Ngọc Doãn nghe vậy lập tức đỏ mặt ngượng ngùng nói:
- Thật ra chỉ hơi no thôi..Không biết hôm nay làm sao mà ta tham ăn thế, để Cửu Nhi tỷ chê cười rồi.
- Tiểu Ất ca khí mạch đã thông, có cương có nhu, đương nhiên sức ăn gia tăng, không có gì kỳ lạ cả.
- Ồ?
Ngọc Doãn ngẩn ra, nhìn Yến Nô hỏi:
- Cửu Nhi tỷ vừa mới nói khí mạch thông suốt? Có cương có nhu?
Yến Nô cười cười, hạ thấp giọng nói:
- Tiểu Ất ca đừng nóng, từ từ nghe nô nói.
Nàng dừng lại một chút, bưng bát nước trên bàn uống một ngụm, lúc này mới chậm rãi giải thích:
- Lúc còn sống cha từng nói, công phu này có năm tầng, muốn luyện tốt công phu, nếu không nhận biết cương nhu, không hiểu âm dương, thì cũng không được coi là triển đâu.
- Khoan đã khoan đã, cái gì mà công phu năm tầng?
Ngọc Doãn nghe mà chẳng hiểu, liền vội mở miệng hỏi.
Chẳng phải nói lực sĩ chín cấp, Nội Đằng Tử ba cấp, sao lại thêm Công phu năm tầng nữa?
Dường như nhận ra sự nghi hoặc trong lòng Ngọc Doãn, Yến Nô không chút hoang mang, nói:
- Chắc Tiểu Ất ca thấy kỳ lạ là trong xếp hạng phân chia lực sĩ chín cấp, công phu năm tầng là có ý gì đúng không? Thật ra, hai thứ đó không hề xung đột! Nói đến lực sĩ, chỉ là cách mà người bình thường tiện nói, còn năm tầng công phu này, là nói về người tập võ, ..
Cha từng nói, một sinh hai, hai sinh ba, mà ba sinh vạn vật.
Thiên địa vốn luân hồi, để rồi sau đó phân âm dương. Vì thế công phu mới có cương có nhu, kết hợp cương nhu, âm dương tương hợp mới là chính đạo.
Hư là âm, mặt trời là thực, thiếu một thứ cũng không được.
Nếu đem cương nhu âm dương kia hóa thành mười phần, Tiểu Ất ca trước đây tuy chỉ nhất âm cửu dương, không được coi là quyền cước chân chính, chỉ là sở học thô hán, không hiểu đạo âm dương, phương pháp cương nhu, nên không biết công phu chân chính, càng không được coi là tiến dần từng bước.
Ngọc Doãn nghe như trong sương mù, nhưng đại thể thì cũng hiểu chút ý tứ của Yến Nô.
Thật ra Yến Nô nói là, trước đây quyền cước của hắn chỉ là cơ bản, không coi là chân pháp, giống như những kẻ lỗ mãng đánh nhau, không có kết cấu.
Mặc dù trong lòng hắn không thoái mái nhưng lại nảy sinh sự hiếu kỳ mãnh liệt.
Ngọc Doãn hỏi:
- Vậy công phu năm tầng thì giải thích như nào?
- Tiểu Ất ca căn cơ tốt, ngộ tính và tư chất cũng không kém, chỉ là trước đây không được chân pháp, nên chưa đạt được lối đi riêng.
Cũng may Tiểu Ất ca trời sinh quái lực, lại thêm chưa gặp phải nhân vật có công phu thật sự cho nên mới có thể tung hành. Nếu thật sự gặp được người có công phu thật sự, Tiểu Ất ca sẽ thất bại nhiều trước người ta.
Nói tới đây, sắc mặt Yến Nô đột nhiên thay đổi.
Nàng đột nhiên nhớ ra không phải là Ngọc Doãn chưa gặp được độc nhân vật có công phu thật sự, mà là vận số hắn quá may.
Tiểu Quan Tác Lý Bảo chính là độc nhân vật, nếu lúc ấy...
Nghĩ đến những điều này, Yến Nô giật mình người lạnh toát, sợ không dám nghĩ nữa. Nếu vận số Ngọc Doãn kém một chút chẳng phải đã chết ở trong tay Lý Bảo rồi sao? Nàng thật sự không biết Ngọc Doãn quả thật đã chết rồi, mà Ngọc Doãn trước mặt nàng đây đã đổi thành người khác.
