Hai ba trăm quan đối với Ngọc Doãn hiện giờ chẳng đáng là bao. Hiện nay lợi nhuận mỗi tháng của ửa hàng Ngọc gia tới mấy trăm quán, kinh doanh thịnh vượng vô cùng. Chỉ riêng đao thủ đã có chừng mười người, mỗi ngày đều cực kì bận rộn. Hoàng Tiểu Thất nay đã là quản sự của cửa hàng Ngọc gia nắm trong tay một số thuộc hạ.
Mà quán thịt chín của Trương nhị tỷ căn bản không cần lo lắng. Lò mổ thì càng khỏi phải nói, hai người Dương Tái Hứng và Cao Sủng đủ để trấn bãi.
Hơn nữa chuyện ngày đó Ngọc Doãn tấu một khúc Âu Lộ Vong Cơ khiến Dương Dương và đám người ở Thái Nhạc Thự khác biết khó mà lui được truyền ra càng khiến thanh danh Ngọc Doãn càng vang dội. Đây chính là Nhạc sư của Thái Nhạc Thự chứ không phải đám nhạc sư phố phường … Ngọc Doạn dựa vào tài đánh đàn này cũng đủ để xưng bậc thầy. Không ít lâu sau Trương Chân Nô ở lầu Thiên Kim Nhất Tiếu sai người đến thăm hỏi, dùng giá kỷ lục năm nghìn quan để mua khúc phổ Âu Lộ Vong Cơ từ tay Ngọc Doãn khiến cho chuyện này trở thành một giai thoại.
Vì thế Lý Sư Sư rất khó chịu mà Phong Nghi Nô cũng cực kì bất mãn.
Cũng không phải lí do gì lớn, mà là hai người đều là kẻ yêu cầm, dù chưa chắc sẽ đi biểu diễn nhưng vẫn hi vọng có thể thấy được nó trước. Phong Nghi Nô còn thở phì phì chạy tới ngõ Quan Âm:
- Tiểu Ất đáng ghét, có khúc nhạc tốt không cho Nô biết lại đi bán cho Chân Nô muội. lầu Thiên Kim Nhất Tiếu của nàng bỏ ra được năm nghìn quán, chẳng lẽ Phan lầu của ta có hay sao? Về sau Tiểu Ất có khúc nhạc hay nào nhất định phải báo cho Nô trước. Ta không có ý gì khác, chỉ muốn thưởng thức tài học của Tiểu Ất thôi.
Llúc ấy Ngọc Doãn chỉ có thể nói lời xin lỗi. Quả thực Ngọc Doãn cũng không biết việc Thái Nhạc Thự đến cửa nhà gây sự. Về sau Trương Chân Nô phái người đến cầu khúc phổ thì lúc đó hắn mới rõ ngọn nguồn sự việc, đột nhiên có cảm giác dở khóc dở cười.
Ngày đó chẳng qua đắm chìm trong một loại trạng thái nên hắn mới có thể đàn được hay như vậy. Nếu hiện giờ hắn đánh lại chưa chắc có thể có được cảm giác đó…
Chẳng qua việc này hắn sẽ nói ra ư?
Về đến nhà, Ngọc Doãn liền để Yến Nô tới xưởng gọi Hoàng Tiểu Thất và Hoắc Kiên tới, đồng thời cho người gọi Vương Mẫn Cầu lại đây. Chỉ là một đám lưu manh mà thôi, không cần đến Dương Tái Hưng và Cao Sủng ra mặt.
Ngọc Doãn lại lấy chút bạc từ trong phòng, tìm bọc vải thô chắc gói lại rồi đặt ở trên bàn.
- Tiểu Ất, cậu ở đây tốt thì tốt đây, nhưng mà hơi bất tiện.
An Đạo Toàn ngồi xuống, vừa đấm chân vừa nói với Ngọc Doãn.
- Bất tiện?
- Đúng vậy, cậu coi như cũng có của cải rồi, vậy mà đến người để sai khiến cũng không có, đúng là không thích hợp. Cũng như vừa rồi, nếu trong nhà có hai người có thể sai khiến thì Yến Nô cũng chẳng cần phải chạy đi chạy lại. Bây giờ phố Mã Hành, ai gọi Tiểu Ất đều phải xưng một tiếng đại quan nhân. Thân phận cậu bây giờ không như trước, phải thay đổi. Còn nữa, tòa nhà này hơi nhỏ, nếu mua thêm mấy đứa nha đầu sai vặt nữa thì chẳng có chỗ ở. Tiểu Ất không định đổi một chỗ khác sao?
An Đạo Toàn nói xong liền tò mò nhìn Ám Kim. Đáng tiếc Ám Kim không thèm để ý tới gã…
Đổi nhà ư?
Thật ra Ngọc Doãn cũng từng nghĩ tới rồi.
Nhưng thành Khai Phong tấc đất tấc vàng, muốn mua một tòa nhà tốt, ít ra như loại nhà có cửa sau như nhà Lý Dật Phong thì cũng phải mất hai ba mươi ngàn quan. Nếu vị trí tốt hơn chút thì phải từ ba đến năm mươi ngàn. Với số tiền đó Ngọc Doãn làm gì có.
