Hành lang thông Hậu Uyển trong trẻo nhưng lạnh lùng, lộ ra vài phần tử khí, không thấy bóng dáng người nào.
Từ hướng Thừa Thiên Môn truyền đến tiếng hò hét loáng thoáng, nghĩ đến binh mã Triệu Thúc Hướng đã bắt đầu phát động công kích hướng Thừa Thiên môn.
- Nơi này, vốn đi thông tới Dao Hoa cung.
Chỉ là năm ngoái Dao Hoa Cung bị ngập nước nên dần dần hoang phế. Ngày bình thường nơi này không có người nào, cho nên có chút lạnh lùng...Theo con đường này đi lên phía trước là cửa ngách Hậu Uyển. Đây cũng là con đường gần nhất đi thông Hậu uyển, ít người để y tới nơi này.
Dao Hoa cung là nơi an trí những phi tần bị phế bỏ, cũng được gọi là lãnh cung.
Trương Đại Niên đi trước dẫn đường, vừa đi vừa giới thiệu với Ngọc Doãn.
Lão là cái thái giám, khi đi bước đi rất nhỏ, nhưng tần suất lại rất nha, thế cho nên Ngọc Doãn không thể không tốc độ mới có thể đuổi kịp Trương Đại Niên.
- Vốn đây là nơi yên tĩnh, ít có khí người.
Năm ngoái Dao Hoa cung gặp hỏa hoạn, Diệu Tĩnh Tiên sư liền rời khỏi Dao Hoa Cung, đến tư trạch gần Đại Tướng quốc tự an thân, nên không có ai ở trong này.
- Diệu tĩnh tiên sư?
Trương Đại Niên giải thích nói:
- Chính là Nguyên Hữu Hoàng hậu.
Chỉ tiếc số mệnh nàng không tốt, hai lần bị biếm truất, cũng là người đáng thương.
Nguyên Hữu Hoàng Hậ, Mạnh Bảo Hồng?
Ngọc Doãn đột nhiên nhớ tới người phụ nữ này, đích thật là một người đáng thương...Nàng là Hoàng hậu đầu tiên của Triết Tông Hoàng Đế, tuy nhiên lại hai lần bị biếm truất, u cư tại Dao Hoa Cung. Tuy nhiên trong lịch sử, Mạnh Bảo Hồng thật sự xuất gia là sau Tĩnh Khang.
Lúc ấy Huy Khâm nhị đế bị bắt, dòng họ hoàng thất gần như tuyệt tích.
Khi Ngụy sở Hoàng đế Trương Bang Xương vì bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng, liền mời ra Mạnh Bảo Hồng.
Mạnh Bảo Hồng ra sức ủng hộ Triệu Cấu đăng cơ, ổn định thế cục. Sau đó bà chủ trương gắng sức thực hiện tru sát Trương Bang Xương và Vương Thì Ung, diệt trừ gian tặc triều đình. Có thể nói, Nam Tống thành lập nên là Mạnh Bảo Hồng dốc rất nhiều sức lực. Chỉ có điều ở hậu thế trong sử sách lại ghi mấy dòng ít ỏi về bà.
Ngọc Doãn giật mình, chợt liền biến mất ý niệm trong đầu.
Mạnh Bảo Hồng cả đời long đong, cuối cùng lại xuất gia, cũng là bất đắc dĩ.
Hiện giờ mặc dù Khâm Tông đã chết, nhưng Huy Tông còn tại, nghĩ chắc ông ta sẽ ủng hộ Thái tử Triệu Kham đăng cơ. Vậy thì sẽ không có vấn đề gì.
Triệu Cát, đã rất không có khả năng đăng cơ rồi!
Xảy ra một chuyện như vậy, tuy nói cái chết của Triệu Hoàn không liên quan đến hắn, nhưng thanh danh này đã hoàn toàn bị hủy diệt.
Triệu Kham là Thái tử khi Triệu Hoàn còn sống đã lập, có thể nói, chỉ cần Triệu Kham còn sống, thì không người nào có thể ngăn cản Triệu Kham đăng cơ.
