Xuyên qua màn trúc có thể nhìn thấy một cây hoa đào bên ngoài lầu đang chớm nụ.
Lê Đại Ẩn uống một ngụm trà, nghiêng người dựa vào ngực một ca cơ, nhắm mắt lại. Trong phòng, tiếng đàn du dương, một cô gái thanh tú đang đánh đàn, khúc nhạc Âu lộ vong cơ làm người ta như quên hết phiền não thế gian.
Trong tộc đã quyết định bắt đầu cùng Ngọc Doãn thiết lập thương lộ Tây Châu.
Chỉ có điều, đối với năng lực của Ngọc Doãn, một số lão nhân trong tộc còn giữ thái độ hoài nghi, cho nên để Lê Đại Ẩn dò xét một lần nữa.
Mấy ngày nay, Lê Đại Ẩn nghiên cứu cẩn thận Ngọc Doãn.
Đặc biệt với nhạc khúc của Ngọc Doãn, càng nghe, cảm thụ càng sâu.
Nhân vật như vậy lại xuất thân trong phố xá, mà khiến người ta cảm thấy kỳ lạ chính là trước đó hắn chưa bao giờ hiển lộ tài năng.Tận đến năm nay, đột nhiên quật khởi ở Khai Phong, nhận được sự giúp đỡ của nhiều người. Đây là một người kỳ lạ, một người thần bí.
Lê Đại Ẩn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Ngọc Doãn lại có lòng tin mở được thương lộ Tây Châu?
Phải biết rằng, nước Liêu bị diệt cũng có liên quan đến Đại Tống. Nghe nói người Tây Liêu này sau khi sống yên ở Tây Châu thì liên hệ cực kỳ chặt chẽ với Tây Hạ, giữ thái độ oán hận nhất định đối với Đại Tống. Tây Châu chiến loạn tới nay, không phải là không có người muốn đi đãi vàng, nhưng đại đa số mọi người đều mất cả chì lẫn chài, vậy mà Ngọc Doãn này lại thề có thể mở được thương lộ Tây Châu.
Điều này thật sự khiến Lê Đại Ẩn cảm thấy rất nghi hoặc.
Ngoài phòng vọng tiếng bước chân đến.
Lê Đại Ẩn mở mắt ra, đột nhiên ngồi dậy, phất tay ra hiệu cầm kỹ kia dừng lại.
Cộc cộc cộc, có tiếng gõ cửa phòng.
Ca cơ đang rót trà cho Lê Đại Ẩn vội vàng đứng lên, đi ra mở cửa phòng.
- Lê chủ bộ ở trong này.
Ngọc Doãn thản nhiên cất bước đi vào phòng, lúc đi qua ca cơ kia thuận tay nhét một khối bạc vụn hai ba lượng vào tay.
Ca cơ kia ngẩn ra, vui mừng bất ngờ, đang định nói lời cảm tạ Ngọc Doãn, đã thấy Ngọc Doãn khoát tay:
- Lui xuống trước đi, ta với Lê Chủ bộ có việc bàn bạc, lát sẽ gọi ngươi sau.
Còn ngươi nữa. Cũng đi xuống đi.
Dứt lời, một khối bạc hai ba lượng cũng đặt vào tay cầm kỹ kia.
Khí độ này khiến hai nữ kỹ cả thấy mê mẩn. Đừng nói chi là các nàng đã từng nghe nói vị Ngọc Đô giám trước mắt này đã sáng tác ra Âu Lộ Vong Cơ, viết ra Mẫu Đơn Đình. Đây chính là nhân vật không hề kém Liễu Tam Biến. Đủ để hai người cảm thấy kính nể. Nghe Ngọc Doãn căn dặn, hai người vội nói lời cảm ơn, cung kính lui ra ngoài phòng.
Lát sau, Cát Thanh dẫn người đem theo năm rương nặng tiến vào trong phòng.
- Lui ra trước đi, ta với Lê chủ bộ nói chuyện, không được để bất cứ kẻ nào quấy rầy.
- Vâng!
