Ngưu Bảo Lượng biến đổi sắc mặt, cứng họng không biết nên nói gì.
Một đám lưu manh trên người mang nhiều tiền bạc, một xâu tiền thật sự khiến đám người Ngưu Bảo Lượng khó chấp nhận nổi.
- Đặt ở đây, để Nhị gia về nhà lấy tiền.
- Không có tiền mà cũng đòi ăn thịt?
Ngọc Doãn còn chưa mở miệng, Hoàng Tiểu Thất đã nói:
- Tiểu Ất ca, nếu bọn chúng đi rồi, e là có đi không có quay lại.
- Ngưu Nhị, ngươi muốn mua thịt, ta bán cho ngươi!
Ngọc Doãn trầm giọng nói:
- Ngươi muốn ta cắt thịt, ta cắt cho ngươi...nhưng hiện giờ ngươi không mang đủ tiền, là ngươi cố tình tới để trêu chọc ta sao? Cho dù là tới phủ Khai Phong ta cũng không sợ ngươi.
Không có tiền? Đơn giản có vật thế chấp!
- Đúng, vật thế chấp!
Mọi người nói to khiến Ngưu Bảo Lượng đỏ mặt tía tai.
Đã đâm lao phải theo lao, gã hiểu rõ trong lòng, hôm nay không nói rõ ràng, chỉ sợ không thể đi được.
Ngọc Doãn là hộ lâu đời lại phố Mã Hành quan hệ hàng xóm láng giềng không kém, hơn nữa cũng rất có giao tình với phòng Quân phố, chẳng may làm cho Quân phố ra mặt, chỉ sợ sự việc khó làm. Gã nghìn tính vạn tính, vốn định làm tên tiểu tử này mất mặt mũi, không ngờ…
Tuy nhiên, dù sao Ngưu Bảo Lượng cũng là một tên lưu manh, sao coi trọng thể diện?
Gã ngẫm nghĩ một chút, cởi y phục trên người ra, còn giật giật quần, cởi trần đứng đó.
- Ở đây ta còn có một xâu, bộ y phục này cũng đáng ba mươi lăm mạch …đặt ở chỗ này nữa, lát quay lại lấy sau.
Bảy tên lưu manh đều cởi trần khiến Ngọc Doãn cũng không thể nói gì hơn.
Đời sau có câu lại nói rất đúng: Người ti tiện thì không địch lại được!
Đám nhàn rỗi lưu manh này nào cần thể diện gì để nói.
Việc đã rắc rối, nếu làm quá chỉ sợ sẽ rối thêm.
Ngọc Doãn cũng không muốn dây dưa với đám người này, liền phất tay để đám người Ngưu Bảo Lượng đi.
Sau khi nói tạ ơn với Yến Thất Nương và chắp tay chào bà con, hắn định dặn dò La Nhất Đao rồi sau đó trở về phổ nhạc, nào ngờ La Nhất Đao lại mở miệng nói trước:
- Tiểu Ất, hôm nay ta cảm thấy trong người không khỏe, nên về nhà nghỉ tạm trước.
- Tứ Lục thúc không khỏe ở đâu? Có cần tìm lang trung không?
La Nhất Đao vội xua tay cười nói:
- Chỉ là đêm qua ngủ không được ngon, cho nên có chút mệt mỏi.
Nghỉ ngơi lát sẽ khỏi, sao cần tìm lang trung khám chữa bệnh chứ? Tiểu Ất chớ lo lắng, đợi trở về nghỉ ngơi một chút sẽ không sao…
- Vậy Tứ Lục thúc sớm về nghỉ sớm đi.
Hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, có thể tưởng tượng đã mang đến sự kích động cho La Nhất Đao.
Nếu một đêm không ngủ ngon, sáng sớm lại tới rồi cửa hàng làm việc, tất nhiên mệt mỏi... Đối với việc này, Ngọc Doãn cũng không nghĩ quá nhiều.
Với lại sau sau giờ ngọ, cửa hàng cũng sẽ không quá bận.
Mấy người Hoàng Tiểu Thất cũng là là người lâu năm trong cửa hàng, có thể ứng phó được. Lúc trướ khi La Nhất Đao chưa đến giúp, chẳng phải mấy người Hoàng Tiểu Thất đều làm được? Thời gian vất vả đó đã qua rồi, nên cũng tạm thời không cần quan tâm.
- Cửu Nhi tỷ, ta đi về trước!
- Tiểu Ất trở về quá sớm làm chi?