Tuy nhiên, nếu sớm nghĩ đến Mạnh Bảo Hồng, lúc trước không cần chết đi cứu Triệu Cát như vậy!
Ngọc Doãn nghĩ thầm trong lòng, thế nên Trương Đại Niên quay mặt lại nói gì đó, hắn lại không nghe được rõ.
- Ngọc Lang Quân, Ngọc Lang Quân?
- À?
- Đang suy nghĩ gì vậy?
Ngọc Doãn đỏ mặt lên, hạ giọng nói:
- Không nghĩ gì cả.
- Ha hả. Ngọc Lang Quân lo lắng lão nô bị liên lụy hả?
- Cái này...
Trương Đại Niên cười ha ha:
- Lang quân xin yên tâm, lão nô tuy là tàn nô, nhưng nếu so với công phu quyền cước, lang quân chưa chắc có thể thắng ta. Trên đời này có thể thắng người của ta thì rất ít ỏi. Nghĩ Trần Hi Chân kia là một, ngay cả Trần Quảng kia cũng không phải là đối thủ của ta.
Ngọc Doãn nghe xong giật mình kinh hãi.
Người này là tông sư sao?
Chẳng qua nhìn thế nào cũng không thấy Trương Đại Niên có khí độ tông sư, nhìn không khác người thường là mấy.
Tuy nhiên, Ngọc Doãn lại không hề khinh thường lão.
Nếu lão đã nói vậy, chắc hẳn là có khí chất này.
Thái giám, võ lâm cao thủ...hay là Trương Đại Niên này giống như nhân vật tự địa như Đông Phương Bất Bại sao?
Hai người vừa nói vừa đi về phía trước.
Xuyên qua cửa ngách Hậu Uyển, mới tiến được mấy bức, chợt nghe có người lớn tiếng hô thét lên:
- Người tới là ai? Là vây cánh phản tặc sao?
Không đợi Ngọc Doãn mở miệng, Trương Đại Niên liền giành nói:
- Chúng ta là Trương Đại Niên tổng quản Phúc Ninh Cung, phụng mệnh Thái Tử tới đây hộ giá, xin hỏi Thánh Nhân có sao không?
Trong rừng đào hai bên đường nhỏ hoàn toàn yên tĩnh.
Sau một lát, chỉ thấy một đội Cốt Đóa tử từ trong rừng thoát ra, bảo vệ Chu Liễn và Chu Huyến cùng Thập phu nhân của Khâm Tông Trịnh Khánh Vân, Địch Ngọc Huy từ trong rừng đào đi ra. Trong mắt Chu Liễn lộ vẻ đau thương, Chu Huyến thì có chút thất kinh.
Về phần Thập phu nhân, cả đám mới chỉ có mười sáu tuổi, dưới tình huống như vậy, cũng vẻ hoảng loạn.
Chỉ có điều Chu Liễn vẫn duy trì một chút bình tĩnh:
- Trương Đại Niên, ngươi không có phản sao?
Trương Đại Niên liền quỳ trên mặt đất, lớn tiếng nói:
- Nếu không có quan gia, lão nô ở mười năm trước đã thành người chết rồi. Ai cũng có thể phản, lão nô lại không thể phản, ân nghĩa của Quan gia, lão nô dù tan xương nát thịt, cũng không thể hoàn lại.
Trong mắt Chu Liên hiện lên chút nhẹ nhõm.
Nghĩ chắc nàng cũng biết Trương Đại Niên lợi hại, cho nên mới vừa rồi mới khẩn trương như vậy.
Ánh mắt dừng lại ở trên người Ngọc Doãn, thần sắc Chu Liễn buông lỏng:
- Tiểu Ất, ngươi cũng ở đây.
Ngọc Doãn vội vàng nói:
- Thần tự quay về kinh, tội đáng chết vạn lần.
Chu Liễn hơi hơi khoát tay chặn lại:
- Ngươi có công cứu giá, sao lại có tội chết được?
Thư của ngươi, Thập Bát tỷ đã đưa cho ta...cũng không để ý, thế cho nên...Tiểu Ất, Quan gia hắn...
Thanh âm Chu Liễn hơi run, trong đôi mắt, thậm chí còn có một tia kỳ vọng.
