Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 17: Chương 17: Bị thương.




Chương 17:Bị thương.

Công ty này của ông chủ thành lập cũng không phải ngày một ngày hai ,theo như lời ông ta nói , trên ông ta còn có người chống lưng, chỉ cần không gây ra chuyện gì liên quan đến mạng người thì đều có thể giải quyết được, nhưng sao bây giờ thậm chí đến cả công ty cũng bị xử lý là sao?

Lộ Tình Không đến thẳng văn phòng của Vạn Lợi Đạt , không gõ gửa mà cứ thế trực tiếp xông vào, “Ông chủ, rốt cục chuyện này là như thế nào?”

Vạn Lợi Đạt đang gọi điện thoại, thấy Lộ Tình Không vào liền trực tiếp cúp máy, gương mặt so vơi phụ nữ còn có phần thanh tú xinh đẹp hơn tràn ngập nét không vui.

Nếu không phải thân hình cao lớn, giọng nói ồm ồm, người ngoài nhìn vào hẳn sẽ cho rằng đây là người trung tính thích trang điểm như phụ nữ.

“Nha đầu chết tiệt kia, cầm tiền còn không mau trốn đi ? Trở về làm gì?”

“Làm việc.”

“Công ty cũng đã bị niêm phong, cút , tôi chỉ cần nhìn thấy cô là đã thấy phiền rồi.” ông ta biết chọc vào Sở Ngự Bắc chắc chắn sẽ không có không kết cục tốt đẹp gì.

Vốn tưởng rằng mấy ngày nay sóng yên biển lặng, cứ vậy mà trôi qua.

Ngờ đâu anh ta không nói không rằng trực tiếp cho người đến niêm phong công ty, ông ta đã gọi điện thoại cho rất nhiều người , đối phương đều nói là mệnh lệnh của phó tổng thống , bọn họ cũng đều bất lực.

“Có phải là……”

“Đúng!” Vạn Lợi Đạt dường nhưa đoán trước được cô định hỏi gì, “Ai bảo nha đầu chết tiệt nhà cô lại đi chọc vào Sở Ngự Bắc, bây giờ người ta chỉ cần gọi một cú điện thoại , công ty của tôi ngay lập tức phải đóng cửa, 2 giới hắc bạch ai ai thấy hắn cũng đều e sợ, đúng là lấy thế ép người mà.”

Lộ Tình Không hít sâu một hơi, cười một cách mỉa mai, đầu năm nay, có quyền có thế thật là tốt.

“Ông chủ , họa là do tôi gây ra, tôi sẽ tự nghĩ ra nghĩ cách giải quyết.” Lộ Tình Không bỏ lại một câu, rồi xoay người đi ra ngoài.

“Cô định làm gì ?Một đứa con gái không quyền không thế như cô thì có thể làm được gì ?”

Đúng vậy, không quyền không thế như cô thì có thể làm được gì? Nhưng chân trần không sợ đi giày, đã gây ra họa,chẳng lẽ lại không làm bất cứ điều gì cả ,cứ thế trơ mắt nhìn người khác vì mình mà bị chèn ép sao?

……

Trời vừa sáng, Lộ Tình Không đã xuất hiện ở cổng nhà phó tổng thống.

Đáng tiếc rằng,đến bóng dáng của Sở Ngự Bắc cô cũng không được nhìn thấy, đã bị người ta chặn ở ngoài cửa, đừng nói là đi vào, đến tới gần còn không có khả năng.

Lộ Tình Không hết cách, đành phải dùng đến cách ngu ngốc nhất đó là chạy đến lối ra của bãi đỗ xe ôm cây đợi thỏ.

Cùng lúc đó, cô lên mạng tìm thông tin về Sở Ngự Bắc , ít nhất có thể biết anh ta đi xe thuộc hãng nào và biển số xe là bao nhiêu.

Đến thời khắc này, cô mới càng hận tên phó tổng thống mới nhận chức này, trên mạng những thông tin liên quan đến anh ta ít một cách đáng thương thâm chí đến tin tức gần đây nhất là anh ta “ thiếu nợ không trả” gần như đều biến mất không chút dấu vết.

Trong lúc đang vô cùng tuyệt vọng, mắt cô đột nhiên sáng lên vì chiếc xe hôm qua cô nhìn thấy khi đang xuống núi từ bãi đỗ xe đi ra, thật ra không phải cô có trí nhớ tốt, chỉ là chiếc xe với biển số 888888 thật sự làm người ta chói mắt,không chú ý không được.

Mắt cô sáng ngời, cô nên sớm nghĩ đến điều này mới phải, đây chắc chắn cũng phải là một nhân vật không hề tầm thường.

Cô không chút nghĩ ngợi trực tiếp xông ra ngoài, đứng ở giữa đường, nhắm mắt, giang hay tay ra ,lại một lần nữa dùng mạng của mình để chặn đầu xe .

“Kíttttttttt……” bánh xe của chiếc xe chống đạn việt dã ma sát với mặt đường tạo ra một thứ âm thanh cực kì chói tai.

Chiếc xe lại một lần nữa dừng ở nơi cách Lộ Tình Không đứng chưa đến 10cm

Lộ Tình Không mở một con mắt nhìn lén,bàn tay nhỏ vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm,may quá ,vẫn còn sống

Nàng chạy nhanh tới gõ cửa xe tài xế .

Tần Hãn nhìn ra ngoài , khi nhìn thấy gương mặt nhỏ kiều diễm xinh đẹp của Lộ Tình Không, nhất thời nói không nên lời.

“Ông chủ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.