- Sao Cửu Nhi tỷ lại không nói nữa?
- A...
Yến Nô bừng tỉnh, vội cười gượng, xua đuổi ý nghĩ đáng sợ trong lòng, nói tiếp:
- Căn cơ Tiểu Ất ca rất tốt, chỉ thiếu cơ duyên và chân pháp, cho nên trước đây vẫn dậm chân ở công phu tầng thứ nhất, không có tiến cảnh.
Cha từng nói muốn luyện tầng công phu thứ hai thì phải khắc phục được các loại cứng nhắc, mất kình, đỉnh kình không phối hợp trong cơ thể sinh ra bên ngoài. Vừa rồi khi Tiểu Ất ca sử dụng quyền, chắc cũng cảm nhận được nội khí đan điền lưu chuyển. Ở đây trong tầng công phu thứ hai có nói: “khí mạch thông suốt, trong ngoài tương hợp”. Nói như vậy, muốn luyện được khí mạch thông suốt, phải mất thời gian 4, 5 năm. Tuy nhiên Tiểu Ất ca mới tu luyện Bát Thiểm Thập Nhị Phiên, nhưng căn cơ vững chắc, đương nhiên thời gian sẽ thu hẹp hơn.
Thật ra, nếu nô sớm đem quyển “" Bát Thiểm Thập Nhị Phiên " của cha giao cho Tiểu Ất ca, không chừng huynh có thể đã luyện đến tầng thứ hai rồi...
Yến Nô vừa nói vừa lộ vẻ hối hận.
Ngọc Doãn ngẩn ra, gãi gãi đầu, nhẹ nhàng khuyên giải an ủi:
- Cửu Nhi tỷ đừng như vậy, nếu không thế, ta sao có thể sử dụng tốt căn cơ được.
Yến Nô cười gượng:
- Nói cũng phải, cha thường nói tái ông mất nựa, họa phúc khôn lường, nhưng thật ra nô nghĩ nhiều rồi...
Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường?
Ngẫm lại dường như cũng đúng thế..Nếu không phải vậy, chỉ sợ sẽ không có Ngọc Doãn tái sinh ngày hôm nay!
Chu Yến Nô không phải là người hay nói, nhưng khi liên quan đến võ thuật thì lại thao thao bất tuyệt, vô cùng hưng phấn.
Sau khi điều chỉnh lại nội tâm một chút, Yến Nô đột nhiên nói:
- Mà nay Tiểu Ất ca đã tiến dần từng bước, đã luyện thành công phu tầng thứ hai, La Hán Thung kia có thể tháo ra, ngày mai bắt đầu luyện võ nghệ khác. Đặc biệt là âm kình nhu kình, còn phải mất một thời gian khổ công mới có thể luyện thành. Nếu Tiểu Ất ca thật sự có thể thông hiểu âm dương cương nhu, Lã Chi Sĩ chắc chắn không phải đối thủ của Tiểu Ất ca.
Nhắc đến La Chi Sĩ, trong lòng Ngọc Doãn khẽ động.
- Cửu Nhi tỷ, muội nói xem lực sĩ cấp chín kia và công phu tầng năm nay có liên quan đến nhau không?
- Điều này...
Yến Nô ngẫm nghĩ một chút, rồi sau đó nghiêm túc giải thích cho Ngọc Doãn:
- Nếu thật sự giải thích thì có chút phiền toái. Chỉ nói đơn giản, mỗi tầng công phu cũng sẽ nảy sinh sự công phu nông sâu khác nhau. Nếu đơn giản phân chia thì là sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ. Mà mỗi tầng phân chia sẽ đối ứng với một bậc lực sĩ. Giống như Tiểu Ất ca lúc này thì mới bước vào tầng công phu thứ hai, mặc dù khí mạch thông suốt, trong ngoài tương hợp, nhưng vẫn chưa thuần thục củng cố, chỉ có thể được coi như lực sĩ cấp bốn.
Tuy nhiên Tiểu Ất ca trời sinh quái lực, cộng thêm căn cơ vững chắc, kẻ đầu đường xó chợ cũng không phải đối thủ của Tiểu Ất ca.