Ngọc Doãn không trả lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nước mắt Chu Liễn lập tức tràn ra.
- Mới vừa rồi Khang Lý nói vậy, ta còn tưởng rằng hắn nói xằng nói bậy.
Chu Liễn cũng biết, bây giờ không phải là lúc nàng rơi lệ. Nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi, nàng trầm giọng nói:
- Tiểu ca ở đâu?
- Hồi bẩm Thánh nhân, đêm qua Tiểu Ất thăm hỏi Mậu Đức Đế Cơ, xin cô ấy hôm nay thăm hỏi Phúc Ninh Cung.
Chuyết kinh (cách gọi vợ thời cổ) mặc dù bất tài, lại võ nghệ cao cường, đang ở Phúc Ninh Cung thủ hộ Thái Tử. Ngoài ra còn có Vương Yến Ca và Chu Phượng Sơn ở đó. Còn có một viên đại tướng theo Thái tử và Đạo quân tả hữu, giờ phút này chắc đã rời khỏi hoàng cung, đi Hạ Kiều Uyển rồi.
Xin Thánh nhân chớ do dự nữa, theo Tiểu Ất giết ra Hoàng thành.
Hạ Kiều Uyển có năm trăm Bối ngôi Thái tử, trong khoảng thời gian ngắn, phản tặc đừng mong công phá.
Chỉ cần có thể chống được ngày mai, không chừng sẽ xuất hiện tình thế hỗn loạn...Thần trước đó đã cho người tới trấn Lư Quán thông tri Diêu Bình Trọng, mời hắn suất bộ trở về. Chậm nhất trời tối ngày mai, sở bộ của Diêu Bình Trọng sẽ đến nơi, đến lúc đó phản quân không đáng để lo nghĩ nữa.
Sự phát đột nhiên. Chu Liễn một chút cũng không kịp chuẩn bị.
Mới vừa rồi nàng đang mang theo Chu Tuyền và Thập phu nhân du ngoạn ở hậu Uyển, Khang Lý dẫn theo một đám phản quân xông đến muốn bắt cóc Chu Liễn. Đơn giản Chu Liễn trời sinh tính cẩn thận, dù là du ngoạn ở hậu uyner nhưng cũng an bài vài Cốt Đóa Tử và Thị vệ đại nội Ngũ Long Tự đi theo. Nghe được tin Triệu Hoàn bị giết, Chu Liễn cố gắng chống đỡ chủ trì cục diện, giết đám người Khang Lý.
Mà nay, Ngọc Doãn xuất hiện, làm gánh nặng trên vai nàng được tháo xuống.
- Nếu Tiểu Ất đã có sắp xếp, vậy nghe theo Tiểu Ất.
Nàng quay người lại, ánh mắt đảo qua mọi người. Lạnh lùng nói:
- Bắt đầu từ lúc này, Bổn cung liền phong Tiểu Ất làm soái, mọi người nhất định phải nghe theo sai phái của Tiểu Ất. Nếu có người nào vi phạm, giết. Dù thân phận kẻ đó cao đến đâu, cũng tuyệt đối không tha.
Lời này là nói với Thập phu nhân.
Đám người Địch Ngọc Huy, Trịnh Khánh Vân, nói toạc ra chỉ là cô bé.
Lúc này nếu có chút dao động, tất nhiên sẽ làm cho thế cục càng trở nên khẩn trương.
Chu Liễn nói xong, liền đưa bảo kiếm đang cầm trong tay cho Ngọc Doãn:
- Cầm kiếm này, mọi người bao gồm Bổn cung, nghe theo sai phái của Tiểu Ất.
Ngọc Doãn cũng biết. Đây không phải lúc khách khí.
Phản quân bất cứ lúc nào đều có thể sẽ đánh tới, trì hoãn một phút nào thì nguy hiểm thêm phút đó.
