Tống Thì Hành

Chương 279: Chương 279: Tình cờ gặp mặt tại chùa Khai Bảo




Ra khỏi nhà Hoàng Thường đã là giờ Hợi.

Sắc trời âm trầm, mây đen vần vũ bức bí.

Ngọc Doãn dừng lại trên cầu, vịn vào lan can cầu, thở hắt ra. Chẳng biết tại sao Khai Phong này tuy phồn hoa nhưng lại khiến người ta bức bí. Khi ở trong thành Khả Đôn, Ngọc Doãn nhớ Đông Kinh phồn hoa và náo nhiệt, nhưng khi hắn ở trong phồn hoa và náo nhiệt thì lại cảm thấy hư ảo. Tất cả những ca múa thái bình, tất cả phồn vinh hưng thịnh nói toạc ra chỉ là ảo ảnh, là một giấc mộng ảo.

Đông Kinh mộng hoa lục?

Ngọc Doãn đột nhiên cảm thấy tên sách của Mạnh Nguyên Lão thật sự là chuẩn xác.

Mộng hoa, là phồn hoa trong mộng sao?

- Tiểu Ất, có gì không vui sao?

Dương Tái Hưng đứng bên thấy cảm xúc hắn sa sút thì mở miệng hỏi.

Ngọc Doãn day mũi, đột nhiên cười khổ:

- Đại Lang, nếu có một ngày ngươi phải rời khỏi Đông Kinh, ngươi có bằng lòng hay không?

- Rời khỏi Đông Kinh? Đi đâu

Dương Tái Hưng hơi sửng sốt, nhưng chợt bưng tỉnh.

Ngọc Doãn không nói nữa, bởi vì từ trong mắt Dương Tái Hưng đã thấy sự khó bỏ.

Đúng vậy, Dương Tái Hưng còn có vướng bận trong thành Khai Phong.

Tuy rằng Ngọc Doãn biết nếu hắn thật sự yêu cầu Dương Tái Hưng đi theo hắn, Dương Tái Hưng nhất định sẽ đáp ứng. Nhưng, hắn không làm vậy, Dương Tái Hưng có vướng bận, hắn sao không có vướng bận chứ? Nếu như không phải vậy, sợ rằng hắn đã sớm rời khỏi Đông Kinh rồi. Thật ra, trên đời này người nào cũng đều có vướng bận, khó có thể dứt bỏ. Cao Sủng lo lắng mẹ già, Da Luật Dư Lý Diễn ràng buộc bởi xuất thân của nàng, Trần Đông vướng bận lý tưởng của y, dù là Hoàng Thường cũng có vướng bận của ông.

Muôn vàn vướng bận này làm cho ngươi ta không thể dễ dàng dứt bỏ.

Ngọc Doãn cười cười, hạ giọng nói:

- Không có gì, chỉ tùy tiện nói thôi.

Đúng rồi, vừa rồi thúc tổ có nói với ta sẽ làm ấm bổ cho ngươi chỉ có điều cấp bậc không cao, là Thừa Tín Lang.

Hoàng Thường ngay cả ấm bổ Địch Công Lang cho Ngọc Doãn còn làm được, tuy rằng còn có đám người Lý Cương âm thầm giuớ đỡ, nhưng cũng không thể không thừa nhận, năng lực của Hoàng Thường không kém.

Thừa tín lang, năm Chính Hòa thứ sau Hoàng Đế Huy Tông thiết lập năm mươi ba bậc võ tan quan, thấp nhất là Hạ Ban, Thừa tín lang đứng thứ hai, là cấp bậc võ tán quan thứ năm mươi hai. Đương nhiên, đây chỉ là hư chức, và Dương Tái Hưng vĩnh viễn không được bổ khuyết.

Thừa tín lang này là mượn chức vụ và quân hàm quan cũ Tam Ban, quan hệ không lớn với Dương Tái Hưng.

