Lúc Trùng cửu là bắt đầu hàn lộ.
Thời tiết một ngày này rất rét lạnh, địa khu phía bắc thậm chí còn xuất hiện tình trạng kết băng vào lúc sáng sớm.
Chu Huyến uống rượu vào, thổ lộ với Ngọc Doãn:
- Thập nhị tỷ thân phận tôn quý, Đại bá phụ thì nay phong quan làm Tiết Độ Sứ, bề ngoài thì thấy ta tiền đồ vô hạn. Nhưng trên thực tế thì, Tiểu Ất có biết, bên trong Chu thị còn có bao nhiêu con cháu không? Ta cho ngươi biết, nhất phòng chúng ta có hơn bốn mươi người. Nếu như tính bàng chi thứ chi, cộng lại hơn trăm người. Rất nhiều con cháu trong đó không được chiếu cố đến, thậm chí có nhiều người bị coi thường, thậm chí bị từ bỏ.
Mà con cháu nhất chi mỗi tháng tiền lương chỉ được mười quan.
Ngươi đừng cười, mười quan tiền này trong mắt người bình thường thì có lẽ rất nhiều, nhưng ở trong trường Thái học, không thiếu những xã giao phải có. Người ta cho rằng ta là huynh đệ của Thái tử phi, chắc hẳn sẽ giàu có xa xỉ, nhưng trên thực tế còn không bằng cả với Lý Đại Lang.
Tiểu Ất, ta giúp ngươi là có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, là ta được người ta nhờ vả, muốn ta giúp đỡ ngươi... Ngươi đừng hỏi ta là ai nhờ vả, dù sao những người đó, ta không thể cự tuyệt được. Thứ hai, quả thật ta cũng coi trọng tài học của ngươi. Trước kia ngươi không có xuất thân, khó mà làm được gì. Nhưng nay ngươi đã làm môn hạ của Diễn Sơn tiên sinh, thì cũng có tiền đồ rồi, ngươi lại có thể kiếm tiền, hơn nữa thật sự là có tiền. Đám người Lý Đại Lang tuy nói cũng có tài học, hơn nữa cũng làm được việc, nhưng vẫn không thể bằng ngươi. Điểm nay, chỉ cần nhìn Tuần san là hiểu ngay.
Lúc trước đám người Đại Lang xử lý Công báo Khai Phong, phải đền bù không còn một mảnh giáp nào.
Sau khi Tiểu Ất ngươi tiếp nhận thì Tuần san Thời đại Đại Tống phát triển không ngừng. Toà soạn có thể thiếu lý Đại Lang, thậm chí cả Lý tiến sĩ, nhưng không thể thiếu Tiểu Ất ngươi được. Mà nay ta mỗi tháng kiếm được trăm quan hoa hồng, mà cũng bởi Tuần san này mà dần dần được gia tộc coi trọng. Ngươi nói xem, dưới tình hình như thế, ta không giúp ngươi, chẳng lẽ lại đi giúp Lý Đại Lang? Nếu như vậy thì thật sự não bị hỏng rồi.
Chu Huyến nói thật lòng khiến Ngọc Doãn xúc động thật lâu.
Đừng nhìn Chu Huyến ngày bình thường lúc nào cũng vui vẻ, trong tòa soạn thì ít phát biểu ý kiến, nhưng trong lòng y lại tỉnh táo hơn ai hết.
Ở điểm nay, Lý Dật Phong không thể bằng Chu Huyến được.
Cũng không phải là nói nhân phẩm Lý Dật Phong không tốt, mà là tư tưởng, địa vị và thân phận của gã trước sau vẫn giữ khoảng cách với Ngọc Doãn.
Đây không phải là quan hệ hữu nghị, chỉ có thể nói là hai người đi hai con đường khác nhau mà thôi.
Chỉ có điều Ngọc Doãn vô cùng hiếu kỳ, rốt cuộc là ai muốn Chu Huyến giúp hắn?