Hà Nguyên Khánh và Cát Thanh mang người đi ra ngoài.
Ngọc Doãn ngồi đối diện với Lê Đại Ẩn, không chút khách khí tự rót cho mình một chén trà.
Lê Đại Ẩn không khỏi cười khổ:
- Có câu là người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, xem ra hôm nay tâm trạng Tiểu Ất không kém, thật có khí khái.
Ngọc Doãn lấy trà thay rượu:
- Còn phải đa tạ Lê chủ bộ giúp đỡ.
- Ha hả, cũng là Tiểu Ất đủ vốn, có thủ đoạn. Ta chỉ là nói một câu trước mặt Phan Thông mà thôi, cũng không phải là có năng lực gì. Nếu như Ngọc Đô giám không có bản lĩnh, chỉ sợ cũng sẽ không thuận lợi như thế. Ngược lại là Hà Tiểu Ất tuy nói gia đạo lụi bại, cũng là hảo hán nhất đẳng ở Hàng Châu ta. Không ngờ cũng đi theo Ngọc Đô giám, có thể thấy được bản lĩnh của Ngọc đô giám.
Ngọc Doãn nghe vậy mỉm cười.
- Ca ca đừng quá khen ngợi, hôm nay ngươi hẹn ta tới, ý tứ này đại khái ta cũng đoán ra được.
Nghĩ chắc người nhà ca ca vẫn không yên tâm về Tiểu Ất, cho nên phái ca ca trước tiên dò xét. Không biết ta đoán có chính xác không?
Lê Đại Ẩn híp mắt lai, cũng cười.
- Nói chuyện với người thông minh, quả nhiên là đơn giản.
Nếu Tiểu Ất nói như vậy rồi, vậy ta cũng không lòng vòng nữa. Không dối gạt Tiểu Ất, trong tộc thật sự có hứng thú đối với thương lộ Tây Châu. Chỉ có điều cho tới bây giờ đều là lời nói một phía từ Tiểu Ất. Từ năm ngoái người Liêu tiến vào Tây Chây, đến nay đã hơn nửa năm, thế cục Tây Châu hỗn loạn vô cùng, mặc dù đã dần dần sáng tỏ, nhưng không người nào có thể thành công. Lại không biết Ngọc Doãn đảm bảo thế nào.
Lúc này Lê Đại Ẩn không giống như một Chủ bộ Hàng Châu, mà giống thương nhân.
Ngươi nói ba hoa chích chòe, nhưng vấn đề là, ta không nhìn thấy thực tế ở đó. Ngươi đảm bảo thế nào lời ngươi nói là sự thật chứ?
- Đảm bảo sao?
Ngọc Doãn cười:
- Có gì khó.
Nói xong, hắn đặt chén trà xuống, bất chợt mở một cái rương ra.
Lê Đại Ẩn chỉ thấy trước mắt sáng bừng khiến mắt hắn gần như không mở ra được.Vội chăm chú nhìn, thấy trong rương đó chất đầy bạc thỏi.
- Tổng cộng có mười rương, mỗi rương là năm nghìn quan, tổng cộng năm vạn quan.
- Ngươi đây là...
Lê Đại Ẩn cũng không phải là chưa từng thấy cảnh này.
Lê gia cũng được coi là danh môn vọng tộc ở Hàng Châu, ruộng tốt ngàn khoảnh, gia sản cũng khoảng triệu quan, nhưng lần này nhìn thấy năm vạn quan bạc này cũng khiến Lê Đại Ẩn cũng phát mộng, trong lòng thầm khiếp sợ, trên mặt càng lộ vẻ nghi hoặc.
- Ở đây có năm vạn quan, coi như là tiền vốn của ta, đặt bên Lê chủ bộ.
Đợi sau khi thương lộ được mở, còn có năm vạn quan dâng lên, tổng cộng là mười vạn quan để bảo đảm với Lê Chủ bộ.Không biết thế đã được chưa?
Đối với loại thương nhân xuất thân quan lại như Lê Đại Ẩn thì tuyệt đối không thể yếu thế được.
