Tống Thì Hành

Chương 459: Chương 459: Nhà nào cũng có chuyện khó nói (1)




Ngọc Doãn vốn không muốn đi gặp Triệu Phúc Kim, lại ma xui quỷ khiến đi theo Khang Lý, vào nhã gian cách đó không xa.

Người ta thường nói, nếu muốn

Triệu Phúc Kim mặc đồ tang, ngồi bên cửa sổ, si ngốc nhìn cảnh sắc sông Biện bên ngoài cửa sổ, thậm chí không biết Ngọc Doãn đã đến.

- Phu nhân, Ngọc Lang Quân đến đây.

Thân hình Triệu Phúc Kim chấn động, nghiêng đầu lại.

Gần như rất lâu không gặp rồi, lần trước Ngọc Doãn gặp Triệu Phúc Kim, vẫn là lúc Hoàng đế Huy Tông tại vị. Nhưng nháy mắt, lại cảnh còn người mất, Hoàng đế Huy Tông xuôi nam Kim Lăng, Hoàng đế Khâm Tông tử chiến Khai Phong, dù chưa cải triều, nhưng cũng được gọi là triều đại thay đổi.

Triệu Phúc Kim nhìn qua có chút tiều tụy, phối hợp dung mạo thanh nhã kia càng tăng thêm vẻ quyến rũ.

Bớt chút khí chất ung dung cao quý, càng thêm khiến người ta nảy sinh lòng thương cảm.

Ngọc Doãn thở dài, có câu là hồng nhan bạc mệnh, sợ là rất đúng với cô gái như Triệu Phúc Kim. Sinh ở hoàng cung, thân phận cao quý, nhưng lại có thống khổ và bi thương người bình thường khó có thể lý giải. Thái Điều chết, đối với Triệu Phúc Kim mà nói, thật sự là đả kích. Cho dù giữa nàng và Thái Điều giữa cũng không có tình cảm quá sâu nhưng sao không đau lòng chứ? Hơn nữa nói cho cùng, Thái Điều lại có quan hệ trọng đại với Triệu Hoàn, còn liên lụy đến ân oán giữa phụ tử. Triệu Phúc Kim dù kiên cường, sợ cũng không chịu nổi đả kích như này, chớ đừng nói chi là sự tranh đấu giữa phụ tử sắp đến.

- Công chúa gầy quá.

Một câu nói ôn nhu làm Triệu Phúc Kim hoặc nhiều hoặc ít có chút cảm động.

- Tiểu Ất, ngồi đi.

Nàng đưa tay ra hiệu Ngọc Doãn ngồi xuống. Hạ giọng nói:

- Mấy ngày nay ta ở trong nhà rất bức bí, vốn định đi thái bình chùa Hưng Quốc giải sầu, lại không nghĩ Trung thu qua, Thái Bình Hưng Quốc Tự cũng kín người hết chỗ, càng làm ta cảm thấy không quá thoải mái.

Mới vừa rồi lên lầu, đã thấy Tiểu Ất ở trong này, liền triệu tập Tiểu Ất tiến đến, có gì mạo muội mong rằng Tiểu Ất chớ trách.

Triệu Phúc Kim nói chuyện vẫn ôn hòa nhã nhẵn như trước.

Chỉ có điều Ngọc Doãn có thể nghe ra, vị công chúa có xuất thân cao quý này có bao đau khổ không nói hết.

Nhưng hắn lại không biết nên khuyên bảo thế nào, hoặc là nói hắn không rõ nên trấn an thế nào.Trên đại thể, hắn có thể hiểu trong lòng Triệu Phúc Kim rất đau khổ, Trượng phu qua đời, phụ huynh ngăn cách, sắp sửa lại có một cuộc tranh đấu kịch liệt. Trên triều đình nhìn như gió êm sóng lặng, kì thực là mạch nước ngầm nước cuồn cuộn.

