Hôm nay Yến Nô về sớm, sắc mặt vui mừng.
Về đến nhà, thấy Ngọc Doãn nhíu mày trầm tư thì cũng không quấy rầy hắn mà đi thẳng vào nhà bếp bận rộn.
Khi một mùi thơm cơm chín lan tới làm Ngọc Doãn từ trong trầm tư bừng tỉnh lại. Lúc này hắn mới phát hiện trời đã tối đen,Yến Nô đã về nhà.
- Cửu Nhi tỷ, hôm nay cửa hàng tốt chứ?
- Ừ!
Yến Nô ở trong bếp đáp lời, bưng đồ ăn ra.
-Việc kinh doanh ở cửa hàng rất tốt, ba trăm cân thịt tươi trời chưa tối đã bán hết rồi, hơn hai trăm cân thịt chín trong xưởng cũng đã bán sạch sẽ. Mới vừa rồi nô bảo Thất ca và Trương Tam ca bắt đầu từ ngày mai phải lấy hơn hai con heo hơi.
Đúng rồi, Đại Lang nói việc giết mổ heo không cần phải để người ngoài làm, vô duyên cớ để người khác có lợi.
Hắn cũng biết cách giết mổ heo, hơn nữa chúng ta lại có Thập Ngũ Ca mới nhập môn, có thể tự giết mổ được, cũng tiết kiệm được không ít.
Để Dương Tái Hưng giết mổ heo?
Ngọc Doãn hơi sửng sốt, rồi chợt thoải mái.
Đúng vậy, Dương Tái Hưng trong lịch sử là một mãnh tướng, nhưng không có nghĩa là mãnh tướng không thể giết mổ heo.
Ngươi không thấy Trương Phi Trương Tam Gia cũng xuất thân từ nghề giết mổ heo đó sao? Nếu có thể, quả thật cũng bớt lo lắng...
- Đúng rồi, tìm mua lại sân nhỏ ở Tam Xá Khẩu cho Tứ Lục thúc đi.
Ngọc Doãn cầm lấy một chiếc bánh bột, nói với Yến Nô:
- Sân kia cũng để không, nếu Đại Lang thật sự giết mổ heo thì nên sử dụng chỗ đó. Ngày mai ta đi phủ Khao Phong tìm Tứ Lục thúc thương lượng để giải quyết chuyện này.
Sân mà hắn nói chính là nơi trước đây La Tứ Lục dạy hắn giết mổ heo.
Tuy rằng La Tứ Lục không nói gì, nhưng Ngọc Doãn có thể đoán được sân kia nhất định là sản nghiệp đứng tên La Tứ Lục. Chẳng qua rất hẻo lánh, hơn nữa mấy năm nay La Tứ Lục cũng không giết mổ heo nữa, nên để trống không dùng tới...
Nếu Dương Tái Hưng có ý tưởng này thì mua luôn sân kia.
Nói vậy chắc La Tứ Lục sẽ không có ý kiến gì, mà nay Ngọc Doãn cũng không thiếu tiền.
Yến Nô gật gật đầu:
- Chỗ đó vô cùng tốt, nếu có thể mua được thì sẽ bớt đi nhiều phiền toái.
-Cửu Nhi tỷ!
- Vâng?
Ngọc Doãn do dự một chút, hạ giọng nói:
- Hôm nay ta gặp Tống Áp Ti, hắn nói với ta gần đây ta quá nổi bật, chỉ sợ gây nên tai họa. Ngươi còn nhớ Yến Phủ Doãn Khai Phong không? Ông ấy bị buộc tội rồi, đoán chừng sẽ có phiền toái quấn lấy người.
Nếu ta ở lại Khai Phong, khó có thể tránh được tai họa.
Ta nghĩ rồi, cảm thấy Tống Áp Ti nói rất có lý, vụ án của Tứ Lục thúc sắp phán rồi, xăm chữ lên mặt sung quân Thái Nguyên. Ta muốn đi cùng Tứ Lục thúc, thứ nhất có thể tránh được đầu gió ngọn sóng, thứ hai có thể giúp Tứ Lục thúc một chút.
Đoán chừng chuyến đi này phải mất bốn năm mươi ngày!
Nụ cười trên mặt Yến Nô lập tức cứng lại.
Dần dần, vẻ vui mừng trên khuôn mặt nàng tan biến đi, hơn nửa ngày mới nói khẽ:
- Thật sự có tai họa sao?
- Ừ, việc trên triều đình ai có thể nói rõ ràng.
Quan Gia tuy nói hậu đãi người đọc sách, nhưng ta lại không phải người đọc sách. Nhớ ngày đó ngay cả Tô học sĩ cũng khó tránh khỏi chịu khổ ở Ô Đài, nếu đổi lại là ta, chỉ sợ lại càng không có bất luận sự dè chừng gì. Thà như vậy, chẳng bằng trốn đi....đợi gió êm biển lặng thì quay về, mọi việc sẽ không sao. Chỉ là lần này ta đi rất nhiều ngày, Cửu Nhi tỷ phải vất vả nhiều rồi.
- Không khổ cực, không khổ cực!
Yến Nô lắc đầu liên tục.
