“Thuộc về ta sẽ là của ta!” Ngọc Doãn thầm nhủ.
Kiếp trước hắn từng chấp nhất không muốn vì năm đấu gạo mà khom lưng, cuối cùng là buồn bực sầu não mà chết.
Kiếp này cũng vì cố chấp nhưng lại khiến cho hắn thông suốt mà dũng cảm tiến tới nên mới có thành tựu như hôm nay.
Ngọc Doãn có rất nhiều bệnh. Chẳng hạn như hắn không mở lòng ra, thích tính toán chi li, hơn nữa còn có thù tất báo. Nhưng bất kể ra sao sự cố chấp trong nội tâm kia khiến hắn không muốn cúi đầu trước bất kì ai.
Cho dù là cái lão Triệu quan gia thì sao? Ngươi muốn chặt đứt tiền đồ của ta, ta sẽ chào từ giã. Có lẽ cả đời này ta không bước lên được con đường làm quan nhưng sự kiêu ngạo trong ta là bất tử.
“Lò mổ Liền Kiều là của ta, ta có khế ước trong tay. Cho dù nói thế nào thì nó vẫn là của ta. Đúng là thanh danh Ngự Quyền quán rất vang dội, được coi là số một trong thành Khai Phong. Nghe nói cái tên Ngự Quyền quán là do quan phủ lão Triệu Triệu quan gia đặt tên. Năm đó Chu Đồng trấn thủ Ngự Quyền quán, càn quét Khai Phong, không ai dám đụng đến … Tuy nhiên thế thì sao? Ta không tin Ngự Quyền quán của ngươi hống hách và muốn làm gì thì làm!”
*****
Lúc trời sáng một trận mưa nhỏ rơi xuống. Mưa thu bao phủ thành Khai Phong khiến cho ngôi thành cổ xưa chìm trong một làn hơi nước mông lung.
Ngọc Doãn luyện xong một pho quyền cước trong phòng liền đầy cửa đi ra.
Trong đại sảnh khách sạn, Dương Tái Hưng và Cao Sủng đã tới. Ngọc Doãn nhìn hai người gật gật đầu nhưng không lên tiếng, chỉ lấy một chiếc dù giấy từ khách sạn, mở ra rồi bước vào trong làn mưa. Dương Tái Hưng và Cao Sủng đi theo sau.
Chuyện gì cần nói đêm qua cũng đã nói. Nếu hai người đã tới đây thì cũng đã chứng tỏ lập trường và thái độ của họ.
Ngự Quyền quán có thể làm gì? Nếu thật sự bọn chúng ngang ngược thì sẽ nói chuyện bằng cái nắm tay.
Đấu ở ngoài đường không gian xảo như trong chốn quan trường, mặc dù cũng có âm mưu quỷ kế nhưng phương pháp giải quyết trực tiếp vẫn là xem nắm tay của ai lớn.
Thực lực quyết định tất cả.
Nếu tạm thời không thể sống yên trong chốn quan trường, thì sẽ cố gắng một phen trên đường phố.
Ngọc Doãn đã hạ quyết tâm nếu đám người Lý Bảo ngang ngược vậy thì sẽ dùng nắm tay để nói chuyện. Dù sao giữa hắn và Lý Bảo vẫn có ân oán gút mắc. Nhiều rận sẽ không sợ ngứa, nếu thêm một số con nữa thì đã sao?
Tuy nhiên Ngọc Doãn không có nói chuyện này cho Yến Nô biết. Hắn không muốn Yến Nô lo lắng, càng không hi vọng Yến Nô sẽ đi mạo hiểm cùng hắn. Nếu ba người họ không thể chiếm thế thượng phong thì cho dù Yến Nô đi cũng như không, nhưng nếu ba người họ có thể giải quyết phiền toái thì cần gì phải để Yến Nô nhúng tay vào? Tâm trạng Ngọc Doãn rất là bình tĩnh. Nhưng dưới sự bình tĩnh kia thì lại có một ngọn lửa đang bốc lên.
Bát thiểm thập nhị phiên có nhắc tới: “Thân là người luyện võ thì không sợ hãi, mặc dù ngàn vạn người ta vẫn quyết!”