Nghe giọng điệu của Chu Huyến thì dường như không chỉ là một người. ... Điều này cũng làm cho Ngọc Doãn càng thêm tò mò. Có lòng hỏi, nhưng Chu Huyến đã nói: Đừng hỏi. Vậy thì chứng tỏ dù Ngọc Doãn có hỏi, thì Chu Huyến cũng sẽ không trả lời.
Nếu vậy, thà rằng không hỏi.
Dù sao Ngọc Doãn biết, hắn không phải là không có chỗ dựa không có bối cảnh.
Ít nhất, hắn không phải là người thích đấu đá.
***
Sau hàn lộ, là sương giáng.
Đây cũng là thời tiết cuối cùng khi nhập thu.
Bất giác, Ngọc Doãn đã trở lại Khai Phong ba tháng rồi.
Tiết sương giáng chia làm tam hầu, nhất hầu là sài nãi tế thú, nhị hầu là cây cỏ vàng rơi, tam hầu là tiết trung hàm phục.
Nói cách khác, tại nhất hầu, sài lang dã thú bắt được con mồi thì trước tiên trưng bày, sau đó mới ăn thịt, giống như là hiến tế vậy; nhị hầu là khắp nơi lá cây khô vàng rơi xuống; tam hầu là sứa trùng ẩn náu trong động bắt đầu ngủ đông.
Tới tiết sương giáng rồi, cũng thể hiện mùa đông sắp đến.
Cao Sủng rời khỏi Đông Kinh đã được nửa tháng.
Khi tiết sương giáng, y ở phủ Thái Nguyên gửi tin tức về: đã tìm được Nhâm lão công và đã đưa số hàng hóa kia giao an toàn vào tay Nhâm Lão công. Tuy nhiên số hàng hóa này quá mức khổng lồ, hơn nữa cũng không dễ dàng xử lý.
Nhâm lão công nguyện ý tiếp nhận số hàng hóa này, nhưng điều kiện là, cần chia đôi!
Nói cách khác, tổng giá trị của số hàng hóa này là trăm vạn quan thì ông cũng phải được năm trăm ngàn quan, thậm chí nhiều hơn một chút.
Bởi vậy mà Cao Sủng không làm chủ được.
Vì thế, y phải làm phiền La Đức thông qua quân dịch đem thư của Nhâm lão công chuyển đến tay Ngọc Doãn.
" Từ lúc từ biệt Tiểu Ất ở Thái Nguyên thì đã qua hơn nửa năm rồi, nghe nói Tiểu Ất từng giúp chủ ta ở thành Khả Đôn, trong lòng ta rất cảm kich.
Khi Tiểu Ất ra đi, chủ ta rất đau buồn, câu cửa miệng luôn là: nếu có Tiểu Ất ở đây, thì việc lớn Tây Châu đã thành rồi...."
Nhâm lão công nói rất rõ ràng: Ta biết ngươi, nhưng ấn tượng không sâu.
Tuy nhiên Nhâm Oán từng nói cho ta biết, Thục quốc Công chúa Da Luật Dư Lý Diễn có thể ổn định vị trí ở thành Khả Đôn là công lao của Ngọc Tiểu Ất ngươi, ta rất cảm kích Nhưng ngươi lại từ bỏ Công Chúa, , ta cũng có chút bất mãn, vì sao ngươi không thể ở lại giúp Công chúa một tay?
Đây là một câu mở màn, cũng là đi vào đề chính.
Trong thư Nhâm lão công nói với Ngọc Doãn: "Số hàng này của ngươi rất tốt, nhưng số lượng quá lớn.
Ta có thể tiếp nhận nhưng chỉ có thể cho ngươi bốn trăm ngàn quan, cũng là số lượng mà ta có thể ngay lập tức xuất ra được. có thể lập tức xuất ra số lượng. Ta cũng không muốn giấu diếm ngươi, Công chúa ở Tây Châu tình hình không khá lắm. Tuy rằng nàng được Bát Lạp Sa Duyện đồng tông trợ giúp, nhưng ngươi cũng biết, dù sao thế đơn lực cô, cần rất nhiều đồ quân nhu, mà trong tay Công chúa lại không có nhiều tiền tài lắm.