- Chỉ có điều Tiểu Ất ca vết thương chưa lành, đường đi Thái Nguyên cách Khai Phong xa xôi, nô thật lo lắng...
Lúc nói chuyện, tròng mắt nàng đỏ lên, trong đôi mắt sáng lóng lánh nước mắt.
Mặc dù Yến Nô cố gắng bình tĩnh, nhưng vẫn không kìm nén nổi. Trước đây không cảm thấy gì cả, ngày ngày ở cùng với Ngọc Doãn thấy rất bình thường, nhưng nay đột nhiên nghe Ngọc Doãn nói phải đi, dù chỉ là bốn năm mươi ngày, nhưng trong lòng Yến Nô lại có cảm giác trống vắng, như mất đi gì đó, cả người đều như không còn sức lực.
Ngọc Doãn vươn tay ôm Yến Nô vào lòng.
- Chỉ bốn năm mươi ngày thôi, không lâu đâu, Cửu Nhi tỷ đừng lo lắng.
- Nhưng...
Yến Nô khó chịu chỉ muốn khóc.
Hơn nửa ngày nàng nằm trong lòng Ngọc Doãn, cố gắng bình ổn cảm xúc.
Tránh thoát cái ôm của Ngọc Doãn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng...
- Vậy lúc nào thì đi?
- Phụ thuộc hành trình đi của Tứ Lục thúc, ngày mai ta đi phủ Khai Phong tìm Tam ca hỗ trợ, nếu có tin tức sẽ lập tức cho ta biết.
-Ừ!
Yến Nô đột nhiên ngẩng lên:
- Đúng rồi, hôm nay đi tìm An thần y, nói gì?
- Việc này, ha hả, chắc là Lý nương tử nhầm lẫn, vị An thần y kia là một tửu quỷ, uống say khướt...Ta đến đó nhưng chẳng xem vết thương của ta, chỉ lấy cho ta một đống bình bình lọ lọ, cũng không biết là cái gì, rồi đuổi ta đi.
Đúng rồi, mấy thứ kia ở trong phòng ta, Cửu Nhi tỷ đi xem những thứ đó rốt cuộc là gì?
Yến Nô ngẩn ra, đứng dậy đi vào phòng Ngọc Doãn, lát sau mang túi đồ kia ra.
Đặt ở trên bàn, mở bao ra.
Nàng cầm lên một bình, mở ra ngửi ngửi, ánh mắt đột nhiên sáng ngời:
- Kim sang dược? Đây là thứ tốt...
- Cái gì?
- Kim sang dược này chuyên trị ngoại thương.
Trước kia cha cũng có một chút, tuy nhiên sau đó đã dùng hết rồi thì nô cũng không thấy nữa...Ừ, đây là sinh cơ tán, để lưu thông tan máu...Tiểu Ất ca, những thứ này đều rất tốt, dù là có tiền cũng chưa chắc đã mua được ở chợ đâu.
- Ồ?
Yến Nô cầm lấy một bình sứ màu đen, mở nút lọ ra ngửi ngửi.
- Cái này...hình như là cường cân tráng cốt tán?
- Cường cân tráng cốt tán là cái gì?
Yến Nô dường như không quá chắc chắn, lại cầm lên ngửi ngửi, ghé vào ngọn đèn nhìn kỹ một chút.
- Nhớ trước đây cha dạy nô luyện công, mỗi ngày sau khi luyện công thì đều cho nô ngâm trong thùng nước thuốc một canh giờ, nói là có thể cường tráng gân cốt. Nay nô có thể luyện thành công phu tầng thứ ba là do cường cân tráng cốt tán. Chỉ có điều cường cân tráng cốt tán này cực kỳ khó điều phối, cha là có được từ tay một vị lão hữu. Sau đó không nghe cha đề cập tới nữa.
An Đạo Toàn?
Cái tên này chính xác có chút quen tai.
Nếu thật sự là cường cân tráng cốt tán, vậy thì Tiểu Ất ca có lời rồi, không đến nửa năm sẽ luyện thành công phu tầng thứ ba.
- Ồ?
Ngọc Doãn lập tức trợn mắt há mồm.
Trời ơi, đây không phải là tình tiết thường nghe trong tiểu thuyết võ hiệp đó sao?
- Ngày mai Tiểu Ất ca cùng nô đi tìm vị An Đạo Toàn thần y này, nếu như cường cân tráng cốt tán là ông ta chế tạo, vậy cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Khoan đã, đây là...
Yến Nô đặt bình sứ kia xuống, lại cầm lên một bình sứ màu xanh nhạt.
- Đây là Đoạn Tục Cao!
Má phấn lúm đồng tiền tỏa sáng vui sướng, Yến Nô cầm bình sứ kia vui mừng kêu ầm lên:
- Có Đoạn Tục Cao này, thương thế của Tiểu Ất ca không đến hai mươi ngày nhất định có thể khỏi hẳn. Đoạn Tục Cao, đúng là Đoạn Tục Cao...An thần y này quả nhiên lợi hại.
Ngọc Doãn thì chẳng hiểu gì.
Đoạn Tục Cao?
Nghe như thật sự là rất võ hiệp nha...