sống thì gặp người, chết phải thấy thi thể!
Tuy rằng không rõ vì sao Ngọc Doãn lại căm hận Hoàn Nhan Tông Bật như thế, nhưn nếu hắn ra lệnh, Ngô Giới liền nhớ kỹ tại trong lòng.
Đám người Ngô Giới lãnh binh rời đi, Ngọc Doãn liền chuẩn bị trở về Tùng Tử khẩu.
Nhưng, không đợi hắn đuổi tới Tùng Tử khẩu, thấy Trần Quy dẫn đám người Tôn Hải, La Đức, Cao Nghiêu Khanh từ Tùng Tử khẩu tới hội hợp rồi.
- Tiểu Chủng tướng công có mệnh, lệnh lang quân tức khắc trở về Tích Tân.
- Hả?
Ngọc Doãn hơi sửng sốt, liền hiểu nguyên do trong đó.
Một trận chiến này, hẳn là đánh thắng!
Chủng Sư Trung làm Thống soái Yên sơn phủ, Chế Trí Sứ Hà Bắc đông lộ, nói vậy cũng có chút bận tâm, lo lắng Ngọc Doãn liều lĩnh, tiếp tục khai chiến cùng Nữ Chân. Phải biết rằng, một trận chiến Úy Châu, Đại Tống toàn thắng. Nhưng Yên sơn phủ mà nay đã thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Triệu Hoàn cũng tốt, đại thần trong triều cũng thế, đều khó có khả năng cho phép Chủng Sư Trung tiếp tục lập chiến công.
Công lao này đã khá lớn!
Ngay cả Chủng Sư Trung cũng cảm thấy sợ hãi.
Chỉ có điều Chủng Sư Trung không nghĩ tới, Ngọc Doãn vẫn đi trước một bước, mệnh Ngô Giới suất bộ cướp lấy núi Kê Minh.
Ngọc Doãn không rõ lắm địa vị chiến lược của núi Kê Minh, hắn chỉ là muốn muốn xử lý rơi Kim Ngột Truật, cũng không ý khác. Nhưng Chủng Sư Trung lại rất rõ ý nghĩa quan trọng của núi Kê Minh đối với người Nữ Chân. Đợi quân Tống cướp lấy núi Kê Minh, thế tất yếu chặt đứt liên hệ giữa Kinh Đô và Tây Kinh. Đến lúc đó Đại Đồng Tây Kinh lập tức trở thành thân cô thế cô, Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi quyết không thể nào, ngồi nhìn Đại Đồng Tây Kinh mất đi...
Bởi như vậy, chiến sự chỉ sợ còn phải tiếp tục.
Mà Chủng Sư Trung đem trận này đánh đến tình trạng như này, đã lo lắng đề phòng, thật sự không dám, cũng không muốn tiếp tục công kích nữa.
- Bên sông Tang Can kia tình hình chiến đấu như thế nào?
Trần Quy vội vàng nói:
- Trận chiến sông Tang Can đã chấm dứt, hai người Nhạc Phi, Ngưu Cao đánh bại Lỗ Tặc, tù binh gần năm ngàn người.
Năm ngàn người?
Ngọc Doãn nghe được con số này thì mày nhăn lại.
Nếu như cộng thêm tù binh quân Kim ở núi Trục Lộc, vậy thì cũng gần tám ngàn người, lại là một con số kinh người.
Nhưng chẳng biết tại sao, Ngọc Doãn lại không có bất kỳ cảm giác vui sướng nào.
Nghị hòa Tống Kim sắp mở ra rồi.
Tám ngàn tù binh này...
Quan viên trong triều Đại Tống sẽ liệu tính như nào? Khi trận chiến Khai Phong kết thúc, Ngọc Doãn đã hiểu rõ, thậm chí có chút chán ghét.
- Tôn Hải!
- Có tiểu nhân.
Ngọc Doãn đột nhiên gọi Tôn Hải đến, trầm giọng nói:
- Ta có một việc chuyện quan trọng muốn phó thác cho ngươi.
Tôn Hải ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi:
- Xin hỏi lang quân, có gì chỉ bảo?
Ngọc Doãn nhìn chung quanh một cái, hạ giọng nói:
- Nay số tù binh trong tay ta gần tám ngàn người, nhưng ta lại không muốn giữ lại bọn họ.
Ta biết, việc này nghe vào có chút khó khăn.
Nhưng ta vẫn hy vọng ngươi có thể giúp ta giúp một tay, không biết ngươi có nguyện ý giải ưu phiền này cho ta không?
Lời nói này vô cùng khó hiểu, nhưng Tôn Hải lại hiểu ý của Ngọc Doãn.
