- Tiểu Ất, sao ngươi còn chưa đi.
Triệu Đa Phúc trừng to mắt, ngơ ngác nhìn Ngọc Doãn.
Vừa rồi Ngọc Doãn dẫn Triệu Kham trở về liền phân phó Vương Yến Ca dẫn Triệu Kham, Triệu Đa Phúc và Chu Tuyền lập tức rời Trần Kiều.
- Ta phụng mệnh Chủng công đóng giữ Trần Kiều.
Kể cả chết trận cũng phải đóng đinh ở đây. Huyên Huyên, bây giờ đừng trẻ con nữa. Tiểu ca cần ngươi chiếu cố. Ngươi và Thập Bát tỷ nhất định phải dẫn hắn về Khai Phong bình an, bằng không sẽ có vô số người cửa nát nhà tan.
Ta bây giờ không thể đi. Nếu ta đi thì Lỗ Tặc có thể nghênh ngang rời đi, ngày sau sẽ thành đại họa của Đại Tống ta.
- Nhưng...
Không biết tại sao, Triệu Đa Phúc lại đau lòng đến vậy.
Nước mắt tràn mi ra, hồi lâu không nói nên lời.
Có lẽ tiếng gọi “Huyên Huyên” của Ngọc Doãn đã chạm vào nơi mẫn cảm và yếu đuối nhất trong nội tâm nàng. Tóm lại, nàng không muốn đi, không muốn đi...Nhưng nàng biết, nàng nhất định phải đi! Nếu nàng là con gái của người thường, nàng có thể đồng sinh cộng tử cùng Ngọc Doãn! Nhưng nàng lại là Nhu Phúc Đế Cơ, từ một khắc nàng sinh ra đã quyết định nhiều chuyện không thể theo ý muốn.
- Ta không đi!
Triệu Kham ở ngoài lều lớn đột nhiên xông vào, Chu Tuyền chật vật chạy vào đứng phía sau cậu.
- Tiểu Ất, ngươi đã nói rồi, sẽ cùng ta cưỡi ngựa đạp thiên hạ, sao có thể để ta chạy thoát một mình?
Ngọc Doãn biến sắc nhìn Triệu Kham, ngồi xổm xuống ôm cậu vào lòng, nhẹ giọng nói:
- Tiểu ca, đừng tùy hứng như vậy.
Nay cậu ở lại Trần Kiều không có ý nghĩa gì cả.
Phải sống, để phục hưng Đại Tống ta...
- Ta không...
Triệu Kham bướng bỉnh, quát to.
Nhưng không chờ cậu nói hết lời, Ngọc Doãn đập một nhát vào sau gáy làm Triệu Kham bất tỉnh.
Ôm Triệu Kham, Ngọc Doãn đưa cho Triệu Đa Phúc:
- Thời gian không còn nhiều, ngươi mang Tiểu ca và Thập Bát tỷ lập tức rời khỏi, đi về phía Đông rồi vòng trở về Khai Phong. Ta sẽ để Hô Diên lão tướng quân và Thập Tam Lang hộ tống các ngươi an toàn rút lui.
Ngọc Doãn còn chưa dứt lời, màn trướng nâng lên, Cao Sủng và Hô Diên Chước xông vào.
Sắc mặt lập tức trầm xuống, đám này càng ngày càng không có quy củ.
- Ca ca...
- Thập Tam Lang, đừng nói nhiều.
Bây giờ không phải sức một người có thể thay đổi. Ngươi ở lại cũng vô dụng, bảo hộ tiểu ca và công chúa rời khỏi là được rồi. Hơn nữa, trong nhà ngươi còn có mẹ già, nếu ta gặp chuyện không may thì Yến Nô và Ngọc Như còn cần người trông nom.
Đại Lang hiện ở Kỳ Thành, tình huống sợ cũng không ổn.
Ba huynh đệ chúng ta phải có một người sống. Nếu ngươi không nghe ta thì ta lập tức tự sát trước mặt ngươi cho xem.
Ngọc Doãn nghiêm nghị mãnh liệt khiến lời Cao Sủng vừa đến khóe miệng liền phải nuốt vào.
Tròng mắt gã rưng rưng nhìn Ngọc Doãn, sau một lúc khom người vái chào:
- Có Thập Tam Lang ở, chắc chắn sẽ không để chị dâu và Ngọc Như có vấn đề gì.