- So với Lã Chi Sĩ thì thế nào?
- Cái này...
Yến Nô ngẫm nghĩ một chút, cười nói:
- Có thể chịu được một trận chiến!
Phải biết rằng Lã Chi Sĩ là lực sĩ cấp năm.
Lúc ban đầu khi biết Ngọc Doãn sẽ giao tranh với Lã Chi Sĩ, Yến Nô vô cùng căng thẳng, nhưng bây giờ đã là “có thể chịu được một trận chiến”.
Ngọc Doãn lập tức thở ra nhẹ nhõm.
- Cửu Nhi tỷ hiện giờ đã luyện đến tầng mấy?
Yến Nô hơi sửng sốt, chợt khẽ mỉm cười, nói khẽ:
- Một năm trước nô đã luyện đến “Ý khí quân lai cốt nhục thần”, cảnh giới tam âm thất dương.
Thanh âm tuy không lớn nhưng khi Ngọc Doãn nghe được thì suy sụp.
Tam âm thất dương, chẳng phải là công phu tầng thứ ba sao?
Không ngờ Yến Nô bề ngoài nhỏ nhắn, yếu ớt lại có thể luyện được công phu như thế.
Hắn không kìm được đánh giá Yến Nô một lượt, rồi cười khổ nói:
- Như vậy chẳng phải ta kém Cửu Nhi tỷ rất nhiều sao?
- Điều này...
Lúc này Yến Nô mới nhớ ra bản thân quá kiêu hãnh mà quên để ý cảm thụ của Ngọc Doãn.
Chỉ có điều nàng đang định khuyên bảo Ngọc Doãn, lại thấy Ngọc Doãn, cười, hồi phục lại tinh thần phấn chấn, cười hỏi:
-Vậy cha ta luyện đến tầng thứ mấy?
Yến Nô ngẫm nghĩ một chút, trả lời:
- A ông khi còn sống cũng là một Nội Đằng Tử, đã luyện đến tầng cao thâm thứ tư rồi.
Năm xưa khi a Ông bị giết hại, cha đã từng nói, nếu a Ông có thể luyện thêm vài năm nữa, có thể đạt tới cảnh giới tông sư.
Tông sư?
Ngọc Doãn lại khó hiểu.
- Nếu như luyện thành ngũ âm ngũ dương, kết hợp cương nhu, âm dương tương hợp, là trở thành tông sư.
Tuy nhiên, dù thành tông sư cũng không thoát khỏi thiên đạo tuần hoàn, sinh tử luân hồi...Khi cha còn sống từng luyện đến cảnh giới tông sư, kết quả là...Tiểu Ất ca nay nhất khí thông suốt, càng phải cẩn thận. Ngày khác nếu gặp được nhân vật tông sư chân chính thì không được cậy mạnh. Đám nhân vật đó cũng không khác gì Lý Bảo, chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể lấy tính mạng người khác, chính là độc nhân vật chân chính.
Hai gò má Ngọc Doãn giật giật, gật đầu.
- Vậy trong thiên hạ, có bao nhiêu tông sư?
- Điều này...Nô cũng không rõ lắm.
Chỉ có điều khi cha còn sống từng đề cập tới vài người, ngày khác Tiểu Ất ca gặp thì nên lưu ý. Cha xuất sư từ Tung Sơn Thiếu Lâm Tự, tiền nhiệm Phương trượng Trí Thông đại sư, đương nhiệm Phương trượng Huệ Sơ đại sư đều là những người không tầm thường. Ngoài ra còn có Trần Quảng Tương Châu, thương thuật tuyệt luân, là đại tông sư số một. Năm xưa cha vô cùng tôn sùng, bởi vì mong muốn thương thuật sau này có hậu nhân truyền lại, cho nên cha đã trao tặng tiến thuật cho họ Hùng Hậu, để giới thiệu sư huynh cho Trần Quảng, bái làm môn hạ. Cha nói, thương thuật Trần Quảng đã ở cảnh giới nhập hóa rồi!
Về phần người Liêu, cha từng đề cập tới một người, tên là Thiện Ứng.
Theo cha nói, công phu người này cực sâu, hơn nữa lòng lang dạ sói, sau này nếu Tiểu Ất có gặp phải thì cần phải cẩn thận.
