Lúc ban đầu hắn cho là mình đã thích ứng với loại chém giết này, thậm chí sau khi đại chiến, Ngọc Doãn cũng cho rằng như thế.
Ai có thể nghĩ, khi huyết khí kia đã hạ xuống, cả người tỉnh táo thì sẽ là một cảm giác lạnh lòng khó hiểu.
Ngọc Doãn đột nhiên ghìm chặt ngựa, nhìn bốn phía.
Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên hỏi:
- Lão Bàng, có phái ra thám báo không?
Bàng Vạn Xuân giục ngựa tiến lên, trầm giọng nói:
- Hồi bẩm tướng quân, đã phái ra thám báo đi tới Kỳ Thành tìm hiểu tin tức rồi...
- Hãy thu dọn nơi này cho thỏa đáng, để các huynh đệ sớm đi nghỉ ngơi đi.
Sau hừng đông, chỉ sợ sẽ còn có một trận ác chiến nữa. Tào Vinh đau khổ con chết, chỉ sợ sẽ càng thêm hung hãn hơn trước.
Bàng Vạn Xuân nghe xong tán thành gật đầu.
- Tướng quân, ngươi cũng sớm đi trở về nghỉ ngơi đi.
Bàng Vạn Xuân xuất thân binh nghiệp, từng theo Phương Tịch tạo phản, là Đại tướng quân trong phản tặc nên rất hiểu rõ chiến sự, ngay cả Ngọc Doãn cũng chưa hẳn đã bằng. Từ lúc quân Kim lui ra, Bàng Vạn Xuân cũng đã đoán được, còn sẽ có một trận ác chiến nữa.
Tào Ninh chết rồi, Tào Vinh sao có thể từ bỏ?
Chờ ông ta binh lâm trấn Quách Kiều thì chắc chắn chỉ có thể là ngươi chết ta sống.
Tuy nói trải qua một trận chiến này, Ngọc Doãn đã đại thắng, nhưng đó là do đối phương quá khinh địch, và hiệu quả Chưởng Tâm Lôi trong tay Ngọc Doãn.
Tào Vinh có giẫm lên vết xe đổ đó hay không vẫn còn chưa biết!
Tuy nhiên Bàng Vạn Xuân lại biết, cuộc chiến kế tiếp tuyệt đối sẽ không dễ dàng như trước nữa.
Ngọc Doãn lại không trả lời, mà giục ngựa đi lên phía trước.
Bàng Vạn Xuân thấy vậy vội theo sau, hạ giọng nói:
- Tiểu Ất đang lo lắng Tào Vinh?
- Tào Vinh?
Ngọc Doãn nghe thế lại cười.
- Một kẻ đau lòng con chết, mất đi lý trí có năng lực gì làm khó dễ được ta? Ta lo lắng không phải Tào Vinh, mà là Quách Dược Sư sau lưng Tào Vinh.
Ta suy nghĩ, chúng ta phải thủ vững ở trấn Quách Kiều mấy ngày đây?
Quách Dược Sư sao?
Bàng Vạn Xuân day day mũi, không biết nên tiếp lời như thế nào.
Y không hiểu nhiều về Quách Dược Sư. Cũng khó trách, kia Quách Dược Sư nhiều năm ở phương bắc, mà Bàng Vạn Xuân lại tạo phản ở Giang Nam. Hai người căn bản không biết nhau, thậm chí trước khi tới Khai Phong, Bàng Vạn Xuân căn bản cũng không biết Quách Dược Sư thần thánh phương nào.
- Vậy Tào Vinh...Tiểu Ất định đối phó như nào?
Ngọc Doãn ghìm chặt Ám Kim, ngón tay chỉ về mảnh cánh đồng hoang vu phía trước;
- Địa thế như thế, ngoại trừ liều chết ra thì còn biện pháp nào chứ?
Bàng Vạn Xuân ngẩn ra, nói cách khác, Ngọc Doãn căn bản không biết đối địch như nào!
Tử chiến?
Dựa vào hơn một ngàn người bên mình chống lại hơn hai ngàn Lỗ Tặc như lang như hổ, thật sự là thắng ít thua nhiều. Chớ đừng nói chi là, mã quân bên ta chỉ có hai trăm, quân Kim gần như tất cả đều là kỵ binh. Bộ khúc của Tào Vinh tuy nói kém Thiết phù đồ của người nữ Chân, nhưng cũng là mãnh sĩ mặc trọng giáp. Hơn hai ngàn kỵ binh khởi xướng xung phong, bên ta ngăn cản thế nào được đây?
- Ý Tiểu Ất, chẳng lẽ là... noi theo lúc trước, dùng Chưởng Tâm Lôi?