- Đi cả đi!
Ngọc Doãn nói xong khoác tay chặn lại, đi ra ngoài không hề quay đầu.
Hô Diên Chước đi theo Ngọc Doãn ra khỏi lều.
- Lão tướng quân, ông...
- Tiểu Ất, cậu đừng khuyên ta, ta đã quyết.
Lúc đến Trần Kiều, ta đã biết có nguy hiểm, nhưng ta vẫn theo tới. Chỉ hi vọng bằng trận chiến nay rửa sạch khuất nhục của Hô Diên gia ta.
Tiểu Ất cũng không sợ chết, ta há lại sợ?
Đừng nói là lão phu đã sớm lập gia đình, con cháu đều đã lớn. Kiếp này ta không thể cho bọn chúng bất kì điều gì vinh quang, ngược lại còn xuất hiện sự tặc khiến bọn chúng mất mặt. Nếu đã như thế thì cứ thoải mái mà chém giết một hồi, Tiểu Ất ngàn vạn lần đừng ngăn cản ta.
Ngọc Doãn và Hô Diên Chước không quen không thân nên không rõ tình huống của nhà Hô Diên Chước.
Từ lúc Hô Diên Chước phong làm Thái Tử Xá Nhân, hai người mới tiếp xúc. Nhưng sau đó Ngọc Doãn cũng chưa nghe Hô Diên Chước nói về gia đình. Hiện giờ lão nói khiến Ngọc Doãn hiểu ra! Có lẽ lúc trước Hô Diên Chước đi theo Tống Giang khiến Hô Diên gia hổ thẹn. Dù sau đó quy phục lại triều đình nhưng con cháu của lão cũng khó mà chấp nhận.
Hô Diên Chước cũng vì việc đã từng gia nhập ba mươi sáu tặc lớn Kinh Đông mà canh cánh trong lòng.
Lão muốn dùng tính mạng mình để rửa sạch vết bẩn năm đó, Ngọc Doãn dù muốn cự tuyệt cũng không có cớ thích hợp...
Người ta đã nói là muốn chết rồi.
Ngọc Doãn có thể dùng tính mạng của mình để uy hiếp Cao Sủng, nhưng đối với Hô Diên Chước thì không có tác dụng gì.
Nghĩ đến đây Ngọc Doãn lắc đầu cười khổ.
Hắn thở dài:
- Lão tướng quân đã kiên trì như vậy, trên đường đến hoàng tuyền có lão tướng quân bầu bạn ta cũng sẽ không tịch mịch nữa rồi.
- Đúng thế, đúng thế!
Hô Diên Chước ngửa mặt lên trời cười to, hào khí ngất trời.
Ngọc Doãn không khuyên Hô Diên Chước nữa. Sau khi ra lều lớn thì tìm Chu Mộng Thuyết.
Lúc này Chu Mộng Thuyết cũng nhìn ra tình huống không ổn, cũng đang lo lắng.
Nghe Ngọc Doãn nói xong, y ngơ ngác nhìn ngọc Doãn, sau một lúc lâu đột nhiên khom người, vái chào:
- Tiểu Ất trung trinh mẫu mực, là tấm gương cả đời của người đọc sách. Lúc trước ta đã đối nghịch với Tiểu Ất, giờ nghĩ đến hối hận không thôi...
Hận không thể cùng ở lại với Tiểu Ất. Lần này trở về, Chu Tam Lang sẽ soạn văn ca tụng Tiểu Ất.
- Tam Lang, ngươi sai rồi!
Ngay lúc này, ý nghĩ của Tiểu Ất cực kì tỉnh táo.
Hắn khẽ mỉm cười:
- Trận chiến ở Trần Kiều không quan hệ với Tiểu Ất, là Thân quân thái tử tự thân đốc chiến bố trí.
- Hả?
Chu Mộng Thuyết nghe được ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Ngọc Doãn.
- Tiểu ca là hy vọng tương lai của Đại Tống ta, so với ta càng cần thanh danh.
Sau khi ta chết, nước lũ ngập trời cũng mặc, nhưng Tiểu ca lại khác. Đừng nói chi lần này Tiểu ca vụng trộm chạy tới sẽ liên lụy rất nhiều người. Nguyên nhân vì thế mới cần nâng thanh danh của Tiểu ca, Qquan gia cũng sẽ vì vậy mà không trách tội Chủng Công.