Võ công thiên hạ đều xuất ra từ Thiếu Lâm!
Ngọc Doãn thầm khen ngợi.
Thiếu Lâm thời nay cũng không thể đánh đồng với Thiếu Lâm đời sau, bởi đó là nơi có công phu thật sự.
Nói vậy hai vị Phương trượng kia hẳn là nhân vật vô cùng lợi hại.
Về phần Thiện Ứng, Ngọc Doãn lại không lưu tâm lắm. Hắn lại nhớ kỹ cái tên Trần Quảng, cũng lén quan sát Yến Nô...
Đặc biệt là khi Yến Nô nhắc tới “sư huynh”, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Điều này khiến tâm trạng Ngọc Doãn rất tốt!
Tuy nhiên Ngọc Doãn vẫn có thể thấy được, Yến Nô đối với những chuyện trong chốn giang hồ không hiểu biết nhiều. Mở miệng là cha nói, ngậm miệng là cha dạy..Nàng đối với điển cố giang hồ đều bắt nguồn từ những lời khi Chu Đồng còn sống nói ra. Nhưng Chu Đồng đã mất nhiều năm, sóng gió giang hồ nay đã thay đổi, đừng nói Chu Đồng đã qua đời nhiều năm, dù là hai năm thôi cũng đã có biến đổi cực lớn rồi.
Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết ở trên bờ cát.
Yến Nô sống ở Khai Phong, sao có thể hiểu được sự biến ảo của giang hồ?
“Ta ở tại Khai Phong, sao Thiện Ứng lại đến được?”
Ngọc Doãn cười ha ha nói, bộ dạng không chút để tâm.
Đúng vậy, hắn không có ý hành tẩu giang hồ, sao có thể đụng phải Thiện Ứng kia được?
Nhưng nói là như vậy, trong lòng Ngọc Doãn vẫn cẩn thận ghi nhớ kỹ cái tên “Thiện Ứng” này.
Sự việc từ nay về sau, ai có thể nói rõ?
Ngọc Doãn vốn là người theo thuyết vô thần, nhưng sau khi trải qua chuyện tái sinh ly kỳ cổ quái như vậy, khiến hắn khó tránh được có chút cảm xúc. Buông bỏ Tĩnh Khang ư, trời mới biết tương lai sẽ phát sinh ra chuyện gì?
Bóng đêm trầm xuống, gió bên ngoài phòng nổi lên.
Có lẽ là việc trợ giúp vợ chồng Dương Nhập Cửu dọn dẹp quán thịt quá vất vả nên Yến Nô sau khi thu dọn việc nhà một chút thì đi ngủ sớm.
Mà Ngọc Doãn chưa ngủ, thắp sáng ngọn nến, ngồi bàn viết khúc phổ “Lương Chúc”, bất giác đã đến giờ Tý.
Gió thật to!
Mây đen trên bầu trời dày đặc, mơ hồ có tiếng sấm vọng đến.
Ngọc Doãn trong chốc lát viết xong khúc phổ, đột nhiên cảm thấy tâm trạng không yên.
Có một cảm giác sợ hãi khó hiểu dâng lên khiến tinh thần hắn không thể bình ổn. Hắn đặt bút xuống, mở cửa đi ra ngoài, thấy trong mây đen tia chớp ẩn hiện, có tiếng sấm vang, Ngọc Doãn giật nảy mình lạnh toát, cả người sởn da gà...
Càng hiểu về thời đại này, càng hòa nhập với thời đại này, Ngọc Doãn lại càng bất an.
Đặc biệt là sau khi nói chuyện với Yến Nô, khiến hắn càng cảm nhận được sự sợ hãi!
Khi mới tái sinh, hắn muốn tránh khỏi tai họa, rời khỏi Khai Phong đi ẩn cư thật sâu, nhưng hắn thật sư có thể tránh được sao?
Phải biết rằng, hiện giờ hắn không phải chỉ có một mình.
Hắn có gia đình, có bằng hữu, chẳng lẽ ngồi yên nhìn họ gặp nạn?
Đại trượng phu tái sinh một đời, cuối cùng cũng phải làm nên sự nghiệp. Không chỉ là vì mình, cũng vì người thân, bằng hữu...
Nghĩ tới những điều này, Ngoc Doãn cảm thấy chí lớn kích động mãnh liệt!