Ngọc Doãn tiếp nhận bảo kiếm Chu Liễn đưa tới, liền trầm giọng hạ lệnh vài Cốt Đóa Tử chia làm hai đội, một đội phụ trách bảo hộ đám người Chu Liễu, một đội thì phụ trách mở đường. Vốn, Ngọc Doãn tính toán hắn dẫn người mở đường, để Trương Đại Niên phụ trách bảo hộ đám người Chu Liễn an toàn. Nào biết được, lại bị Trương Đại Niên cự tuyệt, cười ha hả nói:
- Lang quân làm chủ soái, sao có thể khinh thân mạo hiểm? Vẫn nên để lang quân suất đội phụ trách bảo hộ Thánh nhân. Lão nô dẫn người mở đường...Đã nhiều năm không giết người, nhưng lại không biết sở học năm xưa có còn công dụng nữa không.
Dứt lời, Trương Đại Niên lấy một cây bảo kiếm từ trong tay một Cốt Đóa tử.
Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Trương Đại Niên nói không sai. Nếu Trương Đại Niên là một tông sư, vậy thì chiến lực mạnh hơn hắn nhiều.
Đoàn người vừa mới chuẩn bị xuất phát, đã thấy một gã Cốt Đóa tử từ bên ngoài chạy tới.
- Thánh nhân, việc lớn không tốt, phản quân đã phong tỏa Củng thần môn, đang đi tới Lâm Hoa Môn...
Lâm Hoa môn, đó là cửa đông hậu uyển.
Ngọc Doãn nghe vậy chau mày.
Hắn chưa quen thuộc hoàng thành lắm, đi thế nào, thật sự khó quyết định.
Cũng may, có Trương Đại Niên hiểu rõ hoàng thành.
- Nếu lâm Hoa môn đi không được, vậy đi Dương Môn đi. Chỉ có điều lộ trình xa một chút, phải xuyên qua Diên Nghĩa Các, đi Nghi hữu Môn, qua Tả thừa Thiên Tường phù môn, từ Đông hoa môn giết ra ngoài. Triệu Thúc Hướng mặc dù đã khống chế cấm quân Tam Nha, nhưng chủ lực cấm quân cũng không ở Khai Phong, cho nên binh mã trong tay hắn sẽ không quá nhiều, nếu chiếm lĩnh Thừa thiên môn và Củng thần môn, vậy thì phản quân ở Đông hoa môn sẽ không quá nhiều. Chỉ có điều tình huống ngoài hoàng thành ta lại không rõ lắm, không hiểu có an toàn hay không.
Xa xa tiếng phản quân hét hò càng ngày càng gần, Ngọc Doãn biết không thể trì hoãn nữa.
Tả hữu đều đánh cược một lần, hắn cắn răng một cái:
- Vậy nghe theo lời Trương lão công nói, chúng ta từ Đông Hoa môn giết đi ra ngoài.
Theo tiếng ra lệnh của Ngọc Doãn, Trương Đại Niên mang theo một đội Cốt Đóa Tử đi trước mở đường, hắn dẫn một Cốt Đóa Tử khác đi theo sát Trương Đại Niên.
Lúc này, phản quân đã vọt vào lâm Hoa môn.
Trương Đại Niên cầm bảo kiếm trong tay mở đường phía trước, giống như chém dưa thái rau, mang theo một đội Cốt Đóa Tử cứng rắn mở một đường máu.
Khi Ngọc Doãn bảo hộ đám người Chu Liễn lao ra Nghênh Dương môn, phía sau một đội phản quân đang tới gần.
Nhìn trong túi bên người còn lại có tám miếng Chưởng Tâm Lôi. Lần này Ngọc Doãn vào cung, không có khả năng mang theo nhiều Chưởng Tâm Lôi, tổng cộng chỉ mang gần theo mười miếng. Thấy phản quân càng ngày càng gần, Ngọc Doãn cắn răng một cái, lấy ra một quả Chưởng Tâm Lôi đốt lên kíp nổ, rồi sau đó nhanh chóng cất túi, quăng ra phía Nghênh Dương môn, rồi xoay người phi thoát ra ngoài.
- Đi mau, đi mau!
Hắn vừa chạy vừa la to.
Còn chưa dứt lời, chợt nghe được một tiếng nổ ầm vang.
Nghênh Dương môn bị tám miếng Chưởng Tâm Lôi nổ mạnh đã ầm ầm sụp xuống.