Bóng đêm bao phủ trấn Quách Kiều.
Ánh trăng sáng tỏ lan tràn lạnh lùng vẩy trên đường phố, toát lên không khí âm u tịch mịch.
Diện tích Trấn Quách Kiều không lớn, được xây dựng hình chữ nhật không theo quy tắc nào cả, đông tây tám dặm, nam bắc năm dặm rưỡi, lúc này lại vắng ngắt.
Vó ngựa đi lại ở mặt đường phát ra tiếng động nặng nề.
Ngọc Doãn nhìn trấn Quách Kiều gần như là không có một bóng người mà cười khổ trong lòng.
Một tòa thành trống không như vậy nếu không phải kéo dài thời gian, Ngọc Doãn quả quyết sẽ không chạy tới nơi này ngăn cản thiết kỵ người Nữ Chân.
Nói như thế nào đây?
Căn bản chính là thành trì vô hiểm khả thủ.
Tường thành dùng kháng đất xây công sự, cao chỉ bằng hai ba người.
Đầu trấn có một tòa vọng lâu vô cùng tan hoang, ra khỏi trấn Quách Kiều là vùng đất bình nguyên bằng phẳng, không có một chướng ngại vật nào có thể dùng để phòng ngự. Nói cách khác, chỉ có thể dựa vào tường thành trấn Quách Kiều để chống đỡ quân Kim. Nhưng vấn đề là, hơn một ngàn binh mã cùng với tường thành cao bằng hai ba người, sao có thể chống đỡ được đại quân người Nữ Chân?
Ngọc Doãn cũng thật sự không có lòng tự tin.
- Tiểu Ất, trấn Quách Kiều này thật khó thủ.
Bàng Vạn Xuân sau khi nhìn địa hình trấn Quách Kiều thì kết luận.
- Nếu là mã quân thì còn đỡ, dựa vào tường thành trấn Quách Kiều còn có thể ngăn cản một chút.
Nhưng nếu đại quân Lỗ Tặc đến, nơi này ngoại trừ dã chiến ra thì không có lựa chọn thứ hai. Chỉ dựa vào chúng ta thôi, căn bản không thể ngăn được quân tiên phong Lỗ Tặc.
- Ta biết!
Dưới ánh trăng, Ngọc Doãn mang theo đám người Bàng Vạn Xuân tuần tra trấn Quách Kiều xong, rồi giục ngựa ra đầu trấn.
- Thành này trì đừng nói là chống đỡ mấy vạn Lỗ Tặc. Chỉ cần Lỗ Tặc cầm khí giới, mấy ngàn xông lên vài lượt là lập tức biến thành đống hoang tàn ngay.
Đúng rồi, thám báo đã phái ra rồi đúng không?
- Đã phái đi ra rồi!
Ngọc Doãn gật gật đầu, phóng ngựa xông lên một tòa mô đất thấp bé.
Tay hắn đáp mái che nắng nhìn ra xa, sau một lúc lâu lại lắc đầu:
- Ta chỉ hy vọng có thể ở đây ngăn trở được cha con Tào Vinh, có thể kéo dài một hai ngày rồi lui về sông Quảng Tế. Không như vậy làm, đồ quân nhu lương thảo Mưu Đà Cương sẽ khó mà dời đi hết được. Hơn nữa thành Khai Phong cũng cần có thời gian chỉnh đốn và sắp đặt, có thể kéo dài một hai ngày để lý Thượng thư có thể chuẩn bị đầy đủ.
- Vậy nên chống đỡ như nào?
Bàng Vạn Xuân hỏi làm cho Ngọc Doãn không khỏi mày nhăn lại.
- Dã chiến!
Ngọc Doãn suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định.
- Dã chiến?
Bàng Vạn Xuân chấn động:
- Nhưng Tào Vinh có ba nghìn thiết kỵ, chúng ta thì chỉ có hơn một ngàn người, mã quân thì chỉ hơn ba trăm, dã chiến như thế nào đây?
Ngọc Doãn gãi gãi đầu, nhoẻn miệng cười:
- Ca ca đừng nóng, sơn nhân tự hữu diệu kế.
Thấy dáng vẻ chắc chắn của Ngọc Doãn, Bàng Vạn Xuân tuy có chút nghi hoặc nhưng không còn sốt ruột như trước nữa.
Đúng lúc này, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng vó ngựa.
Một đội thám báo từ đằng xa như gió lao đến, ghìm ngựa dưới mô đất, thám báo cầm đầu nhảy xuống ngựa, chạy vội tới trước mặt Ngọc Doãn:
- Khởi bẩm chỉ huy, chúng ta ở cách phía bắc trấn Quách Kiều ba mươi dặm phát hiện tung tích Lỗ Tặc.