- Ta mang đến tổng cộng hơn ba trăm miếng Chưởng Tâm Lôi, đêm qua đã tiêu hao hơn bảy mươi miếng... Hơn nữa, Tào Vinh chắc chắn đã nhận được tin tức, biết trong tay ta có lợi khí này, nên ông ta chắc chắn sẽ không như Tào Ninh lỗ mãng nhào đầu về phía trước. Nếu kết trận dùng Chưởng Tâm Lôi, chỉ sợ là hiệu quả không tốt. Nhưng chúng ta hiện tại chỉ có thể dựa vào đó, mà cũng chỉ còn lại hơn hai trăm miếng Chưởng Tâm Lôi thôi...
Ngọc Doãn nói lời này lại mâu thuẫn với câu trước.
Nhưng Bàng Vạn Xuân lại nghe được ý của Ngọc Doãn: muốn đánh bại Tào Vinh, chỉ có thể dựa vào uy lực của Chưởng Tâm Lôi.
Nhưng phải sử dụng Chưởng Tâm Lôi này như thế nào mới phát huy được hiệu quả nhất.
Nói tới thì đây cũng là lần đầu tiên Bàng Vạn Xuân nhìn thấy Chưởng Tâm Lôi.
Đối với uy lực của Chưởng Tâm Lôi uy lực, hắn cũng vô cùng chấn động, chưa từng nghĩ sẽ làm người ta sợ hãi như thế. Y tận mắt thấy quân Kim bị Chưởng Tâm Lôi nổ tung máu thịt bầy nhầy, lúc rửa chiến trường, gần như không nhìn ra bộ dạng người nữa, mà chỉ còn là đống thịt nhão.
Uy lực của Chưởng Tâm Lôi đích thật là kinh người.
Nhưng phát huy uy lực của nó như thế nào thì còn phải học hỏi tỉ mỉ.
Bàng Vạn Xuân đứng bên cạnh Ngọc Doãn, nhìn cánh đồng bát ngát mờ mịt mà không khỏi nheo mắt lại.
- Vậy Tiểu Ất chuẩn bị chống đỡ như thế nào?
Ngọc Doãn quay đầu lại.
Dưới ánh trăng, tường thành trấn Quách Kiều như ẩn như hiện.
Đột nhiên con ngươi Bàng Vạn Xuân lóe lên:
-Nếu không dã chiến được, sao không theo thành mà thủ?
- Ồ?
- Trấn Quách Kiều tuy nói không chắc chắn nhưng dù sao cũng là một tòa thành trại... Lỗ Tặc sở trường dã chiến, mà bên ta phần lớn là bộ tốt, cũng chỉ có theo thành mà thủ, mới có một con đường sống.
- Ca ca, kế đó an bài được không?
Ngọc Doãn biết, luận mưu kế chiến thuật, mình không sánh bằng chuyên gia như Bàng Vạn Xuân
Nhớ năm xưa, Bàng Vạn Xuân từng Thống soái thiên quân vạn mã, càng từng trải qua vô số trận chiến thảm liệt mới có thể sống tới hiện tại. Những thứ khác không nói, chỉ riêng nhãn lực của Bàng Vạn Xuân và sự khống chế chiến sự của y là đã chứng tỏ Ngọc Doãn không thể bằng được.
Cho dù Ngọc Doãn là người xuyên qua, có tầm nhìn ngàn năm, nhưng lại không phải xuất thân binh nghiệp.
Bàng Vạn Xuân khẽ mỉm cười, thì thầm bên tai Ngọc Doãn.
Ban đầu thì Ngọc Doãn nhíu chặt mày, nhưng dần dần thì cười tươi rạng rỡ.
Có lẽ đây thật sự là một chủ ý hay.
***
Trời dần dần sáng!
Ngày mùng bảy tháng giêng Nguyên niên Tĩnh Khang, Tào Vinh suất lĩnh hai ngàn đại quân, đạp giẫm lên sương sớm, từ Kỳ Thành gào thét mà đến, binh lâm trấn Quách Kiều.
Dọc theo đường đi, Tào Vinh dần dần tỉnh táo lại.
Ông còn cho người thu nạp quân Kim bị bại lui ở trấn Quách Kiều, cẩn thận nghe tình huống của quân Tống và cuộc giao phong đêm qua giữa Tào Ninh và quân Tống, đại khái đã có chút hiểu rõ đối với sự việc. Cũng không phải Tào Ninh vô năng, mà là trong tay quân Tống có một loại hỏa khí, đánh cho Tào Ninh trở tay không kịp. Đương nhiên, hình như trong quân Tống còn có mấy viên mãnh tướng, nghe nói là dũng quan tam quân.
Tuy nhiên, quân Kim lại hoàn toàn không biết gì về ba viên tướng Tống kia.
Dù là bản thân Tào Vinh cũng không nhớ rõ trong cấm quân Đông Kinh có mãnh tướng như thế.
Ông biết Kim Thương Ban Trực của Điện Tiền Ti có một Từ Ninh, cũng biết ở trong Thị vệ thân quân Mã Quân Tư có một Hô Diên Chước.