Hoàng đế Đại Tống rất ghét đánh giặc.
Truy cứu nguyên nhân vì đánh thắng trận không có quan hệ với y, tất cả chỗ tốt đều thuộc về đám đại sĩ phu.
Vậy nên hoàng đế Đại Tống tình nguyện thất bại, tình nguyện nghị hòa.
Dù sao người bỏ tiền cũng là đại phu và dân chúng, không liên quan tới y.
Ý nghĩ lúc này của Ngọc Doãn lập tức trở nên rõ ràng.
Trong lòng không khỏi cười khổ: hóa ra ta vẫn thích hợp với quan trường...Trước kia là khinh thường chui vào, thật ra ta lại cực kì hiểu rõ chốn quan trường này.
Chỉ tiếc là đã muộn!
Hắn hít sâu một hơi, nhìn Chu Mộng Thuyết:
- Trận chiến này do Tiểu ca làm ra, tự thân lên chiến trường giết giặc vô số.
Chu Mộng Thuyết cũng không phải người ngu, sao lại không rõ ý tứ của Ngọc Doãn?
Ngọc Doãn đang bảo vệ Chủng Sư Đạo, bảo vệ Lý Cương, bảo vệ ích lợi phái chủ chiến.
Đáng tiếc trước kia cảm thấy Ngọc Doãn lưỡng lự nên tìm mọi cách chèn ép hắn. Nhưng trên thực tế thì sao? Ngọc Doãn mới là chủ chiến chân chính. Người ta toàn tâm toàn ý với giang sơn Đại Tống, thậm chí càng hơn cả đám Lý Cương.
Có câu là công cao lấn chủ.
Nhưng nếu như công lao này có một phần của Triệu Kham thì sao có thể lấn chủ?
Chu Mộng Thuyết không nói hai lời, lần nữa cúi đầu thật sâu vái Ngọc Doãn.
- Đi nhanh đi, Lỗ Tặc sẽ không đợi lâu nữa đâu.
Ngọc Doãn vỗ vai Chu Mộng Thuyết, sau đó đi thẳng đến đê.
Ai cũng có thể đi, duy hắn không thể. Hắn là quân hồn của Thân quân thái tử, nếu như hắn đi Thân quân thái tử sẽ không chịu nổi một kích.
Vậy nên Ngọc Doãn chỉ có thể lưu lại!
o0o
Giờ Dậu. Ánh chiều ta như máu!
Ngoài thành Khai Phong, quân Tống rốt cục công phá đại doanh của quân Kim.
Chủng Sư Đạo sắc mặt âm trầm, đứng trên chiến xa lạnh lùng nói:
- Truyền lệnh ba quân không được dừng lại, tiếp tục truy kích...
- Chủng Công, đã đánh thắng rồi còn cần gì phải truy sát?
Chủng Sư Đạo nghe xong sắc mặt càng thêm âm trầm:
- Xin Cảnh tham nghị giải thích cho?
Nay ba quân tướng sĩ đang phục vụ quên mình, ngươi lại cầu tình cho đám Lỗ Tặc? Không biết Lỗ Tặc lòng muông dạ thú, nếu hôm nay ngươi tha cho chúng, tương lai sẽ hậu hoạn thế nào. Phí phạm ngươi cũng xuất thân nhà võ, làm sao mà đến đạo lý trảm thảo trừ căn cũng không biết?
Cảnh Tham Nghị là con thị lang Cảnh Trọng Nam, phong quan trung thư xá nhân, Tham nghị Xu Mật Viện.
Nói cách khác, hắn là thứ phân heo củaphái nghị hòa đính ở Xu Mật Viện quấy phá.
Trước kia Chủng Sư Đạo còn có thể nhẫn nhịn, nhưng giờ lão quyết không cho Cảnh Diên Hi bất kì thể diện nào.
Cảnh Diên Hi mặt đỏ tai hồng lui sang một bên.
Mà Chủng Sư Đạo tiếp tục đốc chiến, lệnh quân Tống truy kích.
- Truyền lệnh Trương Khởi đừng vội giằng co với Lỗ Tặc.