Chúng ta còn bắt được một mật thám Lỗ Tặc, từ miệng gã đó biết binh mã quân tiên phong Lỗ Tặc đã vượt qua Kỳ Thành đang hướng về trấn Quách Kiều. Phỏng chừng bây giờ cách nơi này khoảng ba mươi dặm. Chủ tướng Lỗ Tặc chính là Tào Ninh, con trai của Chỉ huy sứ Hoạt Châu Tào Vinh.
Thám báo này hiển nhiên là có kinh nghiệm, mặc dù quân tình khẩn cấp nhưng nói năng vô cùng rõ ràng.
Ngọc Doãn hỏi vội:
- Binh mã quân tiên phong có bao nhiêu? Tào Vinh nay ở đâu?
- Binh mã Tào Vinh đêm nay sẽ ngủ lại ở Kỳ Thành.
Quân tiên phong ước chừng có một ngàn người, nghe nói đều là kỵ quân Lỗ Tặc.
Đồng tử Bàng Vạn Xuân co rụt lại, theo bản năng nắm chặt thương lớn trong tay.
Ngọc Doãn quay đầu nói:
- Lỗ Tặc còn cách ba mươi dặm, nghĩ chắc trong vòng một canh giờ nữa chắc chắn binh lâm trấn Quách Kiều.
Bến Sông Quảng Tế vẫn hỗn loạn, hiện tại chúng ta ngoại trừ liều chết một trận ra thì không còn lựa chọn nào khác.
Bàng Vạn Xuân cười nói:
- Nếu Tiểu Ất muốn chiến, Bàng mỗ xin đi tiên phong.
- Ha hả, vậy theo lời ca ca.
Ngọc Doãn nói xong, quay đầu ngựa định trở về trấn Quách Kiều.
Tuy nhiên đi được hai bước, hắn lại đột nhiên ghìm chặt ngựa, trầm giọng quát hỏi thám báo kia:
- Ngươi tên là gì?
- Tiểu nhân Tôn Hiển.
- Tôn Hiển?
Ngọc Doãn gật đầu nói:
- Tên rất hay, nghe khẩu âm của ngươi dường như là người địa phương?
- Nói đến chỉ sợ chỉ huy nhạo báng, tiểu nhân đúng là người Khai Phong.
Lúc trước nghe có chiêu thứ, tiểu nhân liền đầu nhập hiệu lực trong quân, nay đang làm việc dưới trướng Đổng tướng quân.
Ngọc Doãn mỉm cười, giơ roi chỉ vào Tôn Hiển rồi giục ngựa đi.
Nhìn động tác này vô cùng đơn giản, nhưng lại làm cho Tôn Hiển vô cùng hưng phấn. Gã cũng vội lên ngựa, mang theo một đội thám báo đi theo sát phía sau đám người Ngọc Doãn, tiến thẳng đến trấn Quách Kiều.
***
Chân trời bay tới vài đám mây che lấp ánh trăng.
Tào Ninh giục ngựa phi nhanh, sắc mặt bình tĩnh.
Cha gã sau khi đầu hàng người Nữ Chân, tuy nói được Quách Dược Sư trọng dụng nhưng vẫn không thể thỏa mãn dã tâm của ông.
Quách Dược Sư đầu hàng người Nữ Chân thì lập tức được coi trọng.
Nhưng cha gã thì sao?
Tuy rằng cũng là đầu hàng nhưng lại bị đuổi ra khỏi Bạch Mã.
Bề ngoài thì Quách Dược Sư tỏ ra coi trọng bọn họ, nhưng trên thực tế vẫn luôn tỏ ra đề phòng.
Tào Ninh biết, sở dĩ sẽ xuất hiện tình huống này, nói toạc ra bọn họ chưa có công lao, nên rất khó dung nhập quần thể người Nữ Chân. Mà ở trong mắt người Nữ Chân, địa vị cha con Tào Vinh, Tào Ninh trừ phi có công lao thật lớn, còn không thì sẽ không bao giờ được coi trọng như Quách Dược Sư. Quách Dược Sư là người Bột Hải, cũng là người hán thuộc nhân khẩu người Nữ Chân. Nhưng cha con Tào Vinh, Tào Ninh ở trong mắt người Nữ Chân thì là người Nam chính cống.
Nếu không thể hiện bản lĩnh, thì Lỗ Tặc sao có thể thấy lợi hại của cha con mình?
Tào Ninh nghĩ đến đây thì càng nóng lòng.