Người ta nói sinh ở nhà vương hầu là một chuyện may mắn, ai có thể lại biết, trong lòng con cháu quyền quý này lại đau đớn?

Thanh quan khó đoạn việc nhà, chớ đừng nói chi là nhà đế vương này.

Ngọc Doãn ngồi đối diện Triệu Phúc Kim, cũng không biết nên khuyên giải như thế nào, chỉ yên lặng ngồi đó. Mà Triệu Phúc Kim cũng không mở miệng. Ánh mắt thê lương nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Khang Lý hiểu chuyện sớm đã rời khỏi nhã gian, hầu hạ bên ngoài cửa.

Hai người ngồi rất lâu như vậy, thật lâu sau Triệu Phúc Kim đột nhiên nói:

- Tiểu Ất đã lâu không có tác phẩm mới rồi.

- À?

- Chẳng lẽ là hồng trần trọc thế này đã làm nhiễu linh cảm của Tiểu Ất sao? Nếu thật thế thì quả đáng tiếc...

Nghe ra, Triệu Phúc Kim đối với việc Ngọc Doãn dấn thân vào con đường làm quan không đặc biệt hài lòng.

Có lẽ trong lòng nàng hy vọng Ngọc Doãn làm một Bạch y khanh tướng của Liễu Vĩnh, mà không phải quan viên ngày ngày tranh quyền đoạt lợi.

Ngọc Doãn không khỏi sinh lòng hổ thẹn, cúi đầu.

Đích xác, thời gian qua hắn ít động đến đàn.

Trước kia dù ở Hàng Châu, thỉnh thoảng nhàn rỗi sẽ cầm một khúc, nhưng hiện tại, thật sự là cả mọi người đầu nhập bên trong hồng trần trọc thế mà hoang phế cầm kỹ.

Triệu Phúc Kim thấy Ngọc Doãn lộ vẻ xấu hổ thì không nhịn được cười.

- Tiểu Ất chớ để trong lòng, ta cũng chỉ thuận miệng thôi.

Tính toán ra, nếu Tiểu Ất thật sự ở trên triều đình thì có thể thi triển được tài hoa. Tại trận chiến bao vây Khai Phong, ta cũng nghe nói Tiểu Ất chiến công hiển hách. Tại trận chiến Trần Kiều nói là công lao của cháu ta, nhưng là thắng lợi bởi tính mạng của tướng sĩ.

- Ta...

- Tiểu Ất không phải nói gì cả, cứ ngồi với ta chốc lát.

Triệu Phúc Kim dứt lời, lại nghiêng đầu đi.

Ngọc Doãn liền ngồi đó, nhìn gương mặt nghiên nghiêng xinh đẹp của Triệu Phúc Kim, không khỏi sinh lòng thương tiếc.

Nhưng hắn thật sự không biết nên an ủi thế nào.

Hai người cứ yên lặng ngồi như vậy chốc lát, Triệu Phúc Kim thở dài đứng dậy.

- Ta phải về rồi.

- Đã phải về rồi sao?

Không biết tại sao Ngọc Doãn có chút luyến tiếc.

Mặc dù ngồi cùng Triệu Phúc Kim nhưng không nói gì mấy, nhưng trong lòng lại cảm thấy bình thản kỳ lạ.

Loại cảm giác này, Ngọc Doãn hết sức hưởng thụ, không muốn bỏ qua. Nhưng Triệu Phúc Kim đã đứng dậy, hắn cũng có việc cần hoàn thành, liền cũng đứng lên, bật thốt lên nói một câu.

Triệu Phúc Kim cười:

- Nếu lúc nào Tiểu Ất rảnh rỗi, không ngại đến quý phủ ta làm khách.