Mệnh hắn suất bộ binh từ thượng du sông Quảng Tế qua gấp rút tiếp viện Trần Kiều. Nếu Trần Kiều có việc gì bảo Trương Khởi hắn xách đầu tới gặp ta.
Chủng Sư Đạo cực kì nóng nảy!
Lão cũng lo lắng Ngọc Doãn ở Trần Kiều không ngăn cản nổi thế công của quân Kim.
Một khi Trần Kiều mất, kế sách đóng cửa đánh chó này chẳng khác gì thất bại. Về phương diện khác, lão sợ Trần Kham đã ở Trần Kiều. Nếu thế thì dù Ngọc Doãn bảo hộ cũng không chắc có thể chu toàn. Nếu Triệu Kham gặp chuyện không may thì đó mới là vấn đề lớn!
Tiểu Ất, nhất định phải chịu đựng!
Chủng Sư Đạo ở đây cầu nguyện, mà bên kia Cao Sủng và Vương Yến Ca dẫn theo năm mươi mã quân bảo hộ Triệu Kham, Triệu Đa Phúc và Chu Tuyền chạy một mạch về hướng đông. Tuy nhiên khi họ chạy được chừng mười dặm thì vẫn mơ hồ nghe được tiếng hét hò từ hướng Trần Kiều.
Bất chợt, Cao Sủng ghìm chặt chiến mã.
- Thập Tam Lang, sao lại không đi?
Vương Yến Ca nhìn Cao Sủng, nghi hoặc hỏi.
Cao Sủng lộ vẻ tươi cười, hít sâu một hơi:
- Yến tử, ta phải quay lại thôi.
- Hả?
- Tiểu Ất đối đãi ta như huynh đệ, nếu không có ca ca thì sẽ không có Cao Thập Tam Lang này.
Ca ca còn đang ra sức chém giết, làm huynh đệ sao có thể sống một mình. Nếu ta và ca ca chết trận Trần Kiều, kính xin Yến tử chiếu cố mẹ già, trấn an mẹ con Cửu Nhi tỷ. Lúc trước ba người chúng ta kết bái ở viện Quan Âm, không cầu sinh cùng năm cùng tháng, chỉ cầu chết cùng ngày cùng năm. Hôm nay là lúc ta thực hiện lời hứa đó. Nếu ta cứ đi như vậy, dù còn sống cũng như không.
Vương Yến Ca nhìn gương mặt đen sùi của Cao Sủng, lộ vẻ khen ngợi.
- Nếu như uynh chết, nô đời này không lấy chồng.
- Ừ!
Lúc này tất cả ngôn ngữ đều dư thừa.
Cao Sủng quay đầu, ngựa Ô Truy dưới háng hí dài một tiếng, vọt thẳng hướng Trần Kiều.
Nhìn bóng lưng Cao Sủng, ánh mắt Vương Yến Ca đã ươn ướt.
Cao Sủng thích nàng, nàng sao lại không rõ?
Nhân phẩm của Cao Thập Tam Lang còn tốt gấp trăm lần Mã Cao.
Có phu quân như thế, đời này không uổng. Đáng tiếc không thể sinh đứa con nối dòng cho Thập Tam Lang.
- Công chúa, chúng ta đi thôi.
Triệu Đa Phúc trầm mặc nhìn Cao Sủng hướng về Trần Kiều, trong mắt hiện vẻ hâm mộ.
Hận cuộc đời này là thân nữ nhi, không thể sóng vai cùng quân.
Nếu không phải trong lòng vẫn còn ôm Triệu Kham đang hôn mê, Triệu Đa Phúc thật muốn lập tức về Trần Kiều, cho dù chết ở bên cạnh Ngọc Doãn cũng vui vẻ.
Đúng lúc này mã quân tiền phương hỗn loạn.
Chiến mã hí lên, nghe được tiếng vó ngựa liên tục vang theo sau, còn có tiếng binh khí va chạm. Sắc mặt Vương Yến Ca lập tức trắng bệch.
Chẳng lẽ lại gặp Lỗ Tặc?
Nàng không nói hai lời phóng ngựa vọt lên đầu.
Đối diện đèn đuốc sáng trưng, một đội binh mã cản đường bọn họ.