Chỉ có thể đến Khai Phong trước, đoạt lấy Khai Phong đầu tiên thì cha con gã mới thật sự đứng vững gót chân trong người Nữ Chân.
Vốn Tào Vinh cũng không muốn xuất kích nhanh như vậy.
Quách Dược Sư còn ởtại bến Bạch Mã, nếu cha con ông đánh tới Khai Phong, cũng là đơn độc xâm nhập đến.
Nhưng Tào Ninh lại không cho là như vậy:
- Phụ thân cần gì phải lo lắng quân Tống? Chỉ nhìn hôm qua chúng ta binh không lưỡi huyết cướp lấy Phong Khâu là biết quân Tống không đáng phải lo nghĩ. Phủ Khai Phong mặc dù được xưng có tám trăm ngàn cấm quân, nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Không nói mặt khác, chỉ cần dựa vào cây thương trong tay con là có thể giết bọn chúng chạy trối chết. Phụ thân có biết, cha con ta là tướng đầu hàng, nếu không công lao thì khó có thể sống yên. Mà nay là cơ hội tốt nhất, chỉ cần có thể đánh qua sông Quảng Tế, sau đó ổn định đầu trận tuyến, công lao đoạt Khai Phong sẽ rơi vào trong tay cha con ta. Chuyện tốt như này, sau này muốn có thật khó.
Tào Vinh có chút dao động, nhưng xuất phát từ suy nghĩ cẩn thận vẫn quyết định để Tào Ninh làm quân tiên phong, còn ông thì đánh chiếm Kỳ thành...
Mặc dù Kỳ Thành kia là một huyện nhỏ nhưng cũng là một phần công lao.
Còn nữa, thám báo đã phái ra tìm hiểu cho thấy Kỳ Thành kia cũng gần như là một tòa thành trống không, căn bản không có quân Tống trấn thủ ở đó.
Đoạt được Kỳ Thành, dù là Tào Ninh tiến công thất bại thì cũng có thể trợ giúp.
Cho nên sau khi suy nghĩ kỹ, Tào Vinh quyết định để Tào Ninh trực tiếp tiến bức trấn Quách Kiều, còn ông thì suất bộ tiến vào chiếm giữ Kỳ Thành.
Đối với sự cẩn thận của Tào Vinh, Tào Ninh lại cực kỳ khinh thường.
Đại trượng phu cần phải đi đầu tranh thủ công danh, nếu như cứ sợ đầu sợ đuôi, thì sao có thể làm nên việc lớn?
Trấn Quách Kiều !
Tào Ninh không phải chưa từng tới đó.
Gã biết rõ, trấn Quách Kiều căn bản không có quân Tống đóng quân, mà dù có, cũng chỉ là một đám dân binh bảo giáp, có gì mà sợ?
Nghĩ đến đây, Tào Ninh càng thêm chắc chắn.
- Báo!
Theo một tiếng hô to làm Tào Ninh đang từ trong trầm tư bừng tỉnh.
Gã vàng ghìm chặt ngựa, ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy một gã thám báo cả người đẫm máu, gần như là bò trên lưng ngựa, đi tới trước gã.
- Khởi bẩm thiếu tướng quân, tiền phương gặp thám báo quân Tống, toàn quân bị diệt, chỉ còn một mình tiểu nhân chạy thoát.
- Thám báo quân Tống?
Tào Ninh ngẩn ra, trầm giọng nói:
- Sao trấn Quách Kiều lại có thám báo quân Tống?
- Tiểu nhân cũng nghĩ như thế, nhưng quân Tống này dũng mãnh không tầm thường, còn rất điêu luyện.
Đối phương tuy chỉ sáu người nhưng lại ngăn được mười người chúng ta. Nếu không được các huynh đệ yểm trợ, tiểu nhân suýt chút nữa cũng chết rồi.
Liều chết yểm hộ?
Tào Ninh không hề tin tưởng lời tên thám báo này nói.
Đoán chừng gã này thấy tình thế không ổn, lâm trận bỏ chạy rồi.
Tuy nhiên tên này cũng đã mang đến một tin tức quan trọng cho gã. Đội thám báo này của gã dù không được coi là dũng mãnh nhưng cũng là tinh nhuệ nhất ở Hoạt Châu.
Mười người mà không thắng nổi đối phương sáu người, vậy rõ ràng không phải là xã dũng bình thường rồi, là quân Tống đến rồi!
Không ngờ quân Tống lại đóng ở trấn Quách Kiều
Nhưng Tào Ninh lại không chút hoảng hốt mà lại có chút hưng phấn.