Ngọc Doãn không muốn giữ lại những tù binh này,nhưng không có nghĩa là hắn sẽ phóng thích họ. Tôn Hiển rất hiểu Ngọc Doãn, người này hận người Nữ Chân thấu xương. Về phần nguyên nhân? Tôn Hải cũng không phải vô cùng rõ ràng, từ lúc Ngọc Doãn khai sáng Tuần san Thời đại Đại Tống vẫn luôn tỏ ra đề phòng đối với người Nữ Chân.
Thảm án tại Trạm Hoa Tháp Tử đến nay vẫn có nhiều cách nói. Đủ loại cách nói về nguyên nhân nhưng lại không hề liên hệ với Ngọc Doãn.
Nhưng Tôn Hải đoán, vụ chết thảm của hai vạn Lỗ tặc tại trạm Hoa Tháp Tử mười phần là một tay Ngọc Doãn gây nên.
Hiện giờ hắn nói như vậy, chẳng phải là...
Sắc mặt Tôn Hải lập tức trở nên trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Ngọc Lang quân này không hổ là xuất thân đồ tể, chân trước vừa giết hai vạn Lỗ tặc không nói, chân sau lại vừa xử lý mấy ngàn Lỗ tặc, nay lại muốn xử lý gần tám ngàn tù binh.
Nghĩ đến đây, Tôn Hải không khỏi nuốt nước miếng một cái, yết hầu khô khốc.
Ngọc Doãn nhìn hắn, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa, nhưng đằng sau nụ cười đó lại cất giấu sự lạnh lẽo làm người ta sợ hãi.
- Ngọc Lang Quân, giết bắt được nhưng điềm không may.
- Nói nhảm!
Ngọc Doãn trầm mặt xuống.
- Mấy vạn Lỗ tặc chết ở trong tay ta, còn chưa thấy báo ứng gì, ngược lại còn là một trận đại thắng. Cho dù Quan gia hỏi tội, đã có ta gánh trách nhiệm cho rồi. Chỉ là làm việc này xong, trên đời sẽ không có Tôn Hải Thái Nguyên, chỉ có Tôn Hải Hàng Châu...Ha hả, nếu như ngươi không muốn, coi như ta chưa hề nói gì.
Tôn Hải toát mồ hôi lạnh đầm đìa, trong lòng không khỏi cười khổ.
Ngọc Doãn đỡ đòn cho?
Vậy căn bản không có khả năng...
Đến lúc đó xui xẻo, vẫn là Tôn Hải người Thái Nguyên. Tuy nhiên Ngọc Doãn nói, trên đời này chỉ có Tôn Hải người Hàng Châu đó sao!
Thật ra, với tình huống hiện nay của Tôn Hải, căn bản không có khả năng nhập sĩ, thậm chí không thể xuất đầu lộ diện.
Nhưng làm phụ tá cho Ngọc Doãn, sớm muộn gì cũng sẽ không ai biết sự hiện hữu của y. Đằng nào cũng vậy, chẳng bằng nhân cơ hội này tẩy sạch thân phận mình. Nếu Ngọ Doãn có thể nói như vậy, nghĩ chắc muốn đổi một thân phận cho y cũng không phải là việc khó.
Tuy nhiên nếu đã vậy, mình sẽ vĩnh viễn không nhảy ra khỏi chiếc thuyền Ngọc Doãn rồi.
Ngọc Doãn không có thúc giục Tôn Hải, chỉ có điều lẳng lặng nhìn y.
Sau một lúc lâu, Tôn Hải thở dài, ngẩng đầu nhìn thẳng Ngọc Doãn:
- Nếu lang quân tín nhiệm tiểu nhân như thế, tiểu nhân có thể cam đoan, tám ngàn Lỗ Tặc này tuyệt đối ngày mai không thể nhìn thấy thái dương.
Ngọc Doãn lập tức mỉm cười!
- Vậy thì, ta đây yên tâm rồi.
Sau khi tới Tang Can, ta sẽ cho ngươi tiếp nhận những tù binh kia...Về phần động thủ như thế nào, thì ta sẽ bảo phu thê Lâm Thao và Lý Tiểu Thúy phối hợp. Mặt khác, ta sẽ phái Thập Tam Lang và Tiểu Ất giúp ngươi một tay. Sau khi chuyện này thành công, ngươi liền lập tức rời khỏi, chạy tới Hàng Châu, tìm một người tên là Lê Đại Ẩn, hắn sẽ đổi một thân phận khác cho ngươi.
Nhiều nhất hai năm, ta bảo đảm ngươi sẽ trở về Khai Phong!
Hai năm!
Tôn Hải cắn chặt răng, trầm giọng nói:
- Tiểu nhân sẽ không phụ nhờ vả của Lang quân!