Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 46: Chương 46: Người phụ nữ của tôi, tôi mang đi ( 5 )




Chương 46:Người phụ nữ của tôi, tôi mang đi ( 5 )

Việc đã đến nước này, Lộ Tình Không cảm thấy bất luận mình giải thích thế nào đều tẩy không trắng, dứt khoát nhún vai, cười khẽ một chút, “Cháu cũng không biết chuyện như thế nào, đại khái cháu là người hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu, cho nên ai cũng muốn cướp.”

“Cháu……” Thái độ như vậy khiến Lộ Sùng Hoa tức đến nỗi sắp đứt mạch máu.

“Ông nội, cô ta khẳng định là sử dụng thủ đoạn mê hoặc phó tổng thống……”

“Câm miệng!” Lộ Phồn Tinh lời nói còn chưa nói xong, đã bị Lộ Sùng Hoa tức giận cắt ngang.

Sở Ngự Bắc là người thế nào, trừ bỏ vị lão tổng thống kia,chyện gì anh ta không muốn không ai có thể bức anh ta làm? Cháu gái ông ở đây nói hươu nói vượn, vạn nhất đắc tội anh ta, ông cũng không cứu được.

“Sở Tiên Sinh, đây là tiệc đính hôn của con trai tôi, mọi việc có phải nên nói dõ dàng? Chuyện này nếu truyền tới tai lão tổng thống, lí lẽ cũng thuộc về tôi.” Lý tướng quân cũng không muốn cứu hồi cái gì, chỉ là nhiều khách khứa nhìn như vậy, thật khiến phủ tướng quân mất mặt.

Sở Ngự Bắc không muốn giải thích quá nhiều, giơ tay nhìn đồng hồ, ngước mắt, môi mỏng khẽ mở, “Tùy ý ông!”

“Cô còn mười giây.” Câu nói sau là nói với Tình Không.

Lộ Tình Không thở dài một hơi, ổ sói cũng thế, vực sâu cũng tốt, hiện tại cô đã không có đường lùi.

Chỉ là mọi việc không như cô dự tính,đi cùng Sở Ngự Bắc, toàn bộ kế hoạch gom tiền kia của cô chỉ sợ không thể thực hiện được, vị đại nhân vật này, cũng không phải dễ lừa gạt như vậy.

“Đã đến giờ.”

“Tôi đi theo anh!”

Lộ Tình Không kéo váy, con ngươi diễm lệ kiên định mà nhìn chằm chằm Sở Ngự Bắc.

Sở Ngự Bắc quét mắt liếc cô một cái, nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, xoay người cất bước.

“Khoan đã!” Cổ tay Lộ Tình Không bị chủ nhân của thanh âm bắt lấy, thanh âm kia mang theo bệnh trạng khàn khàn, âm độ rất cao.

“Nói đính hôn liền đính hôn, nói đi là đi, đem Lý Mục Thành tôi làm vật trang trí sao?”

Lộ Tình Không dùng sức tránh thoát, nhưng sức lực quân nhân khiến cô không thể so sánh, hai ba cái liền khiến tay cô đau đến nỗi hốc mắt đều nổi lên hơi nước.

“Tôi vốn dĩ không đồng ý cùng anh đính hôn, tôi là bị buộc.”

“Bị buộc?” Lý Mục Thành hừ một câu, “Cô coi Lý Mục Thành tôi là đồ chơi sao? Hoặc không tới, tới nơi này rồi nhất định phải cùng tôi đính hôn!”

Cái này, không chỉ là Lộ Tình Không, người lớn hai bên gia đình đều khó xử, mặc kệ là ai đều không muốn đắc tội Sở Ngự Bắc, nhưng cứ thế để cô đi, lại thật sự không còn mặt mũi.

Nhưng Lý Mục Thành khó khăn lắm mới vừa ý một cô gái,phủ tướng quân lại muốn tranh thủ một chút.

“Lộ lão,hôn ước này phải giữ lời, Sở gia không phải là nơi các người có thể trèo cao, Mục Thành nhà chúng tôi đều không chê cháu gái ông, tốt hơn hết là nên quay đầu lại.”

Nếu cô dâu cứ như vậy đi cùng người khác,chưa kể người khác này là phó tổng thống,phủ tướng quân bọn họ cũng trở thành trò cười cho cả nước, Lý tướng quân đương nhiên không hy vọng chuyện như vậy xảy ra.

“Lý tướng quân, chuyện này để cho tôi làm rõ ràng lại nói……”

“Tôi tôn trọng ông kêu ông một tiếng Lộ lão, ông hiện tại mới biết làm rõ ràng?”

“Đủ rồi, các người đã trì hoãn của tôi quá nhiều thời gian, tôi tới nơi này không phải trưng cầu ý kiến các người, người phụ nữ của tôi, tôi mang đi.” Người đàn ông theo thói quen ra lệnh, anh nói bất luận kẻ nào cũng chỉ có thể thần phục.

Sở Ngự Bắc xoay người, thân ảnh cao lớn lạnh lùng lại lần nữa hướng tới Lộ Tình Không đi đến, thái độ bễ nghễ thương sinh kia như là vị vương giả chiến thắng trở về , hướng chính người phụ nữ mình yêu.

Lộ Tình Không tâm lại “Thình thịch” mà nhanh hơn, tay bị Lý Mục Thành nắm đến đỏ bừng, cô lại không tránh thoát được, chỉ có thể hồng mắt nhìn Sở Ngự Bắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.