Công chúa chuẩn bị tiếp tục xin Tây Hạ giúp đỡ, đồng thời còn phải tìm kiếm sự trợ giúp của các bộ tộc Mạc Bắc Uông Cổ.
Việc này cần chi tiêu một khoản lớn, mà ta thì không giúp công chúa được nhiều. Cho nên, ta định dùng số châu báu này của ngươi mưu cầu nhiều trợ lực cho Công chúa. Cũng chính là nguyên nhân này, ta cũng chỉ có thể cho ngươi bốn trăm ngàn quan..."
Áp lực của Dư Lê Yến rất lớn!
Một câu nói đó đã chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng Ngọc Doãn.
Hắn cầm phong thư trong tay, trầm tư thật lâu.
Cuối cùng, Ngọc Doãn phái Hoắc Kiên đi tới Biện Khẩu, tìm kiếm Điền Hành Kiến, nói cho gã biết số tang vật kia đã được xử lý, nhưng mình chỉ có thể cho gã một trăm ngàn quan
Nếu Điền Hành Kiến đồng ý thì cứ thế mà làm.
Nếu không đồng ý, đành phải tìm phương pháp khác.
Ngọc Doãn mà nay cũng cần dùng tiền, hơn nữa là số tiền lớn.
Hoàng Thường nói cho hắn biết, đã bắt đầu tìm kiếm ấm bổ thân phận cho hắn, về phương diện này cũng cần phải có chút tiền.
Hơn nữa, Ngọc Doãn cũng cần dùng tiền để mở rộng lò mổ.
Từ lúc " Mẫu Đơn đình " tạo nên chấn động tại Khai Phong, số lượng tửu lầu liên lạc với Ngọc Doãn gia tăng lên gấp đôi.
Vốn Ngọc Doãn đã đảm nhận việc cung ứng thịt tươi cho hơn mười cửa hàng chính. Nhưng ngoại trừ Thiên Kim Nhất Tiếu lầu và Phan lầu ra, số lượng hợp tác giữa Ngọc Doãn với một số cửa hàng khách điếm còn lại cũng không quá lớn.
Dù là thế, mỗi ngày giết mấy chục con heo cũng khiến lò mổ khó mà đảm nhận nổi. Mà nay, những khách điếm đã từng liên lạc với Ngọc Doãn muốn gia tăng số lượng thịt tươi, đồng thời còn có hơn mười tửu lầu cũng muốn tạo quan hệ với Ngọc Doãn. Nguyên nhân? Vô cùng đơn giản! Chỉ cần nhìn việc kinh doanh của Thiên Kim Nhất Tiếu lầu và Phan lầu là hiểu được sự hợp tác có lợi với Ngọc Doãn. Chỉ có điều mạo muội đến cầu hợp tác cũng không dễ dàng, không bằng từ phương diện làm ăn thì dễ kéo gần quan hệ hơn.
Ngọc Doãn đơn giản tính toán một chút, hai mươi bảy tửu lầu, mỗi ngày phải giết tám mươi con heo đến 100 con mới có thể cung ứng đủ. Vốn hắn cho là diện tích lò mổ Liền Kiều đã rộng rồi, nào ngờ...bởi vậy, Ngọc Doãn nhất định phải dùng mấy ngàn quan để mở rộng diện tích lò mổ, gia tăng nhân sự, mới có thể đảo bảo cung ứng số thịt tươi này.
Tính toán vụn vặt cũng phải cần gần vạn quan.
Khoản tiền này, cũng không phải là số lượng nhỏ cũng làm cho Ngọc Doãn gia tăng áp lực.
Vốn Ngọc Doãn là không muốn tiêu tiền mua đất.
Bởi vì hắn biết, chiến sự nổ ra, giá đất tất nhiên sụt mất nhiều hơn được. Nhưng sau khi hỏi dân chúng xung quanh thì không ai đồng ý cho thuê, hoặc là phải mua lại, hoặc là mở rộng diện tích. Ngọc Doãn sau khi nghĩ kỹ, đành phải quyết định mua lại. Chỉ là như vậy, việc chi tiêu tăng mạnh, áp lực mà Ngọc Doãn gánh vác càng nhiều.