Không gì đáng sợ!
Đúng là bốn chữ này.
Ngọc Doãn cầm lấy cây dù giấy chậm rãi bước đi. Mỗi một bước của hắn đều có vẻ rất kiên định…
*****
Ngự Quyền quán ở ngoài cửa Cảnh Long, trong khu vực thành Bắc.
Lúc đầu, Ngự Quyền quán được xây dựng trong thành Lệ Trạch, nơi đó nằm ở phía Bắc thành Khai Phong cũ. Tuy nhiên sau này cảm thấy khoảng cách của Ngự Quyền quán quán quá gần Hoàng thành, những tiếng hô đánh kêu giết sẽ quấy nhiễu đến thánh giá, cho nên phủ Khai Phong ra mặt thảo luận rồi quyết định dời Ngự Quyền quán ra xa. Trong khi Ngự Quyền quán lan tràn chiêu nạp những người nổi tiếng bao gồm Kim Đài, Đàm Chính Phương (Chu Đồng thụ nghệ ân sư), những nhân vật như vậy cũng đã từng giúp cho Ngự Quyền quán nổi danh.
Có tiếng tăm nên có nhiều đồ đệ hơn. Mặc dù nói từ thời Tống đến giờ trọng văn khinh võ, nhưng việc tập võ để tăng cường thể lực cũng là một tục lệ. Các quan phủ còn mở ra trường dạy võ bên cạnh trường Thái học đừng nói chi Ngự Quyền quán có nhiều người nổi tiếng trấn thủ như thế. Rất nhiều con cháu quan phủ đến đó khiến cho đất đai ở Ngự Quyền quán có vẻ hơi chật chội, không đủ sử dụng.
Lúc này phủ Khai Phong mới cùng bàn bạc với Ngự Quyền quán. Ngự Quyền quán dời xa nội thành nằm trong khu vực thành Bắc của phủ Khai Phong, chọn một vị trí gần chỗ con sông Đào để Ngự Quyền quán đến đó sử dụng.
Từ lúc diện tích của Ngự Quyền quán tăng lên thì thanh danh càng lúc càng lớn. Đặc biệt sau khi được Chu Đồng trấn thủ, Ngự Quyền quán được chia ra làm ba phòng Thiên Địa Nhân, từ đó thanh danh càng thêm vang dội.
Nhìn từ xa trong mưa bụi, Ngự Quyền quán giống như một khu nhà cao cấp, chiếm gần trăm mẫu đất. Những bức tường cao dày đã ngăn cách Ngự Quyền quán với những thứ xung quanh. Bố cục bên trong từ ba chuyển thành chín càng gia tăng khí thế cho Ngự Quyền quán, xem ra không như bình thường…
Trên cánh cửa lớn có một tấm biển được sơn đen.
Ngoài ba chữ “Ngự Quyền quán”, bên cạnh còn có câu đề tặng do Thánh Tông Hoàng Đế để lại. Chữ “Ngự” trong tên Ngự Quyền quán cũng chính vì thế mà có.
Chỉ cần ngước lên trên là có thể cảm nhận được khí thế của Ngự Quyền quán đập vào mặt. Ngọc Doãn dừng lại quay đầu lại nhìn Cao Sủng và Dương tái Hưng, thấy nét mặt hai người có chút hồi hộp.
- Sao sợ hãi thế?
Dương Tái Hưng nghe được liền cười,
- Sợ gì, chẳng qua có chút phấn khích thôi.
- Phấn khích?
- Trước kia theo lão đạo sĩ tập võ có nghe ông ta nói qua chuyện của Ngự Quyền quán. Tuy rằng ông ta không nói gì thêm nhưng ta có thể nghe ra ông ta có ân oán với Ngự Quyền quán. Cũng không biết là ân oán gì. Nhưng không biết có phải đến phá quán rồi bị người ta đánh cho bỏ chạy không… Ha ha, Ngự Quyền quán hôm nay đúng là đẹp.