Nhưng nếu mua một tòa nhà bình thường thì chẳng khác gì bây giờ. Hơn nữa chiến loạn sắp tới, giờ mua nhà chẳng khác gì đầu tư vào chỗ chết hay sao?
Ngọc Doãn từng cẩn thận tính toán, cuối cùng quyết định tạm thời không mua nhà. Nhưng hôm nay An Đạo Toàn nói vậy thật ra cũng làm Ngọc Doãn phải nhìn lại. Giờ gia nghiệp của mình khá lớn, đúng là hơi bất tiện. Ví dụ như người trong nhà không thể đi hết, một người ra ngoài thì một người phải ở nhà. Hơn nữa nếu có chuyện gì cần cả hai người Ngọc Doãn và Yến Nô tự mình đi xử lý thì thật quá rắc rối. Giờ Ngọc Doãn còn bận rộn nhiều việc phức tạp lắm.
- Thật ra cái này nghĩ tới rồi, nhưng nhà tốt trong thành Biện Kinh đều đã có chủ. Cho dù là vị trí không tốt nhưng giá cũng rất đắt. Tuy ta có chút gia sản nhưng cũng không chịu nổi.
- Cái đứa nhỏ này, bình thường thông minh thế mà đến lúc có việc lại không nghĩ ra cách ư?
Ngọc Doãn ngẩn ra, hỏi vội:
- Mong lão thúc chỉ giáo.
- Lúc trước ta từng quan sát nhà của cậu, đường sá tốt lại thanh tĩnh, đúng là một nơi khá được. Chỉ có điều hơi nhỏ chút, phòng cũng ít. Nếu chỉ có hai vợ chồng cậu thì cũng đủ. Nhưng giờ… tốt lắm, ta không nói mấy lời nhảm nhí. Lúc trước ta để ý tòa nhà của cậu ở cuối ngõ Quan Âm, hai bên còn dư khoảng năm mươi bước đất trống. Mà vị trí cửa chính cũng không đẹp, thật ra có thể đẩy lên trước hai mươi bước, đặt ở đầu đối diện. Dù sao phía sau cũng là viện Quan Âm, không cần lo những vấn đề khác. Ta biết cậu có chút bản lĩnh trong thành Khai Phong này, dùng mấy chục quan tiền mua lại mảnh đất trống này xây thêm là được. Cũng chẳng cần phiền toái gì nhiều, xây thêm tường bao cao khoảng tám thước, bên tỏng xây thêm ba phòng. Sau đó xây lại hai gian nhà chính của cậu thành hai tầng, cửa sân đối diện cửa ngõ, chẳng phải sẽ càng thêm khí thế ư? Ta đã tính giúp cậu rồi, sau khi tất cả mọi chuyện làm xong thì cộng lại cũng chỉ năm sáu trăm quan. Nếu năm sáu trăm quan có thể xử lý tốt vấn đề thì cần gì phải tiêu phí đến mấy chục ngàn quán mua cái tòa nhà kia làm gì?
A!
Ngọc Doãn vỗ chân, liên tục gật đầu.
Gừng càng già càng cay! Đúng thật.
Mình cứ chỉ nghĩ đến mua nhà khác mà đã quên có thể tự thay đổi.
Nếu sân rộng thêm tám mươi bước nữa, cửa sân đẩy lên hai mươi bước thì nơi đây có thể mở rộng diện tích gấp ba. Điều quan trọng ở đây là đất đai nơi này chẳng ai để ý, đều vô chủ nên giá không quá đắt. Mua lại số đất này rồi cải tạo một lần là có thể giải quyết vấn đề ít phòng. Ừm, quả là ý kiến hay, tiêu phí không nhiều mà bớt rắc rối… Sắp vào thu rồi, chờ ít ngày nữa sẽ có rất nhiều thợ.
Khi đó tìm vài người là có thể làm xong rất nhanh.
Ừm, cứ quyết như vậy!
Ngọc Doãn cười:
- Lão thúc thật giỏi, Tiểu Ất đúng là không nghĩ đến cách đó.
An Đạo Toàn cười ha hả, chỉ tay vào góc tường dựa vào viện Quan Âm: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
- Vậy Tiểu Ất hãy cho ta cái phòng đan ở đây được không?
- Phòng đan?
- Đúng vậy, ta muốn mở một lò luyện đan, chỉ cần dựa theo ta chế tạo, cũng nhỏ thôi. Tốn cũng chẳng nhiều, cả lò luyện đan cũng chỉ tầm hai trăm quan. Không biết Tiểu Ất có khả năng giúp đỡ không?
"Đại tu cả tòa nhà chỉ khoảng năm sáu trăm quán, vậy mà riêng phòng đan của lão cần tới tận hai trăm?"
Nhưng Ngọc Doãn cũng không nghĩ An Đạo Toàn nhân cơ hội làm một vố gì cả, trên thực tế xây phòng đan cho lão thì Ngọc Doãn là người có lợi lớn nhất.
Hai trăm quan thật lòng không đắt!