Vì theo chức quan cửu phẩm, trên lý luận cũng có thể đảm nhiệm huyện úy, tham quân, chủ bộ...Tuy nhiên cũng chỉ là kỳ vọng, căn bản không có khả năng thực hiện. Khác biệt duy nhất là thân phận biến hóa. Ít nhất phải sau khi nhận chức quan Thừa tín lang, Dương Tái Hưng đã không còn là một tiểu dân thị tỉnh bình thường nữa. Nếu y nguyện ý, cũng có thể làm Thập tướng, hoặc là Đô Ngu Hầu trong quân, vị trí trên Tương Ngu Hầu. Nếu so sánh mà nói, thì tương đương với chức Đội trưởng trong quân đời sau.

Nghe vào dường như cũng không hiển hách lắm, nhưng lại tăng vọt về chất.

Nếu hiện tại Dương Tái Hưng tòng quân, nhiều nhất là thân phận hiệu dụng, là một binh đầu mà thôi.

Giống như Nhạc Phi, dù xuất thân hiệu dụng, trải qua vô số đại chiến đến cuối cùng mới được thăng chức nhanh. Mà Dương Tái Hưng có thể tránh khỏi quá trình bắt đầu từ một tiểu tốt trong quân, mà ngay lập tức đã có thân phận quan quân nhập ngũ rồi.

Điều này hơn hẳn Nhạc Phi và Phong Huống, ngay cả Lăng Uy cũng không có đãi ngộ bằng.

Có điều, Dương Tái Hưng cũng không rõ Thừa tín lang này mang đến lợi ích gì cho y. Sau khi Ngọc Doãn nói xong, y ngốc nghếch hỏi:

- Chức quan này có tác dụng gì?

Ngọc Doãn đột nhiên mất đi hứng thú thảo luận với y, lạnh nhạt nói:

- Không có gì, chỉ là một thân phận mà thôi.

- Ồ!

Dương Tái Hưng cái hiểu cái không.

Ngọc Doãn đã hiểu vì sao Hoàng Thường dạy Dương Tái Hưng “Võ Kinh tổng yếu” rồi.

Có lẽ ngay từ lúc mới bắt đầu Hoàng Thường có ý muốn Dương Tái Hưng nhập ngũ, cho nên mới dạy y học chút ít về hành quân đánh giặc.

- Đúng rồi, đã nói với các tiểu nhị lò mổ chưa?

- Nói rồi!

- Bọn họ nói như thế nào?

Dương Tái Hưng nhếch miệng cười nói:

- Có tiền, sao không chịu chứ?

- Đại Lang cần phải chịu khó rèn luyện, nếu trên sách vở chỗ nào không hiểu thì cứ thỉnh giáo.

Cái này liên quan đến tiền đồ của ngươi, nếu quả thật có thể học thành, ngày sau chắc chắn có tác dụng không nhỏ, đặc biệt là liên quan đến Bà Tích cô nương.

- Ta hiểu.

Quan hệ đến hạnh phúc cả đời, sao y không hiểu?

Ngọc Doãn thấy y trả lời như đinh đóng cột thì không nói năng rườm rà nữa.

Thúc tổ vì mình, vì Dương Tái Hưng mà đã an bài xong, nhưng ông có biết phủ Khai Phong sắp có tai họa chưa?

***

Ngày thứ hai có tuyết nhỏ.

Ngọc Doãn ở trong nhà có chút mệt mỏi.

Đánh quyền lại xem sách, rồi ngồi ở trong thư phòng, điều chỉnh lai cây đàn cổ Khô Mộc Long Âm.

Sự nhàn rỗi này khiến hắn khó thích ứng. Lúc trước thì bận rộn, giờ lại nhàn rỗi thật không biết nên làm gì. Ngược lại Yến Nô rất hưng phấn, kéo Ngọc Doãn ra ngoài xem cảnh tuyết Khai Phong.

Hoa tuyết bay lả tả cực kỳ thơ mộng.

Ngọc Doãn không chịu nổi sự khẩn cầu của Yến Nô, cuối cùng đành phải đáp ứng.

Từ khi bắt đầu xử lý Tuần san thì lại đến xử lý bàn chải đánh răng nên đã lâu rồi chưa ra ngoài tản bộ với Yến Nô.

Đi tản bộ trong tuyết cũng là một việc rất lãng mạn.