-
Dương Tái Hưng rất ít khi nhắc đến sư phụ của mình. Vô tình nhắc tới thì cũng chỉ dùng mấy chữ “Lão đạo sĩ” vậy. Nhưng mà Ngọc Doãn có thể cảm nhận được, gã rất tôn kính sư phụ của mình. Nghe Dương Tái Hưng nói thế Ngọc Doãn cũng yên tâm.
- Đã vậy rồi thì để Đại Lang xung phong, có dám thử không?
- Ngươi không nói, ta cũng đang chờ lệnh đây.
Dương Tái Hưng nói xong, kê gót quay người nhảy lên bậc cửa của Ngự Quyền quán.
Sáng sớm Ngự Quyền quán vắng ngắt, cửa lớn đóng chặt. Dương Tái Hưng bước tới, đưa tay đập rầm rầm vào cửa lớn, lập tức phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng sớm mưa bụi.
- Ai đang làm loạn ngoài đó vậy.
Trong cửa lớn vọng ra một giọng nói dữ dằn. Cánh cửa lớn sơn đen được hé mở, một người đàn ông thân cao khoảng mét tám, từ trong bước ra . Thể trạng người này rất chắc chắn, đứng đó nhìn giống như pho tượng, uy phong lẫm liệt.
- Hôm nay quán không mở cửa, nếu muốn bái sư thì hãy về đi.
Giọng nói của người đàn ông này vang lên như tiếng chuông. Miệng Dương Tái Hưng nhếch lên.
- Ai muốn đến bái sư?
- Không bái sư thì định làm gì?
- Đi nói với Lý Bảo rằng có người tìm ông ta hỏi chuyện.
-
Người đàn ông này nghe được lập tức lùi về sau một bước. Sau một hồi lâu dò xét Dương Tái Hưng từ trên xuống dưới, gã chợt tức giận nói:
- Ngươi đến phá quán hả?
Dương Tái Hưng vừa muốn mở miệng thì âm thanh lạnh lùng của Ngọc Doãn ở phía sau đã vang lên:
- Phá thì không phá, chỉ muốn nghe ý kiến của Lý Bảo thôi. Ngươi cứ chuyển lời nói Ngọc Doãn tìm ông ta có chuyện.
- Ngươi là Ngọc Doãn?
Người đàn ông kia nghe thấy, tròng mắt hơi híp rồi bỗng nhiên quát lên một tiếng lớn.
- Đang muốn tìm ngươi thì ngươi lại dắt xác đến đây.
Âm thanh của y mang đậm khẩu âm ở Duyện Châu, chắc chắn không phải là người địa phương. Nhưng nghe giọng điệu của y đúng là có chút đụng chạm đến Ngọc Doãn. Còn chưa dứt lời thì tay y giống như muốn đẩy Dương Tái Hưng ra và muốn đánh Ngọc Doãn. Nào biết Dương Tái Hưng cũng không né tránh đưa tay khoác lên cánh tay y, xoay người một cái kéo người đàn ông đó một vòng, rồi nhẹ nhàng hất chân quăng người kia ra ngoài. Dương Tái Hưng nhìn ra mặc dù người đán ông này khỏe mạnh nhưng công phu cũng chỉ mới tới tầng hai cho nên cũng không dùng sức. Nhưng dù sao người đàn ông đó đã bị ném ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi. Lần này cú quẳng của Dương Tái Hưng khiến xương cốt y gần như gãy rời, đau đớn kêu to một tiếng.
- Tất sư huynh! Xảy ra chuyện gì vậy?
Người đàn ông bị đánh khiến cho kinh động đến người trong Ngự Quyền quán.
Ngọc Doãn cũng đã xếp dù giấy lại bước lên bậc cửa và cất bước đi vào Ngự Quyền quán.
Ngự Quyền quán có diện tích rất rộng, chỉ đi thẳng thôi diện tích đã hơn mười mẫu vuông, đối diện cửa lớn là một tòa đại điện, hai bên đều có những dãy phòng.
Ở giữa là một khoảng đất trống, xung quanh bốn phía còn để đủ các loại binh khí.