Chỉ là ta cũng biết, Tiểu Ất ít ngày nữa sắp sửa khởi hành đi tới Chân Định, vậy thì chúc Tiểu Ất thuận buồm xuôi gió. Còn có một việc, xác thực muốn xin lỗi Tiểu Ất. Ngươi bảo ta theo dõi Phùng Tranh, nhưng lại bị người ta ra tay trước hạ độc thủ. Hung thủ kia đến nay vẫn chưa tra ra, mà tình huống hiện tại của ta cũng khó mà tra hỏi đến. Nhưng có điều tuyến, không chừng có chút tác dụng với Tiểu Ất.

Trước khi Phùng Tranh chết từng đón tiếp Đô Thống Chế Miêu Phó thuộc Thân quân thị vệ Bộ quân Tư...Đêm đó, Phùng Tranh liền bị người ta giết bằng thuốc độc.

Miêu Phó?

Ngọc Doãn ngẩn ra, trong đầu chợt hiện ra hình bóng một người.

Quan hệ giữa hắn và Cấm quân Tam nha cũng không kém, đặc biệt là từng uống rượu với hai người Trương Bá Phấn và Diêu Bình Trọng, cho nên đối với tướng lĩnh Cấm quân Tam nha hoặc nhiều hoặc ít có chút hiểu biết. Ngọc Doãn từng gặp mặt Đô Thống chế Miêu Phó Thân quân thị vệ Bộ quân Tư này một lần, từ bề ngoài cho thấy đó là một người vô cùng chính trực, sao có thể liên quan với Phùng Tranh được?

Ngọc Doãn hơi nhăn mày lại, nói:

- Đa tạ công chúa chỉ điểm.

- Được rồi, ta đi đây...Tiểu Ất như cũng vội gì đó, vậy cũng mau đi đi.

Còn nữa, đa tạ Tiểu Ất tại Trần Kiều bảo hộ Huyên Huyên và Tiểu ca chu toàn. Nếu Huyên Huyên có gì bất trắc, thật sự là phiền toái lớn.

Phiền toái?

Ngọc Doãn nghe có chút không rõ.

Tuy nhiên nghĩ kỹ cũng có thể lý giải.

Triệu Đa Phúc là công chúa, lại là con gái được Thái Thượng Đạo Quân Triệu Cát sủng ái nhất.

Mà nay Thái Thượng Đạo Quân đã về kinh thành, nếu Triệu Đa Phúc xảy ra chuyện. Không thiếu được sẽ coi đây là cái cớ để tiến hành công kích Triệu Hoàn.

Thời gian làm quan mặc dù không lâu, nhưng Ngọc Doãn cũng có thể cảm nhận được sự hiểm ác trong đó.

Nhà đế vương không tình thân, Triệu Cát thương yêu Triệu Đa Phúc như thế, nhưng lúc trốn khỏi Khai Phong chẳng phải vẫn dứt bỏ đó sao?

Nếu Triệu Đa Phúc thật sự xảy ra chuyện, Triệu Cát quả quyết sẽ không bỏ qua cơ hộ này để đả kích danh vọng của Triệu Hoàn.

Luận thủ đoạn chính trị, chỉ sợ Triệu Hoàn không phải đối thủ của Triệu Cát.

Ngọc Doãn tiễn Triệu Phúc Kim đi ra đầu bậc thang bị Triệu Phúc Kim ngăn lại.

Dù sao, hiện nay Triệu Phúc Kim là quả phụ, trượng phu mới chết không đến một tháng, dù gì cũng phải lo lắng cẩn trọng bị ảnh hưởng. Ngọc Doãn cũng có thể hiểu sự bất đắc dĩ của Triệu Phúc Kim, nên đứng lại cung kính tiễn Triệu Phúc Kim rời đi. Nhìn theo bóng Triệu Phúc Kim biến mất, Ngọc Doãn suy nghĩ hỗn loạn. Tin tức mà Triệu Phúc Kim mới vừa rồi để lộ ra làm Ngọc Doãn cảm thấy có chút sợ hãi.

Miêu Phó?

Không đúng, sao cứ cảm thấy cái tên này nghe quen quen nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.