Nhưng nào ngờ mặc quần áo tử tế, thay giày từ trong lầu đi ra lại thấy Yến Nô cùng Cao Trạch Dân và Nhuế Hồng Nô đứng chờ ở đình viện.

Phù!

Ngọc Doãn vô cùng thất bại.

Cảnh đẹp như thế lại dẫn theo hai người khác đi cùng, thật sự là giết cảnh đẹp mà.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Cao Trạch Dân và Nhuế Hồng Nô, Ngọc Doãn thật sự không thể cự tuyệt.

Hai đứa bé kia đến Khai Phong đã hai tháng rồi.

Hai tháng qua gần như lúc nào cũng ở trong nhà, căn bản không có cơ hội ra ngoài chơi đùa.

Thôi, coi như là ngày nghỉ ra ngoài chơi!

Ngọc Doãn nghĩ đến đây thì không từ chối nữa, bốn người ra khỏi ngõ Quan Âm, đứng trên đường quan sát chung quanh.

- Tiểu Ất ca, chúng ta đi đâu?

Đầu óc Ngọc Doãn lóe lên, cười nói:

- Đi Ngự nhai đi, nghe nói hôm nay có sứ đoàn Lỗ tặc đến, không bằng đi xem náo nhiệt.

- Lỗ Tặc?

Yến Nô hơi sửng sốt, chợt hiểu hàm nghĩa hai chữ này.

- Ý Tiểu Ất ca nói là người Nữ Trực?

- Đúng vậy!

Vốn tưởng rằng Yến Nô sẽ rất hưng trí, nào ngờ nàng bĩu môi nói:

- Chỉ là đám người hung hãn, có gì hay mà xem

- Vậy đi đâu?

- Hì hì, chúng ta đi chùa Khai Bảo nhé?

- Chùa Khai Bảo?

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, liền đáp ứng.

Vì thế, hắn và Yến Nô dẫn Cao Trạch Dân và Nhuế Hồng Nô đi về hướng chùa Khai Bảo.

Trên Phố Mã Hành người đi đường không nhiều lắm.

Dù là việc kinh doanh của cửa hàng Ngọc gia cũng có chút lạnh lẽo buồn tẻ.

Lúc bốn người Ngọc Doãn đi ngang qua cửa hàng chỉ thấy có năm ba khách, chỗ Hoàng Tiểu Thất thì đang đánh hái.

- Tiểu Thất, sao nhàn rỗi vậy?

Ngọc Doãn bước tới trêu đùa.

Hoàng Tiểu Thất và vài người cầm đao thấy Ngọc Doãn đến, lập tức phấn chấn.

- Hôm nay vắng vẻ quá, có lẽ mọi người đều đến Ngự nhai xem sứ đoàn Lỗ tặc đến.

Ngươi nói xem, người Khai Phong thật là, chỉ là Lỗ tặc thôi, có gì mà đi xem chứ? Chỉ khổ chỗ chúng ta kinh doanh tẻ nhạt.

Đến bây giờ cũng chỉ bán được một nửa. Lúc nãy nói với Nhị tỷ, lát nữa đưa về xưởng làm thịt chín thôi.

Hoàng Tiểu Thất lải nhải như bà già nhưng cặp mắt kia lại bán rẻ y.

Thật ra y cũng muốn đi xem náo nhiệt.

Ngọc Doãn cười cười an ủi Hoàng Tiểu Thất vài câu rồi cùng Yến Nô rời đi.

- Tiểu Ất ca, huynh nói xem Lỗ tặc đến là có chuyện gì?

Ngọc Doãn khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:

- Chắc là rất nhiều chuyện, và cũng chẳng phải là tốt đẹp gì. Lỗ tặc này rất tham lam.

- Đúng vậy, cũng không biết tại sao Quan gia lại tỏ ra hậu đãi bọn chúng như vậy.

Dân chúng dưới chân thiên tử thảo luận vài câu về triều chính, để bộc lộ cảm nhận của bọn họ.

Yến Nô chỉ là phụ nữ nên cũng có thói quen như vậy.

Ngọc Doãn không biết nên nói thế nào chẳng lẽ nói với Yến Nô là người Nữ Trực kia đến là chiếm đất đai Đại Tống?