Chỉ cần nhìn cũng biết đó là nơi luyện công hàng ngày, xem ra cũng có phần thú vị.
Ba người Ngọc Doãn đi vào Ngự Quyền quán thì thấy trước mặt có mấy chục người xông đến đứng trước mặt vị Tất sư huynh thấy ba người Ngọc Doãn liền lớn tiếng quát:
- Các ngươi là ai? Biết đây là đâu không mà dám gây rối?
Đột nhiên Cao Sủng mở miệng.
- Từ khi Chu giáo đầu mất, Ngự Quyền quán đúng là ngày càng lụn bại.
- Ngươi nói cái gì?
- Ta nói Ngự Quyền quán của các ngươi thu đồ đệ ngày càng kém! Đến giờ còn không nhận ra chúng ta đến đây làm gì, thật sự khiến ta thất vọng quá. Nói với Lý Bảo, và cái đồ bỏ Cát Phổ kia rằng có Ngọc Giao Long ở phố Mã Hành đến thăm viếng bọn họ.
Giọng nói của Cao Sủng không có to như Dương Tái Hưng, nghe có chút khó chịu. Nhưng trong mưa gió lại khiến cho y có vẻ có khí thế hơn, lập tức làm cho những âm thanh khác im bặt.
- Nhanh, đi báo cho Lý Giáo đầu rằng có người đến phá quán.
Tất sư huynh được đám bằng hữu đỡ dậy, thấy có một tên định xông lên liền vội la lớn:
- Các ngươi đều không phải là đối thủ của hắn, biết địch thủ mạnh nên cần Cát Phổ sư huynh và Lý Giáo đầu bọn họ ra mặt ứng phó mới được.
Vị Tất sư huynh này cũng có chút uy danh cho nên chỉ một tiếng quát khiến cho mười mấy thanh niên dừng lại.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mấy chục người đứng trên mảnh đất trống đó bị mưa làm cho ướt hết cả quần áo, càng thêm lúng túng. Tất sư huynh nhìn Ngọc Doãn nói:
- Ngọc Tiểu Ất ngươi tới thật đúng lúc. Nếu ngươi không đến, sớm muộn gì Cát Phổ sư huynh cũng sẽ đến tìm ngươi… Đừng nghĩ rằng trước đó đã thắng Lã sư huynh thì nghĩ rằng vô địch thiên hạ. Ta cho ngươi biết nếu hôm nay ngươi đến Ngự Quyền quán sinh sự, chúng ta sẽ cho ngươi tới nhưng không có đường về, nếm thử chút đau khổ của Lã sư huynh.
- Muốn chặt đứt chân ta?
Ngọc Doãn mỉm cười,
- Ngươi tên là gì, là đồ đệ của Lý Bảo à?
- Ta tên Tất Tiến, tuy không phải là người của Lý Giáo đầu nhưng được Lý giáo đầu và Lã sư huynh chỉ dạy rất nhiều. Còn ngươi nữa nói ra tên luôn đi? Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ đón nhận sự thảm bại nhục nhã.
Tất Tiến!
Dương Tái Hưng nghe xong liền cười lạnh một tiếng.
- Muốn tìm ta báo thù thì cứ việc. Ta tên Dương Tái Hưng. Hôm nay cũng muốn thỉnh giáo sự lợi hại của Ngự Quyền quán các ngươi.
Tất Tiến không nói nữa. Ánh mắt của y giống như đang phóng hỏa, căm tức Dương Tái Hưng không nói được lời nào.
Ngọc Doãn đứng ở cửa dưới mái hiên bỗng nhiên nổi giận đùng đùng lớn tiếng quát:
- Lý Bảo! Ngọc Doãn tới đây, còn không ra nói chuyện.
Còn chưa dứt lời thì nghe thấy tiếng bước chân truyền vọng ra từ trong đại điện. Sau đó thì nghe được giọng nói khó nghe của Lý Bảo.
- Ngọc Tiểu Ất ta không đến tìm người thanh toán là may cho ngươi, ngươi lại đến tìm ta nộp mạng. Ha ha, cũng được! Để xem ngươi tiến bộ đến đâu. Lý Bảo ở đây.