Ngọc Doãn cười cười:
- Đi Lầu Phong Nhạc không được tiền, vậy chỉ đành đi Phan lầu thôi.
Ta cũng không tin, ở phủ Khai Phong này người nào cũng tầm thường như Bạch Thế Minh kia. Dầu gì ta cũng là một nhạc sư, cũng có thể kiếm đủ tiền bạc. Cửu Nhi tỷ đừng lo lắng về ngày mai, xe đến trước núi ắt có đường, trên đời này không có chuyện nào là không giải quyết được.
Lúc này so với lúc mới tái sinh, trong lời nói Ngọc Doãn đã tăng thêm sự tự tin và hào khí.
Yến Nô cắn môi, sau một chút do dự:
- Vậy nô cũng theo Tiểu Ất ca trở về, mặc dù không giúp được gì nhưng cũng có thể bưng trà đưa nước.
- Vậy… Cũng tốt!
Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, liền đáp ứng.
Hai người lại dặn dò vợ chồng Dương Nhập Cửu Trương nhị tỷ một chút rồi vội vàng về nhà.
Về đến nhà, Ngọc Doãn cũng bất chấp mỏi mệt, liền trải rộng giấy ra, sáng tác khúc phổ. Tuy nhiên, khúc phổ phải sáng tác lúc này còn khó khăn hơn khúc phổ “Lương Chúc " kia. Trong đó chứa nhiều nội dung, đương nhiên không thể một lần là xong.
Yến Nô nhóm lửa, lu bù công việc ở phòng bếp.
Bất giác sắc trời đã tối.
Ngọc Doãn ăn xong bữa cơm chiều, lại ở trong phòng trầm tư suy nghĩ, Yến Nô thì ngồi ở dưới mái hiên, lấy mảnh quần của Ngọc Doãn ngồi dưới ngọn đèn yếu ớt cẩn thận may vá. Trong đình viện, cực kỳ yên lặng, gió mát thổi qua làm cành lá cây hòe già vang sào sạt... Ánh trăng theo khe hở của cành lá chiếu vào trong đình viện tô điểm bóng hoa vô cùng đẹp động lòng người.
Tiểu viện, cổ thụ, ngọn đèn!
Mỹ nhân ngồi ngay ngắn dưới mái hiên may vá quần áo khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Ngọc Doãn viết được chốc lát, đặt bút xuống.
Suy nghĩ có chút hỗn loạn, trước sau không thể tĩnh tâm nổi. Điều này cũng khiến cho tiến độ khúc phổ chậm chạp làm Ngọc Doãn hơi đau đầu phiền muộn. Quay lại nhìn bóng lưng Yến Nô, Ngọc Doãn chợt xúc động, không hiểu tại sao lại xuyên tới thời Bắc Tống, không hiểu sao lại có nhà, có thê tử…Đây là kiếp trước của Ngọc Doãn, thật sự khó mà tưởng tượng nổi.
Dù thế nào cũng không thể để cái nhà này tan nát.
Mà Yến Nô chỉ là môt cô gái yếu đuối, sao có thể ứng phó được với loạn thế sắp tới?
Vỗ nhè nhẹ hai má để tinh thần tỉnh táo một chút.
Ngọc Doãn thu lại tâm tư, đang định ngồi viết tiếp thì đúng lúc này Yến Nô người lại. Ánh mắt hai người chạm nhau, cùng mỉm cười.
***
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngọc Doãn.
Không đợi Ngọc Doãn đứng dậy, Yến Nô đã đứng lên đi ra cửa sân.
- Ai đó?
Nàng vừa đi vừa hỏi, tiện tay còn quơ lấy một cây que cời lò theo.
- Xin hỏi, Tiểu Ất ở nhà không?
Ngoài cửa vọng tới thanh âm trầm thấp.
Yến Nô quay đầu lại nhìn Ngọc Doãn, còn Ngọc Doãn lúc này cũng đi ra cửa phòng.
Giọng nói nghe quen quen, như đã nghe ở đâu rồi mà lại không nghĩ ra. Ngọc Doãn hơi hơi nhăn lông mày, gật đầu với Yến Nô. Tổng thể mà nói, mặc dù phủ Khai Phong có rất nhiều kẻ nhàn rỗi lưu manh, nhưng trị an cũng không kém, dù chưa đến mức đêm không cần đóng cửa, không nhặt của rơi trên đường nhưng cũng rất an toàn. Hơn nữa, Ngọc Doãn cũng tốt, Yến Nô cũng thế cũng không phải là loại người trói gà không chặt. Đặc biệt Yến Nô đã luyện được công phu rất giỏi, Yến trảo kình uy lực mạnh mẽ, dù là du mộc cứng rắn cũng có thể bị một trảo của nàng chụp xuống nát vụn thành phấn.