- Cảnh tuyết đẹp thế, đừng nói chuyện quốc gia nữa, làm mất hứng.

Yến Nô le lưỡi cười hì hì không bàn luận chủ đề này nữa.

Bốn người đi thẳng đến chùa Khai Bảo, lại phát hiện chùa Khai Bảo bình thường đông đúc lúc này lại vô cùng yên tĩnh trong trời tuyết.

Người đi đường rất thưa thớt, chùa chiền im lặng.

Nghĩ chắc phần lớn mọi người đều đến Ngự nhai xem sứ đoàn Nữ Trực rồi, cho nên ở đây mới thưa thớt như vậy.

Ngọc Doãn đột nhiên thấy may mắn, may mắn vì nghe theo lời Yến Nô đến chùa Khai Bảo, nếu thật sự đi Ngự nhai chỉ sợ toàn đầu người chen chúc, so với cảnh sắc đẹp trước mắt thì rõ ràng rực rỡ hơn nhiều.

- Tiểu Ất ca, chúng ta đi trèo lên tháp đi.

Yến Nô dắt Cao Trạch Dân và Nhuế Hồng Nô, hưng trí bừng bừng nói.

Ngọc Doãn sau khi tái sinh thì không chỉ một lần trèo lên thiết tháp.

Hơn nữa hôm nay tâm trạng hắn không tốt lắm, liền lắc đầu cự tuyệt nói:

- Thôi đi, ta đi đốt hai nén hương, phù hộ Trưởng lão Trí Thâm lên đường bình an, không lên thiết tháp nữa. Nhưng Tiểu Cao và Hồng Nô lại chưa bao giờ được lên đó, muội đưa chúng lên đấy, ta ở Đại Hùng bảo điện chờ.

Yến Nô cũng biết quan hệ giữa Ngọc Doãn vàTrưởng lão Trí Thâm.

Vì thế liền đáp ứng, cười đùa dẫn Cao Trạch Dân và Nhuế Hồng Nô trèo lên tháp.

Trong Chùa Khai Bảo có chút vắng vẻ.

Ngọc Doãn đi vào Đại Hùng bảo điện, trước tiên đốt ba nén hướng cầu phúc cho Lỗ Trí Thâm xong, thì đứng lên đi dạo trong đại điện.

Kiếp trước, hắn cũng từng trèo lên bảo tháp.

Chẳng qua khi đó, chùa Khai Bảo sớm không còn tồn tại. Năm Đạo Quang thứ 21, nước sông Hoàng Hà vây khốn Khai Phong, Chùa Khai Bảo lúc đó đã đổi tên là Đại Cam Lộ tự bị phá hủy, tường thành, bia cổ bị chìm ngập trong nước. Cho nên, kiếp trước của Ngọc Doãn, Chùa Khai Bảo chỉ có thiết tháp mà không có tự viện. Nay đi trong đại điện này khiến hắn xúc động bùi ngùi rất lâu.

Thiết tháp và cột vòng Đại Hùng bảo điện của chùa Khai Bảo sử dụng sắt thiêu chế tạo nên.

Bề mặt được vẽ trên năm mươi loại hoa văn, có đào tường vân, có phi thiên, có tiên cô, có vân long, có tọa phật...v..v. Mỗi một bức vẽ đều cực kỳ tinh mỹ, vô cùng sống động, đặt chân trong đại điện đưa mắt nhìn bốn phía giống như đang ở trong ảo mộng.

Ngọc Doãn cảm thán tài nghệ cao siêu của thợ thủ công đời Tống, liên tục thầm khen ngợi không dứt.

Đúng lúc này, bên ngoài đại điện vọng tiếng bước chân.

Ngọc Doãn quay đầu lại nhìn, thấy một người sắp tiến vào.

Lý Quan Ngư?

Ngọc Doãn hơi sửng sốt, đang định ra chào.

Nào ngờ phía sau y còn có người theo vào, hắn nhìn người này thì ngẩn ra, vội vàng dừng bước nấp sau cây cột hành lang.

Sao lại là cô ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.