- Lão thúc yên tâm, đến lúc đó Tiểu Ất sẽ cho lão thúc một phòng đan như ý.
Trong mắt An Đạo Toàn hiện vẻ khen ngợi.
"Tiểu Ất là người thông minh, nói chuyện với người thông minh quả nhiên bớt việc…" lão vểnh chân, không nói nhiều, cùng Ngọc Doãn đợi đám người Vương Mẫn Cầu tới.
Lúc này ở ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Một lát sau, thanh âm quen thuộc vang lên:
- Tiểu Ất có nhà không?
Lý Dật Phong?
Ngọc Doãn vội đứng lên bước nhanh tới cửa.
- Đại Lang, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến tìm ta vậy?
- Ngươi ở nhà là tốt rốt, ở nhà là tốt rồi. Tiểu Ất, ngươi quả là kẻ biết gây chuyện. Trước mặt thì từ chối nhạc sư của Thái Nhạc Thự, sau lưng lại cho đám Thái Nhạc Thự đó mất thể diện. Ha hả, trước đây Dương Dương còn nói muốn tìm ngươi so tài một phen. Kết quả từ ngày đó nghe ngươi gảy đàn, lúc trở về liền chào từ biệt, còn đập luôn chiếc cầm yêu thích…
Ngọc Doãn nghe xong chỉ biết cười khổ. Việc kia có thể nói vừa có lợi vừa có hại. Có lợi chính là những tên ăn chơi trác táng đó nếu muốn tìm hắn gây sự phải nghĩ lại. Nhưng bất lợi là hắn xem như đắc tội với cả Thái Nhạc Thự, cuối cùng chẳng khác gì tát cho Triệu Quan Gia một cái. Không hiểu vị hoàng đế Huy Tông kia bây giờ có hận hắn đến tận xương hay không đây.
Thôi, không nghĩ đến mấy chuyện này thì hơn.
Ngọc Doãn đưa tay mời Lý Dật Phong vào. Nào biết Lý Dật Phong bắt luôn cánh tay hắn:
- Đi đi đi, mau theo ta.
- Đi đâu?
- Anh nhớ Chu Huyến không?
Chu Huyến?
Ngọc Doãn đột nhiên nhớ tới Chu Huyến không phải là cái người trước đó được đám người Lý Dật Phong đi tìm đó sao?
- Huynh nói tới vị đường đệ của Thái tử phi ư?
- Đúng vậy.
Lý Dật Phong cười ha hả:
- Hôm qua Nhị Thập Lục Lang nói với ta muốn gặp Tiểu Ất nói chuyện một hồi.
Người Tống triều thật phiền hà!
Nhị Thập Lục Lang?
Lão Chu đúng là sinh đẻ tốt thật…
Ngọc Doãn cau mày nhìn Lý Dật Phong:
- Như thế huynh đã đáp ứng yêu cầu của ta ư?
- Đúng vậy.
Lý Dật Phong lộ vẻ xấu hổ, thở dài:
- Ý này của Tiểu Ất quả thật rất tốt, ta không chịu nổi hấp dẫn. Ta đã thương lượng với Từ Quỹ và Lý Nhược Hư. Hai người họ cũng nói không biết gì nhiều nên đồng ý rời khỏi. Tuy nhiên có chuyện phải giải thích với Tiểu Ất một chút. Ngươi xử lý tờ báo này thế nào giờ? Hai người họ đã không quản nữa rồi. Họ cũng thật tâm với tờ báo này, chỉ tiếc không có khả năng làm, vậy nên… Bọn họ sẽ làm bản thảo, thậm chí viết phê bình, xin ngươi có thể tha thứ.
Ngọc Doãn nghe xong ngược lại mỉm cười.
- Nếu chỉ là làm bản thảo thì ta đâu có ý kiến gì? Triều đại khai quốc đã có thuyết tự do ngôn luận, trên làm dưới theo. Chúng ta làm báo, sao có thể làm ngôn luận của dân bế tắc? Theo như ta nói, tờ báo này khi mở ra sẽ như biển rộng chứa chan, để mọi người có thể phát biểu ngôn luận. Ta chỉ cần biết đạo lý càng bàn càng rõ. Nếu ta quản lý tờ báo này thì sẽ cho phần báo chí đó trở thành nơi bình luận của trăm nhà, mỗi người đều có thể phát biểu ý kiến của mình.
Lý Dật Phong nghe xong ngẩn ra, liền hiểu rõ ảo diệu bên trong. Y cực kì khâm phục ý nghĩ này của Ngọc Doãn, không khỏi thở dài:
- Quan Gia muốn ngươi tới Thái Nhạc Thự đúng là không biết trọng dụng đúng nhân tài. Đi đi đi, chúng ta sẽ đi gặp Nhị Thập Lục Lang luôn.. Ngươi nói lại với hắn những lời vừa rồi, chắc hắn sẽ rất vui mừng.
- Nhưng…
- Sao vậy?
Ngọc Doãn khó xử cười khổ:
- Đại Lang tới không đúng lúc rồi, trưởng bối trong nhà vừa xảy ra chuyện nên ta sợ không đi được.