Ngươi yếu một phần, thì hắn mạnh hơn nhiều phần. Nhưng nếu ngươi mạnh hơn một phần, hắn sẽ yếu đi nhiều phần.
Ngọc Doãn vừa vào cửa đã nắm toàn bộ cục diện trong tay. Lê Đại Ẩn nhìn bạc trắng bóng trước mắt, cũng không kìm nổi nuốt nước miếng, trên mặt nở nụ cười cổ quái. Dù sao cũng là con cháu gia đình giàu có, mặc dù ngay từ đầu có chút thố, nhưng lại rất nhanh điều chỉnh cảm xúc.Có điều khí thể kia bị đè lại muốn phục hồi cũng khó.
Lê Đại Ẩn cười gượng hai tiếng:
- Tiểu Ất quả nhiên là người sảng khoái.
- Thế nào?
Ngọc Doãn nhìn chằm chằm Lê Đại Ẩn, có vẻ như bức người.
Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối không làm được.
Nhưng tình huống trước mắt lại khác biệt, Ngọc Doãn hắn sau khi trải qua một năm sống lại, còn như là tiến triển rất nhiều.
- Có cái này đảm bảo, chắc người trong tộc cũng sẽ không lo lắng gì nữa.
- Nói như vậy, chúng ta có thể hợp tác rồi?
- Đây là đương nhiên.Tuy nhiên, nếu thương lộ thất bại, mười vạn quan này...
- Thì tặng cho Lê Chủ bộ, nào có ngại gì?
Lê Đại Ẩn nghe vậy tinh thần phấn chấn.
Y vươn tay trầm giọng nói:
- Nếu đã vậy, ta có chín phần nắm chắc gia tộc sẽ đồng ý hợp tác với Ngọc Đô giám.
Nhưng không biết Ngọc Doãn định dùng cái gì để mở ra thương lộ Tây Châu?
- Đông Nam có nhiều tơ lụa lá trà gốm sứ, cộng thêm lương thực và hàng hóa, ta thấy đây là cơ hội mở thương lộ Tây Châu, giành lợi ích. Cho nên ta hy vọng Lê chủ bộ có thể hợp tác với ta thu nạp Đông Nam, hàng hóa đầu tiên sẽ dùng mười vạn quan làm hạn định.
Nếu như đạt thành, ta và ngươi chia lợi nhuận 5: 5; nếu như không thành, tất cả tổn thất sẽ do một mình ta gánh vác.
- Như vậy...
Lê Đại Ẩn nhăn mày lại.
Thu nhập mấy thứ đó cũng không phải khó, nhưng về lương thực có chút phiền phức. Với Lê gia mấy đời nối tiếp làm kinh thương Đông Nam, vấn đề là, Lê Đại Ẩn không nhìn thấy điểm kỳ diệu ở phương diện này. Dù sao người muốn thương phẩm này thật sự không ít, nhưng kết quả...Tây Châu thay trời đổi đất, chưa có người nào thật sự thành công.
- Đương nhiên, nếu Lê chủ bộ có thể thu mua được một ít đồ quân nhu,cũng chưa hẳn không thể.
Thằng nhãi này muốn mua quân giới!
Mi mắt Lê Đại Ẩn nhảy dựng lên, lập tức hiểu ra.
Cái gì mà tơ lụa lá trà, đều là ngụy trang.
Chính xác chỉ sợ chính là quân giới và lương thảo. Như thế, phương pháp của vị Ngọc Đô giám này thật sự là sâu. Nếu thật sự làm vậy, không chừng Lê gia Hàng Châu có thể nghênh đón một cơ hội phát triển mới.Phải biết rằng, Bắc Tống tới nay tuy nói là kho giáp trượng tập trung ở kinh sư, nhưng ở các nơi cũng đều mở xưởng quân giới. Địa khu Đông Nam bởi vì đủ loại nguyên nhân cho nên những xưởng bí mật này cũng rất phát đạt. Nếu người ngoài thu mua, đương nhiên rất khó khăn. Nhưng đối với Lê gia là địa đầu xà đối với Đông Nam mà nói thì hiểu rõ ảo diệu trong này, có thu mua cũng không gặp nhiều phiền toái.