Hơn mười mã quân đang vây công một thanh niên. Thanh niên kia đen như than, cầm song giản trong tay. Tuy bị vây khốn nhưng không sợ hãi chút nào. Mà ở đối diện mấy trăm người cầm binh khí, cầm đầu là một người nam tử trung niên đang lạnh lùng nhìn.
- Lỗ Tặc để mạng lại.
Vương Yến Ca không nói hai lời, giục ngựa tiến lên, đao chém tới thanh niên.
Võ nghệ Vương Yến Ca không hề tầm thường, dù là Cao Sủng cũng phải đấu với nàng mười mấy hiệp mới có thể phân thắng bại.
Tảo Hồng mã dưới háng dù không phải bảo mã lương câu nhưng cũng là ngựa tốt khó kiếm.
Đao nhanh, ngựa nhanh, trong chớp mắt vọt tới thanh niên kia.
Thanh niên kia lại không thèm để ý, dùng song giản bằng thép đón đỡ.
Song giản của thanh niên này dài hơn nhiều so với giản thông thường, chừng năm thước Tống, tức 1m5. Cán dài một thước năm tấc, thô như nắm tay. Cặp giản sắt kia múa lên liền khiến đại đao của Vương Yến Ca bật ra, gã mở miệng mắng to:
- Ai là Lỗ Tặc? Các ngươi không dám tranh phong cùng Lỗ Tặc, chỉ có thể cậy mạnh ở đây thôi à...
Lời còn chưa dứt, người trung niên trong đội ngũ lại lớn tiếng nói:
- Tam Lang, lui ra.
Y giục ngựa tiến lên, ôm song giản chắp tay với Vương Yến Ca:
- Ta là Địch Khắc Địch Triều Phụng Lang của Địch Mã Doanh, các hạ là ai?
Dù chỉ có một hiệp nhưng hai tay của Vương Yến Ca bị song giản của thanh niên kia chấn run lên.
Sức lực tên đen như than này không ngờ có thể ngang với Thập Tam Lang?
Vương Yến Ca nghe xong kinh ngạc, thấy người trung niên mở miệng, nhăn mày, trầm giọng hỏi:
- Địch Mã Doanh? Các ngươi tới đây làm gì?
- Nghe nói tiền phương có chiến sự, lão phu dẫn đứa con đến điều tra.
Không đợi Vương Yến Ca mở miệng trả lời, Triệu Đa Phúc sau lưng nàng mắt sáng lên, giục ngựa tới bên Vương Yến Ca.
- Ông là Triều Phụng Lang?
Địch Khắc Địch thấy một cô gái trẻ ôm một đứa bé tiến lên, lập tức ngẩn ra.
- Cô là...
- Bổn cung là Nhu Phúc Đế Cơ, xin Địch Triều Phụng Lang lập tức dẫn người gấp rút tiếp viện Trần Kiều.
Địch Khắc Địch giật mình, trong lòng đầy nghi hoặc.
- Tam Lang, Nhu Phúc Đế Cơ là gì?
Tiêu Thành đến bên cạnh Địch Lôi, vẻ mặt mờ mịt.
- Đồ ngu, Nhu Phúc Đế Cơ là công chúa...
Tiêu Thành nghe xong, lập tức mỉm cười:
- Vớ vẩn, nói hươu nói vượn. Nếu là công chúa sao không an ổn đứng ở kinh, đến nơi dã ngoại hoang vu này làm gì?
Thằng nhãi này đang giả ngu để nhắc Địch Khắc Địch.
Đúng vậy, đường đường là công chúa sao có thể xuất hiện ở đây.
Địch Khắc Địch cau mày, cười lạnh:
- Cô nương, cô thật biết đùa. Cô nói cô là Nhu Phúc Đế Cơ, không biết có bằng chứng gì hay không?
Triệu Đa Phúc vừa định mở miệng, nào ngờ Triệu Kham trong ngực bị động, dần tỉnh lại.
Cậu thậm chí không rõ tình hình xung quanh, mở mắt liền kêu ầm lên:
- Tiểu Ất thối tha, ngươi dám đánh ta. Sau này về ta nhất định bắt phụ hoàng đánh mông ngươi.
Một câu, không chỉ có đám người Triệu Đa Phúc và Vương Yến Ca biến sắc mà ngay cả đám người Địch Khắc Địch cũng ngơ ngác nhìn nhau.