Thấy Ngọc Doãn gật đầu, Yến Nô liền buông que cời lò, tháo then cửa.
- Ai nhỉ!
- Xin hỏi Tiểu Ất có ở đây không?
Ngoài cửa là một thanh niên trong tay còn cầm một đèn lồng.
Mượn ánh sáng mờ tối, gọc Doãn cảm thấy thanh niên này có chút quen mắt, giống như đã gặp ở đâu đó rồi.
Vì thế bước lên trước, trầm giọng nói:
- Tại hạ là Ngọc Tiểu Ất, xin hỏi...
- Tiểu Ất, không nhận ra bạn cũ sao?
- Ngươi là...
- Ngươi quên rồi sao?
Thanh niên cười ha hả nói, tròng mắt tít lại lộ ra vẻ thông minh tài trí:
- Lúc trước ta từng mua khúc phổ “ Nhị tuyền ánh nguyệt” của Tiểu Ất. Tiểu Ất quên rồi sao? Tại ngõ giết mổ heo ta còn giúp Tiểu Ất đó.
- A!
Ngọc Doãn lập tức giật mình, tay chỉ vào thanh niên:
- Ngươi là, ngươi là, ngươi là...
- Tại hạ Mạc Ngôn, Tiểu Ất thật sự quên rồi.
- Đúng vậy, là Mạc Ngôn.
Ngọc Doãn vội bước tới, chắp tay chào.
Lúc trước ở ngõ giết mổ heo tình cờ gặp La Đức bị ức hiếp, Ngọc Doãn vì trả nợ thay La Đức nên đã bán khúc phổ “ Nhị tuyền ánh nguyệt”. Lúc ấy chính Mạc Ngôn này không nói hai lời mua luôn khúc phổ, giúp Ngọc Doãn. Tuy sau này nghe nói người ngày đã bán khúc phổ kia cho người khác với giá rất cao, nhưng Ngọc Doãn vẫn lòng mang cảm kích. Mạc Ngôn có quyết đoán, tinh mắt, cũng may mắn nên y kiếm được số tiền kia, cũng là chuyện nên có, không có gì đáng oán trách. Ân tình này Ngọc Doãn vẫn ghi nhớ.
Thấy Ngọc Doãn đi tới, Yến Nô liền lui xuống.
Nếu người tới quen biết Tiểu Ất ca, vậy thì chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa, vừa rồi quan sát thấy Mạc Ngôn này bước đi phập phềnh, rõ ràng không phải là người luyện võ nên không cần phải đề phòng.
Ngọc Doãn đi lên phía trước nói:
- Không biết Đại Lang đêm khuya tới có gì chỉ giáo?
- Haha, chỉ giáo hai chữ không dám nhận, Tiểu Ất là Khai Phong đệ nhất Kê cầm, Mạc Ngôn sao lại dám gánh được hai chữ chỉ giáo? Nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ các tiểu thư sẽ không tha cho Mạc Ngôn, sau này không để ý tới Mạc Ngôn nữa, lúc đó ta phải làm sao đây?
- Hừ!
Yến Nô ở đằng sau hừ một tiếng, khiến Ngọc Doãn thầm kêu khổ.
Tên này sao nói năng chẳng giữ ý gì, cái gì mà truyền ra bên ngoài?
Làm như là hắn cũng thuộc dạng đa tình, nhỡ Yến Nô hiểu lầm thì sao…
Ngọc Doãn cười gượng:
- Mạc Đại Lang có gì cứ nói.
- Ồ, thật ra không phải ta tìm Tiểu Ất, mà là nhận ủy thác của người ta tặng một thứ cho Tiểu Ất.
Vừa nói gã vừa nghiêng người tránh ra.
Ngọc Doãn nhìn nhìn thấy dưới bậc thang có một chiếc xe đẩy.
Mà người đẩy xe đẩy cũng không ai xa lạ, chính là Thập Tam Lang, người đánh xe thuê thường hoạt động trên đường ở Phan lầu.
- Tiểu Ất ca, Thập Tam Lang xin chào!
Thập Tam Lang cười thật thà chất phác với Ngọc Doãn, từ trên xe đẩy hạ xuống một thùng, vác lên vai đi vào trong viện.
- Đây là...
Ngọc Doãn ngạc nhiên.
Mạc Ngôn cười nói:
- Tiểu Ất mở ra biết liền!