- Tiểu Ất, Thái Phủ doãn bị bãi truất rồi.
Lúc làm thủ tục mua ở phủ Khai Phong, Tiếu Khôn đột nhiên nói cho Ngọc Doãn biết một tin tức.
Ngọc Doãn nghe vậy thì ngẩn ra.
Thái Mậu bị bãi chức rồi ư?
Tuy rằng đã dự đoán trước được biến cố này, nhưng lúc nghe được, Ngọc Doãn vẫn sửng sốt.
Người ta thường nói, Phủ Doãn Khai Phong này làm không tốt.
Chỉ nhìn Yến Anh, rồi nhìn Thái Mậu là có thể hiểu ngay.
Người làm việc có tâm thì bị kẻ khác buộc tội; người làm việc không có tâm thì cũng bị kẻ khác buộc tội.
Trong khoảng thời gian ngắn chưa tới nửa năm, phủ Khai Phong này đã đổi hai Phủ Doãn rồi.
- Vậy có nghe nói Tân phủ doãn là ai không?
- Không có...Tuy nhiên chắc không lâu nữa sẽ có tin tức.
Dù sao ta là nghe người ta nói, ứng cử viên phủ doãn lần này được tranh luận rất nhiều trên triều đình, vì thế Quan gia đến giờ vẫn chưa quyết định.
- Vậy chỗ các ngươi...
Tiếu Khôn nghe vậy thì mỉm cười.
- Yên tâm, mười mấy năm qua đã có vô só kẻ dòm ngó vị trí này của ta, nhưng đến giờ ta vẫn ngồi yên ở vị trí này đó thôi. Dù sao bất kể ai là Phủ Doãn Khai Phong thì cần phải có người hỗ trợ làm việc, có nên ta sẽ không bị liên lụy.
Ngẫm lại, dường như cũng xác thực như thế.
Lúc trước Yến Anh đến nhậm chức, Tiếu Khôn là Áp Ti; Yến Anh đi rồi, Tiếu Khôn vẫn là Áp Ti...
Ghế ngồi Áp Ti ở phủ Khai Phong này đích xác là không tìm được người thứ hai thay thế Tiếu Khôn được.
- Nếu có gì cần, Áp ti cứ nói.
Tiếu Khôn cười, hạ giọng nói:
- Nói đến giúp đỡ, ta thật sự là cần Tiểu Ất tương trợ.
- Ồ?
- Ta cũng cần năm trăm quan.
Tiếu Khôn nhìn Ngọc Doãn, ánh mắt bình thản.
Y cũng không nói y cần năm trăm quan làm gì, cũng không nói là mượn thế nào.
Nhưng Ngọc Doãn lại biết, Tiếu Khôn đang khảo nghiệm hắn.
Nếu thông qua được, sau này Tiếu Khôn là người của Ngọc Doãn hắn; nếu không thông qua, Tiếu Khôn cũng không làm khó gì Ngọc Doãn. Dù sao, địa vị thân phận của Ngọc Doãn không còn như trước nữa, chứ đừng nói sau lưng hắn còn có chỗ dựa vững chắc là Diễn Sơn tiên sinh.
Tuy nhiên, giao tình này không thể không có.
Về sau mọi người sẽ mỗi người đi một ngả, đường ai nấy đi mà thôi.
Ngọc Doãn không do dự, không cần suy nghĩ liền hồi đáp:
- Vậy thì lát nữa ta về rồi bảo Tiểu Thất đến nhà Áp Ti.
Trong mắt Tiếu Khôn lộ vẻ tán thưởng: Người có thể có khí độ lớn như thế, chắc chắn sẽ làm được việc lớn.
Gã đi ra tới cửa nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó quay lại nói nhỏ:
- Tân Phủ Doãn dù chưa xác định, nhưng đã nghe phong thanh, rằng Thái Tử sẽ tiếp chưởng phủ Khai Phong. Từ nay về sau Nam Nha này sẽ danh xứng với thực, nghĩ chắc rất nhanh sẽ có kết luận.