Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 33: Chương 33: Cô dựa vào đâu mà kiêu ngạo đến như vậy (2)




Chương 33: Cô dựa vào đâu mà kiêu ngạo đến như vậy (2)

Lộ Tinh Không liếc anh ta một cái, tỏ vẻ nhạt nhẽo nói: “ cho qua đi.”

Đầu cũng không thèm quay qua nhìn anh ta rồi cứ thế bỏ đi.

Sở Vân Triết quay người định đuổi theo, Nhưng cánh tay lại bị Lộ Phồn Tinh kéo lại. “ anh Vân Triết, Bác gái đặc biết đến thăm anh cùng anh đi ăn cơm tối đó, Bất ngờ đụng phải mặt Lộ Tinh Không, nên là……”

Sở Vân Triết gại tay cô ta ra, ánh mắt vẫn dõi theo Lộ Tinh Không, « Mẹ và em đi trước đi, chút nữa con sẽ đến.”

Nói xong liền hướng về phía Lộ Tinh Không đuổi theo cô.

Lộ Phồn Tinh nghiến răng, tay nắm chặt, móng tay ghim chặt cắm vào lòng bàn tay, đôi mắt căm hận không hề che dấu nhìn theo phía hai con người kia.

“Tinh Tinh, cái loại cỏ dại đó lớn lên tâm địa rất thâm hiểm, con yên tâm, con mới là con dâu của ta, loại con gái như thế không được phép bước vào cửa nhà họ Sở đâu.”

“Bác gái, cô ta là chị họ của con.”

« Sao cơ ? » Âu Dương Bích Dao nhìn nàng nghi hoặc.

Lộ Phồn Tinh cụp mắt xuống, tiếp tục nói, « Cô ta là con gái riêng của Bác cả, năm ấy Bác cả bỏ nhà đi mọi người ai cũng biết, Cô ta chính là đứa con gái hoang của bác cả. »

Âu Dương Bích Dao ngước mắt lên nhìn đôi nam nữ đang lôi kéo nhau kia, “hóa ra cô ta còn có thân phận đó nữa à.”

“Bác gái……”

Âu Dương Bích Dao nhẹ nhàng lắc đầu, “dù cho cô ta có dùng thân phận con gái riêng cũng không thể bước vào nhà họ Sở được, con yên tâm đi, chuyện năm đó bác cho cô ta tiền để rời khỏi Vân Triết, Vân Triết chắc chắn không thể biết được, nếu như cô ta cầm tiền rồi mà còn lật mặt, còn dám dây dưa với con trai bác, bác nhất định sẽ không bỏ qua đâu.”

Câu nói này cũng chỉ nói cho Lộ Phồn Tinh nghe, tính cách của con trai mình ra sao, trong lòng Âu Dương Bích Dao vẫn còn phải suy nghĩ, rõ ràng là con trai mình còn muốn dây dưa với con gái nhà người ta thôi.

Nếu sớm biết cô ta cũng là con nhà họ Lộ, chi bằng lúc đầu cứ để cho hai đứa chúng nó bên nhau đi, Lộ Tinh Không lớn lên bình dân chất phác có vẻ so với Lộ Phồn Tinh lớn lên trong nhung lụa còn có phần xuất sắc hơn rất nhiều, nếu không thì con trai của bà đã không yêu thương cô ta nhiều đến thế.

Nhưng sự việc đã tiến triển tới mức này rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích.

ở phía bên kia.

“Buông tay ra!” Lộ Tinh Không lạnh lùng nhìn cánh tay đang bị bàn tay to lớn của Sở Ngự Bắc nắm chặt.

“Tinh Không, chúng ta nói chuyện một chút có được không?”

Lộ Tinh Không cắn môi, cố gắng thoát khỏi bàn tay của anh ta, “ không cần thiết.”

“chỉ 2 câu thôi.”

“mấy người các người, ai cũng đến làm phiền tôi là thế nào? Chúng ta sớm đã không có chuyện gì để nói rồi.”

Sở Vân Triết và Lộ Tinh Không vốn dĩ đang đứng ở nơi không ít người qua lại, tốp năm tốp ba người đi qua bọn họ, người thì chỉ trỏ, người thì bàn tán, có người thậm chí còn móc máy ảnh ra chụp.

Sở Vân Triết nhíu mày, tay kéo tay Lộ Tinh Không chạy đến phòng dạy nhạc phía bên kia.

“Sở Vân Triết, anh điên rồi, buông tay tôi ra, thả tôi ra!”

Sở Vân Triết lườm cô một cái, quát : “im miệng!”

Lộ Tinh Không cảm thấy phiền phức chết đi được, Không thể thoát khỏi bàn tay anh ta, đành phải chạy theo.

Đến phòng dạy nhạc, cả hai người đều mồ hôi chảy đầm đìa, thở hồng hộc.

Sở Vân Triết đẩy Lộ Tinh Không vào góc tường, tay giữ chặt cô, “Lộ Tinh Không, tại sao em lại giấu anh?”

Lộ Tinh Không cười nhạt, tự khắc biết anh ta đang hỏi cái gì, ngay cả cô cũng cùng với anh ta trong một ngày biết thân thế của mình, thì giấu anh ta cái gì được?

“Em cũng biết, hai nhà phản đối chuyện của chúng ta là vì xuất thân của em, nếu như em đã là con gái nhà họ Lộ, tình hình sẽ khác hơn, em hiểu không?”

Lộ Tinh Không nhìn Sở Vân Triết, ý cười càng thâm hơn, “ Anh cảm thấy bây giờ nói mấy lời này còn có ý nghĩa hay sao?”

“Nếu như anh……”

“Không có nếu như gì hết, Sở Vân Triết, tôi mặc kệ hiện tại anh nghĩ như thế nào, giữa chúng ta bây giờ đều tuyệt đối không có khả năng gì nữa rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.