Mí mắt Lê Đại Ẩn lại nhấp nháy, đương nhiên phân rõ nặng nhẹ.
Nếu Ngọc Doãn đã mở miệng, vậy chắc hẳn là có phương pháp.Về phần là môn lộ gì, Lê Đại Ẩn sẽ không hỏi.
Rắn có đường rắn, chuột có đường chuột.
Mỗi người đều khác biệt, cần gì phải hỏi rõ ràng?
Mấu chốt chính là muốn lợi ích...
Thương lộ Tây Châu này lợi ích rất lớn, Lê Đại Ẩn quả quyết không cự tuyệt.
Đồng thời, còn có một ích lợi khác mà y nhất định phải hợp tác thành công với Ngọc Doãn.
Sau lưng Ngọc Doãn mơ hồ có bóng dáng tôn thất, nghe nói người này lúc trước đem Tuần san Thời Đại Đại Tống đưa cho Đông Cung, thậm chí không tiếc phản bội thanh lưu trong triều. Điều này cũng chứng minh quan hệ giữa hắn và Thái tử? Nếu có thể thông qua Ngọc Doãn và Đông cung làm nhất thể, như vậy đối với Lê gia mà nói, tuyệt đối là một chuyện tốt, thậm chí còn tốt hơn mười vạn quan kia.
Chỉ có điều Ngọc Doãn không mở miệng, Lê Đại Ẩn cũng không nên hỏi.
- Xin hỏi Tiểu Ất, khi nào bắt đầu?
Ngọc Doãn cười cười:
- Xin Lê chủ bộ chờ tin tức của ta.
Nói cách khác, bắt đầu từ lúc này Lê Đại Ẩn ngươi sẽ chuẩn bị hàng hóa, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu.
Trong lòng Lê Đại Ẩn biết rõ, lập tức cũng không hỏi nữa, liền nâng chén trà lên nói:
- Hôm nay gặp gỡ Ngọc Đô giám, thật sự vui mừng.
Ta lấy trà thay rượu, kính mời Tiểu Ất.
Vậy là Lê Đại Ẩn đã đại diện Lê gia biểu lộ thái độ với Ngọc Doãn.
Ngọc Doãn cười ha hả,nâng chung trà lên, uống một hơi cạn sạch. Hai người nhìn nhau, lại đột nhiên bật cười to liên hồi.
Bình bình!
Ngay lúc Ngọc Doãn và Lê Đại Ẩn đang vui vẻ trò chuyện, định gọi nữ kỹ kia vào ca múa giúp vui, chợt thấy cửa phòng bị phá vỡ.
Cát Thanh thần sắc kích động xông tới, lớn tiếng nói:
- Đại quan nhân, không xong...Tiểu Ất ở bên ngoài đánh nhau với người ta.
Ngọc Doãn nghe vậy ngẩn ra.
Tiểu Ất?
Chẳng phải ta đang ngồi ở đây sao!
Nhưng rồi hắn chợt kịp phản ứng, Cát Thanh nói Tiểu Ất, chỉ sợ là Hà Nguyên Khánh.
Vì thể vội vàng chắp tay với Lê Đại Ẩn cáo từ, đứng lên đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi:
- Đang yên lành sao lại đánh nhau?
- Thật sự là đám võ quan phủ Đô giám ăn uống nhiều rượu nói năng ngông cuồng.
Nói Hàng Châu không có hảo hán, ngay cả Sai phái của Ứng Phụng Cục mà đánh không lại. Hà Tiểu Ất kia vốn không để ý tới, nào ngờ những người đó càng nói càng quá, lúc này Hà Tiểu Ất mới đứng ra tranh luận, kết quả là chưa nói gì đã đánh nhau rồi.
Phủ Đô giám Hàng Châu?
Ngọc Doãn nhăn mày lại, trầm giọng nói:
- Dẫn ta tới đó xem.