Tướng lĩnh danh vọng trong cấm quân Đông Kinh này, Tào Vinh lại rất rõ.
Thậm chí, ông còn biết phu nhân Vương Yến Ca của Chỉ Huy sứ Điện Tiền Ti Mã Cao cũng là nữ tướng, nữ anh hùng không thua đấng mày râu.
Nhưng ông lại không hề biết ba viên tướng Tống kia là thần thánh phương nào.
Tuy nói Tào Vinh vô cùng đau xót trước cái chết của con trai, một lòng muốn báo thù, nhưng ông cũng không phải là kẻ thất phu lỗ mãng. Điểm này, ngay từ đầu ông đã thể hiện như từ từ đẩy mạnh, chiếm đoạt từng tòa thành trì một là có thể nhìn ra manh mối.
Cho nên, càng sốt ruột báo thù thì Tào Vinh lại càng bình tĩnh.
Sau khi cẩn thận hỏi thăm tình hình trận chiến, ông đã đưa ra kết luận: quân Tống có một loại hỏa khí, mà không phải là phích lịch pháo mà ông biết; loại vũ khí dạng pháo đó có thể dễ dàng mang theo, có thể ném mạnh nổ tung. Loại hỏa khí này uy lực kinh người, khi nổ âm thanh cực lớn, có thể làm cho chiến mã hoảng loạn. Tuy nhiên, Tào Vinh lại nghe được nhược điểm của Chưởng Tâm Lôi: có thể lấy tay ném mạnh, phạm vi nổ rất nhỏ, chỉ cần kỵ quân không chen chúc ở một chỗ, uy lực sẽ bị giảm bớt đi.
Nếu chỉ có vậy thì có thể phân tán kỵ để xuất kích.
Quân Tống ở trấn Quách Kiều cũng không nhiều kỵ quân lắm, chỉ dựa vào bộ tốt, chỉ sợ cũng khó mà thắng đại quân thiết kỵ của ông.
Quan trọng nhất là, ông đã biết, trấn Quách Kiều gần như là một tòa thành trống không, quân Tống ở trấn Quách Kiều chỉ là một đội quân đơn độc mà thôi.
“Con đừng sợ, vi phụ sẽ báo thù cho con!”
Trong lòng Tào Vinh đã quyết định, lập tức mệnh kỵ quân tạo khoảng cách, bức tới tới trấn Quách Kiều.
Ánh nắng sáng sớm, chiếu khắp nơi
Trấn Quách Kiều vắng ngắt đứng sừng sững ở trong nắng sớm, toát lên khí tức lạnh lùng hiu quạnh.
Bên ngoài trấn còn lưu lại dấu vết đại chiến đêm qua, Tào Vinh phóng ngựa về phía trước, đưa mắt nhìn về phía trấn Quách Kiều nhìn lại, nhưng không thấy bóng dáng một quân Tống nào.
Đại môn trấn Quách Kiều đóng chặt, trên đầu thành dựng thẳng một cây cây gỗ.
Trên cây gỗ có giắt một cỗ thi thể, bị lột trần, lay nhè nhẹ trong cơn gió sớm.
Tào Vinh vội nhìn kỹ lại, nhưng không khỏi trố mắt muốn nứt.
Ông thấy rõ ràng, cây cột kia đang treo thi thể của Tào Ninh.
- Tống cẩu ức hiếp người quá đáng.
Tâm cảnh vốn bình tĩnh của ông bị cỗ thi thể kia lập tức phá tan.
Tào Vinh không thể nào tiếp tục chịu đựng được nữa gầm giận rống lên, giơ thương lớn, khàn giọng rống to nói:
- Tam quân binh sĩ, theo ta xung phong...
Quân Kim theo tiếng gầm giận giữ của Tào Vinh mà cùng kêu gào, hơn hai ngàn thiết kỵ bổ nhào tới trấn Quách Kiều, trong chớp mắt đã tới dưới cả thành.
Nhưng trên đầu thành trấn Quách Kiều vẫn lặng yên không một tiếng động.
Tào Vinh thấy tình hình như vậy, không khỏi có chút nghi hoặc, ông do dự một chút, liền hạ lệnh:
- Quân Tống không dám ứng chiến, các huynh đệ xuống ngựa công thành.
Quân Kim lấy kỵ binh làm chủ, mặc dù nói không có khí giới cỡ lớn công thành nhưng cũng mang theo khí cụ công thành đơn giản.
Cự mã nhanh chóng dựng lên, mười mấy tên quân Kim nâng cự mã lên, hò hét phóng tới cửa thành trấn Quách Kiều. Tào Vinh thì ghìm ngựa dưới thành, chăm chú nhìn động tĩnh trên đầu thành, bất giác kỵ quân dưới trướng đang tụ lại một chỗ.